Chương 30: Say

Beta: Hana

"Ở bên anh...."

-

Nam Chi không chút biến sắc nhìn sang Úc Hoè. Ban đầu cô vốn đợi trên thuyền u linh xem kịch, vừa mới gặp được Úc Hoè thôi. Nghe nói anh đến tìm người, cô cũng xách túi hăng hái đi theo.

Tiếng thích kia của Từ Dĩ Niên nói năng có khí phách, cứ như sợ người ở đây không nghe thấy được. Úc Hoè nhìn chăm chú con ma men đang nói linh tinh, ánh mắt khẽ lay động.

Trong nháy mắt Nam Chi cảm thấy vở kịch này cực kì đáng giá.

"Cậu ấy uống bao nhiêu rồi?" Úc Hoè vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Từ Dĩ Niên.

"A lão đại, cậu tới rồi hả." Tạ Kì Hàn trông thấy anh, tự dưng sinh ra cảm giác thành tựu không hổ thẹn với sứ mệnh, "Trước tiên đừng quan tâm cái này, cậu có nghe thấy cậu ta vừa nói gì không? Chính miệng cậu ta nói thích cậu đó!....Sau khi say nói lời thật lòng, đoạn nhân duyên này của cậu đáng tin lắm đấy!"

Úc Hoè hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Tôi thấy cậu cũng say không nhẹ đâu."

Từ Dĩ Niên thổ lộ xong là chẳng còn chút tinh thần nào nữa, cả người như không xương không cốt làm ổ trên ghế sô pha, hai mắt khép hờ, thấy cậu như thể giây tiếp theo là ngủ được ngay, Úc Hoè duỗi tay nắm lấy vai cậu: "Tôi dẫn cậu ấy đi trước."

"Vừa tới đã đi luôn à?" Tạ Kì Hàn hỏi xong, mới phát hiện Từ Dĩ Niên mơ mơ màng màng dụi vai Úc Hoè, ngay lập tức sửa miệng, "Chuyện này không nên chậm trễ, các cậu đi thong thả."

Không gian nứt ra như mảnh thủy tinh vỡ tan. Một tay Úc Hoè ôm vai Từ Dĩ Niên, tay kia dẫn cậu đi. Nam sinh đã say đến mức đứng không vững, hơn nửa người thuận thế dựa vào người anh. Chờ đến khi hai người biến mất tại khe hở, Nam Chi chỉnh chỉnh lại sợi tóc bên tai, thản nhiên ngồi xuống trước mặt Tạ Kì Hàn: "Thấy anh ngồi một mình thật đáng thương, tôi ngồi chung với anh."

"...Không cần, tôi không uống rượu với phụ nữ ngàn chén không say."

"Đừng khách khí vậy chứ," Nam Chi cười tươi như hoa, từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc lá phụ nữ, "Nhỡ ra lần này anh có tiến bộ thì sao."

Khe nứt khép lại, thanh âm của u linh trong quán bar cũng theo đó biến mất.

Úc Hoè nửa ôm Từ Dĩ Niên, nghe thấy cậu nhỏ giọng nói thầm: "Tôi buồn ngủ."

Bởi vì mệt mỏi, giọng điệu của cậu vô tình để lộ ra chút ý dựa dẫm.

"Được rồi," Úc Hoè bất giác thả nhẹ giọng, "Rất nhanh là có thể ngủ."

Anh vốn định để cậu ngủ ở phòng cho khách, mấy câu nói nhảm của Tạ Kì Hàn lại không đúng lúc xẹt qua đầu, vang lên sau đó là tiếng thích chứa đầy ý cười. Tầm mắt Úc Hoè rơi vào hơn nửa gương mặt không bị mặt nạ che khuất của cậu, ánh mắt dần tập trung lại.

Một lúc lâu sau, không gian lần nữa vỡ vụn, anh đưa Từ Dĩ Niên về lại phòng mình.

Anh khẽ thả người xuống ghế sô pha, tự mình đi tìm thuốc giải rượu. Đến lúc anh quay lại, Từ Dĩ Niên đã ngủ rồi. Úc Hoè đặt nước với thuốc sang một bên, cúi người gỡ mặt nạ của cậu xuống.

Gương mặt Từ Dĩ Niên phiếm màu đỏ nhạt như mây mù, lông mi theo hô hấp nhè nhẹ run lên một cái. Động tác của Úc Hoè khựng lại, không kiểm soát được cảm xúc, lòng bàn tay không tự chủ được dán lên gò má ửng đỏ của cậu, chậm rãi vuốt ve.

Sau một lúc lâu, Úc Hoè thu tay lại, gọi tên của cậu.

Người đang ngủ say như cảm giác được gì đó, nhỏ giọng rầm rì một tiếng, muốn vùi mặt vào trong sô pha tránh đi. Úc Hoè kiên nhẫn lặp lại một lần, bảo cậu dậy uống thuốc giải rượu.

Từ Dĩ Niên khó khăn mở mắt ra.

Cậu còn đang choáng váng cả đầu, tuy rằng được ngủ một giấc ngắn ngủi, đầu óc cậu vẫn như hồ dán. Cảm giác được có người đưa thứ gì đó đến bên môi, cậu nghiêng mắt nhìn sang người đưa, sau đó không chút đề phòng há miệng, để cho Úc Hoè đẩy thuốc vào.

Có lẽ là không cẩn thận, Từ Dĩ Niên liếm phải ngón tay của anh.

Úc Hoè khựng lại, vẫn cầm ly nước lên, đút cho cậu từng ngụm từng ngụm. Nước ấm chảy vào cổ họng, Từ Dĩ Niên dần có tinh thần hơn, nhận ra là ai đang chăm sóc mình, cậu đột nhiên vươn tay, không nặng không nhẹ đẩy người ra một cái.

"Chúng ta không thể gần nhau như vậy."

Vẻ mặt cậu còn rất nghiêm túc, nếu không phải hai mắt mơ màng, gương mặt phiếm đỏ, thì nhìn qua cũng không có gì khác lúc không uống rượu. Úc Hoè ừ một tiếng, thuận theo cậu hỏi: "Tại sao?"

Từ Dĩ Niên không nói chuyện, lại đẩy anh ra một chút. Úc Hoè đặt ly nước lên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ đầu cậu: "Tính khí của cậu sao lại lớn như vậy?"

Từ Dĩ Niên bỗng nhiên giơ tay lên, sau khi đối diện với tầm mắt Úc Hoè, cậu lại chần chờ buông tay xuống. Nhìn động tác hùng hổ khí thế của cậu, Úc Hoè đoán cậu đây là muốn đánh lại anh.

Anh vò tóc Từ Dĩ Niên, không so đo với ma men: "Chờ tôi một chút."

Nói xong lời này, anh lập tức đi vào phòng tắm.

Người bị bỏ lại kinh ngạc nhìn anh rời đi, đến lúc anh trở lại vẫn không hề nhúc nhích. Úc Hoè cầm ra hai cái khăn mặt nóng, một tay anh nắm lấy cằm Từ Dĩ Niên, tay kia dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Lúc lau đến đôi mắt, Từ Dĩ Niên vẫn nhìn anh chằm chằm, Úc Hoè nhắc nhở: "Nhắm mắt vào."

Nam sinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Lông mi cậu vừa đen vừa dài, nặng trĩu buông xuống. Cách khăn mặt, ngón tay Úc Hoè dán vào khoé mắt cậu, mí mắt của người dưới tay hơi run run, như không quen gần gũi thế này, dù là vậy, Từ Dĩ Niên vẫn rất thành thật nhắm hai mắt.

"Được rồi," Úc Hoè nói, "Mở mắt ra đi."

Được anh cho phép, đôi mắt đen nhánh mới chậm rãi mở ra.

Thật ngốc, Úc Hoè nghĩ.

Nhưng anh nhìn Từ Dĩ Niên như vậy, yêu thương dưới đáy lòng lại khó mà đè xuống được. Khoé miệng Úc Hoè bất giác cong lên, cầm cái khăn kia qua tỉ mỉ lau ngón tay thon dài tinh tế cho cậu

"Lát nữa có thể tự mình súc miệng không?"

Từ Dĩ Niên lắc đầu.

"Vậy tôi giúp cậu." Yêu quái nắm lấy cổ tay cậu, ngón cái nhè nhẹ vuốt ve xương cổ tay nhô ra, như đang thưởng thức một món bảo bối không dễ có được.

Từ Dĩ Niên thấp giọng từ chối: "Không cần."

"Làm sao?" Úc Hoè cho là cậu uống say giận dỗi, không để trong lòng kháng cự của cậu, sau khi lau sạch ngón tay cho cậu xong, Úc Hoè đứng dậy. Anh vốn định ôm cậu lên, Từ Dĩ Niên lại tự mình chống ghế sô pha. Úc Hoè hứng thú nhìn động tác thất tha thất thiểu của cậu, bây giờ anh nhìn Từ Dĩ Niên làm gì cũng thấy thú vị.

Đáng tiếc người này xem nhẹ mức độ say rượu của mình, trong lúc đứng dậy suýt nữa thì ngã sấp xuống. Úc Hoè đang định đỡ cậu, Từ Dĩ Niên lại tránh khỏi giúp đỡ của anh.

Tuy rằng bước chân không ổn tí nào, cậu nói chuyện vẫn nhấn rõ ràng từng chữ, hoặc là nói, đây là câu cậu nói rõ nhất từ lúc bắt đầu say đến giờ.

"Tôi phải đi."

Úc Hoè cho là cậu say quá rồi, tốt bụng hỏi lại: "Bây giờ đã gần 3 giờ sáng, cậu còn muốn đi đâu?"

"Về nhà."

"Cậu say thành như vậy, một mình trở về thế nào?"

Từ Dĩ Niên hơi suy nghĩ: "Tôi gọi xe."

"Chỗ này là Cảng Tự Do, cho dù cậu gọi đến kiếp sau cũng không có xe nào đến đón cậu về được đâu." Úc Hoè nói xong, duỗi tay kéo cậu lại, giọng điệu như đang dỗ bạn nhỏ không hiểu chuyện, "Được rồi, cậu uống say, có chuyện gì sáng mai rồi nói."

Không nghĩ tới, anh vừa chạm vào đầu ngón tay Từ Dĩ Niên, cậu đã hất tay anh ra, khác với vừa nãy bướng bỉnh đẩy nhẹ, lần này cậu lại dùng sức để chống cự thật.

Ngón tay Úc Hoè khựng lại giữa không trung, anh không rời mắt nhìn Từ Dĩ Niên, giống như đang chờ cậu giải thích.

Nam sinh ngẩn ra, trong mắt xẹt qua cảm xúc gì đó, lại vẫn không nói lời nào.

Úc Hoè thu tay lại, cảm xúc trên mặt nhạt đi mấy phần, nhưng vẫn dỗ dành cậu: "Đừng chạy loạn, nghỉ ngơi trước. Nếu cậu muốn về nhà, tỉnh ngủ rồi tôi đưa cậu về."

Từ Dĩ Niên nhìn anh thật sâu, sau đó lắc đầu, quay người bước đi.

Thấy cậu thật sự loạng choạng đi đến cửa phòng tiếp khách, ánh mắt Úc Hoè chợt lạnh xuống. Ngay lúc Từ Dĩ Niên chạm vào tay nắm cửa, anh phải đè xuống gắt gỏng và xúc động nơi đáy lòng, mới ép buộc được bản thân dừng lại tại chỗ.

Rõ ràng đứng cũng đứng không vững, thế nhưng còn muốn rời đi.....

Dáng vẻ tuyệt tình này vậy mà vẫn chẳng thay đổi.

Nhìn thấy Từ Dĩ Niên trong tình huống này còn không quên đóng cửa lại, Úc Hoè nhất thời không nói nên lời, sống sờ sờ bị chọc cho phát bực.

Nhịn. Anh khuyên nhủ lòng mình.

Nếu dựa vào những thủ đoạn ngổn ngang, cho dù có thể dây dưa nhất thời cuối cùng cũng khó mà lâu dài. Trong ảo cảnh của Hoa Hành Nghệ, rõ ràng Từ Dĩ Niên biểu hiện vô cùng quan tâm anh.

Chẳng qua cậu uống say, nếu vẫn muốn chạy, vậy thì để cho cậu chạy đi.

Nghĩ như vậy, Úc Hoè bất giác nhìn ra phía cửa phòng đóng chặt.

Anh cau mi nhíu mày, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lại chờ thêm một lát, Úc Hoè thật sự không thể nhịn được nữa, từng bước một đi về hướng cánh cửa.

Cửa phòng mở ra, người vốn phải rời đi lại đang lặng yên ngồi xổm bên cửa, tựa như một con mèo lang thang.

Bằng năm giác quan của anh, sau khi đóng cửa lại không nghe thấy tiếng bước chân của cậu, chỉ có thể nói rõ Từ Dĩ Niên vẫn chưa hề rời đi.

Ánh đèn hành lang mờ tối, nam sinh cuộn tròn mình, nghe thấy tiếng mở cửa mới chậm chạp ngẩng đầu lên. Đôi đồng tử tím sẫm của yêu quái hạ xuống đối diện với cậu, ánh đèn trong phòng hắt ra hơi chói mắt, hai mắt Từ Dĩ Niên yếu ớt, lông mi cũng run run.

Động tác nhỏ này tựa như đốm lửa bốc cháy cả cánh đồng, nhiệt độ thiêu đốt lan đến tận chân trời. Úc Hoè đè cơn giận xuống chất vấn: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Từ Dĩ Niên ngơ ngác ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cậu uống rất nhiều rượu, toàn thân đều chẳng còn sức, nhưng cậu nhớ rõ vài chuyện rất quan trọng. Cậu không thể quá gần gũi với Úc Hoè. Cậu vất vả đè xuống xúc động muốn thân cận anh, ép buộc mình phải nói rời đi.

Thế nhưng đi tới cửa, cậu thật sự luyến tiếc.

"....Ở bên anh."

Không nỡ rời đi, đầu óc bị cồn khiến cho tê dại không thể nghĩ được cách tốt hơn. Từ Dĩ Niên dứt khoát không nghĩ nữa, dừng lại nơi này ở bên anh.

Hai mắt Úc Hoè đỏ lên, trong đôi đồng tử màu sắc yêu dị như có ngọn lửa thiêu đốt. Cố tình người nói ra câu này vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, như thể hồn nhiên không hề nhận ra mình vừa làm cái gì.

Anh nhìn chăm chú Từ Dĩ Niên, gằn từng chữ một: "Là tự cậu lựa chọn."

Vừa dứt lời, anh nắm lấy cánh tay cậu.

Từ Dĩ Niên bị anh cưỡng ép kéo dậy, còn chưa kịp đứng vững, cả người đã bị kéo vào trong phòng. Trời sinh sức lực của yêu tộc và con người chênh lệch nhau, vả lại còn là Úc Hoè động thủ, dù anh có thật sự muốn làm cái gì, Từ Dĩ Niên căn bản cũng không thể phản kháng.

Rầm!

Cửa phòng bị đóng thật mạnh. Từ Dĩ Niên bị tiếng này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đầu ngón tay theo bản năng phóng ra dòng điện nhỏ. Một tay Úc Hoè trói giữ hai cổ tay cậu, ngón tay thon dài nắm chặt từng tấc từng tấc, thô lỗ cố định hai tay cậu lên mặt tường.

Từ Dĩ Niên bị ép dựa vào tường. Mắt chạm mắt, cậu bỗng nhiên khẽ mấp máy môi: "Thật xin lỗi."

Thật xin lỗi.

Cậu từ đầu tới cuối vẫn luôn áy náy với Úc Hoè, không chỉ bởi vì năm đó cậu trực tiếp đưa ra lựa chọn thay cho cả hai, ép buộc bản thân xem nhẹ cảm nhận của Úc Hoè lựa chọn rời đi, cũng là vì.....

Từ Dĩ Niên khổ sở nhắm mắt lại.

Úc Hoè thấy sự việc đến bây giờ rồi cậu còn muốn trốn tránh, cơn giận bị câu lên hoàn toàn. Anh ghé sát vào Từ Dĩ Niên, đè cả người lên cậu. Nhìn bộ dạng cậu không thể thoát khỏi tay mình, cũng không thể trốn đi, trong lòng anh dâng lên cơn sảng khoái vặn vẹo.

Anh dán lòng bàn tay vào gương mặt hơi lạnh của người trong lồng ngực, tràn ngập cảm giác áp bách không cho phép khước từ.

"Tôi không cần xin lỗi."

Nghe thấy giọng nói của Úc Hoè, Từ Dĩ Niên muốn mở mắt ra, bàn tay dán bên má cậu lại vuốt ve lên phía trước, vững vàng bao phủ lên hai mắt của cậu.

Thị giác bất ngờ bị tước đoạt, trong bóng tối cậu hơi chớp chớp mắt, lông mi cọ qua ngón tay khớp xương thon dài.

Cảm xúc dưới tay như bươm bướm vỗ cánh, yêu tộc hơi cúi người, dừng mắt chăm chú nhìn con mồi bị giam cầm trong một tấc vuông.

Cánh môi Từ Dĩ Niên màu hồng nhạt, không mỏng cũng không dày, nhìn qua vô cùng mềm mại, rất hợp bị cắn thành màu đỏ thẫm.

Úc Hoè dời tầm mắt xuống, không tiếp tục nhìn gương mặt khiến người ta ý loạn tình mê. Ánh mắt anh rơi vào đường nét cần cổ xinh đẹp, làn da tuyết trắng dưới ánh đèn hoàn mỹ không tì vết, hầu kết hơi nhô lên, lại nhìn xuống chút nữa, xương quai xanh đơn bạc cũng lộ ra một đoạn nho nhỏ.

Anh liếm liếm đầu răng ngo ngoe rục rịch của mình, há miệng, hung hăng cắn xuống cần cổ Từ Dĩ Niên.

Tác giả có lời muốn nói: Không tồi, 50-50 với ảo cảnh rồi đó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play