Chương 17: Cổ Vũ

Beta: Hana

"Thay vì nuốt cả da lẫn xương, để lại ôm hình như cũng không tồi"

-

"Tính đến hiện tại, tuyển thủ Tạ Kì Hàn đã thắng liên tiếp 6 trận, chưa có một ngoại lệ nào!" Bình luận viên dạt dào tình cảm, "Người chiến thắng cuối cùng ở đấu nhóm nhỏ Tượng Sơn tháng trước cũng chính là tuyển thủ này, không ít những bạn khán giả ở đây kiếm được cả nhà hướng biển* trên người cậu ấy, chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay chào đón tuyển thủ Tạ Kì Hàn_____"

*Những ngôi nhà hướng ra mặt biển luôn có giá thành cực đắt, kiếm được nhà hướng biển ở đây ý bảo mấy người đã cược TKH thắng giờ làm giàu được luôn rồi.

Mấy yêu tộc ở đây nghe đến đó bắt đầu hưng phấn dữ dội, tình cảnh có thể nói là ma quỷ múa loạn:

"Tiểu Tạ tiểu Tạ, ba đây là chó cá cược* nè!"

*Thuật ngữ "đổ cẩu - chó cá cược" ý chỉ những người không thể bỏ được tính cờ bạc cá cược. Đặt trong ngữ cảnh câu trên, "đổ cẩu" này mang nghĩa từ đầu tới cuối luôn cược một mình TKH, chưa từng thay đổi lần nào, là fan trung thành xúc động đậy.

"Tiền mồ hôi nước mắt nửa năm dồn hết vào lần này, có thể mua nhà ở Cảng Tự Do hay không dựa hết vào cậu đó!"

"Tạ Kì Hàn lên đi! Thắng cho tôi, thắng đi! ! ! !"

"Là đối thủ thứ bảy của Tạ Kì Hàn, vị thí sinh đeo mặt nạ này là một hắc mã* đánh gϊếŧ ra từ đêm nay, tuyển thủ điền tên "hi hi hi hi hi" trong giấy báo danh đã dùng tốc độ kinh người thắng liên tiếp sáu trận thi đấu ____ cái tên giả này cũng tùy tiện quá đi, thế thì, chúng ta cùng xem tỷ lệ đặt cược của cả hai bên nào!"

*Không lường được thực lực.

"Đây là ai?"

"Không biết, mới tới hả?"

"Theo kinh nghiệm của tôi, mấy người không dám dùng tên thật đều là siêu đầu bếp¹, giấu giấu giếm giếm cũng bởi vì sợ mình đồ ăn² quá bị người quen phát hiện."

(2) 菜[cài]: "đồ ăn" là viết gọn của 菜货[cài huò]: "thứ đồ ăn". Bên đó dùng "thứ đồ ăn" để nói đến một người, một sự vật gì đó kém chất lượng, ví dụ có ai bảo 'Mày đồ ăn lắm' có nghĩa là người này đang mắng 'Mày gà lắm con ạ'. Mà siêu đầu bếp(1) là những người chế biến đồ ăn, suy ra nó cũng là một từ dùng để mỉa mai. Lạy hồn tác giả chơi chữ ít thôi 🥲

Trên màn hình lớn của đấu trường, trong hai thanh thống kê thể hiện tỉ lệ đặt cược hai bên có một cái gần như chạm đến nóc màn hình, cái còn lại chỉ có một tầng mỏng dính.

93:7.

Đối lập rõ ràng, cực kì ảm đạm.

"Xem ra tất cả mọi người tương đối xem trọng tuyển thủ Tạ Kì Hàn hơn, đối với tình huống bất lợi với mình như vậy, tuyển thủ hi hi hi hi hi có gì muốn nói không?"

Từ Dĩ Niên không nghĩ tới, vừa nãy cậu đánh sáu lượt, những bình luận viên gặp được đều làm theo thường lệ, vậy mà lúc này gặp được tuyển thủ ngôi sao không chỉ phải làm một màn giới thiệu trọn bộ, còn phải tương tác với không khí nồng nhiệt ở đây nữa.

Từ Dĩ Niên nghĩ nghĩ, cuối cùng nói thật: "Có thể 7 phiếu đó đều là một mình tôi cược hết."

Bình luận viên: "?"

Từ Dĩ Niên: "Cơ hội kiếm tiền mà."

Không ai ngờ đoạn tương tác lại bị cậu trực tiếp biến thành khiêu khích, bình luận viên đứng load một lát, mới hiểu được ý cậu là mua chiến thắng của mình.

Đấu trường Tượng Sơn cho phép tuyển thủ được đặt cược chính mình, nhưng đối với yêu tộc mà nói, thắng trận đấu trước mắt bao người còn hấp dẫn hơn tiền tài nhiều, ở đấu trường của yêu tộc cơ bản không bao giờ tồn tại tình huống đánh trận giả, nếu thỉnh thoảng xuất hiện tuyển thủ nào nhường một tay, đây là sự việc vô cùng nghiêm trọng, phía chủ sự sẽ kéo tuyển thủ này vào sổ đen ngay.

Một mảnh ồ lên.

Không biết tại sao một phen này của cậu lại chọc trúng điểm phấn khích của yêu tộc, bên thanh đặt cược của Từ Dĩ Niên đột nhiên cao hơn một ít, con số trên màn hình nhảy thành 90:10.

"Tiểu quỷ," Tạ Kì Hàn cười lạnh, "Cậu xong đời rồi."

Theo một tiếng hiệu lệnh của trọng tài, Từ Dĩ Niên và Tạ Kì Hàn gần như đồng thời rời khỏi chỗ. Tốc độ của hai bọn họ đều nhanh đến kinh người, Từ Dĩ Niên vung một quyền đến trước mặt hắn, Tạ Kì Hàn cũng không tránh, ngược lại còn nhân cơ hội đạp về phía bụng Từ Dĩ Niên, trong tình thế bắt buộc, Từ Dĩ Niên thu tay lại nhảy về phía sau, Tạ Kì Hàn đuổi theo không tha, cánh tay hắn nổi lên đường hoa văn sáng chói như mặt trời, Từ Dĩ Niên thoáng nhìn thấy trong những hoa văn này chảy ra dòng máu màu vàng, tại khoảnh khắc ngắn ngủi đó, máu vàng không ngừng biến đổi hình dạng, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng lưỡi dao sắc bén, Tạ Kì Hàn nắm lấy nó, như thể đang cầm một thanh đoản đao. Bởi vì khoảng cách quá gần, Hạ Kì Hàn trực tiếp hướng mũi đao đâm về phía tim Từ Dĩ Niên!

Có nên tránh không?

Tuy rằng không biết thứ này rốt cuộc là gì, nhưng bị đâm phải ở khoảng cách gần như vậy chắc chắn cũng rất phiền phức. Từ Dĩ Niên chỉ do dự nửa giây lập tức chuyển phòng thủ thành tấn công, giữa mười ngón tay tỏa ra ánh điện___Cậu muốn thử xem độ cứng của thứ này!

"Tuyển thủ hi hi hi hi hi chọn cách dùng tay không để đỡ đao sắc! Thật quá dũng cảm! Nếu như là tuyển thủ khác đã sớm thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi! Có điều đầu ngón tay tuyển thủ hi hi hi hi hi mang theo ánh hồ quang điện rõ rệt, có lẽ cậu ấy dựa vào dòng điện để làm đệm đỡ....Hả?! Tiếp theo?!"

Từ Dĩ Niên chạm vào thân đoản đao____ thật cứng! So với tưởng tượng của cậu còn sắc bén hơn, nếu không có dòng điện đệm đỡ, ngón tay cậu không chừng đã bị chặt đứt rồi.

Gần như theo bản năng, dòng điện mạnh bắt đầu tràn ra từ đầu ngón tay cậu. Một tiếng rắc giòn tan, giọng điệu bình luận viên không khống chế được bắt đầu sục sôi: "Đao máu thế mà bị tuyển thủ hi hi hi hi hi dùng tay không bẻ gãy! Không thể tin được! Chẳng lẽ ngón tay cậu ấy còn cứng hơn đao sao?!"

Từ Dĩ Niên nhíu nhíu mày.

Không đúng.

Có chỗ nào đó bị cậu xem nhẹ.

Tạ Kì Hàn đối diện ném xuống thanh đoản đao chỉ còn một nửa, hắn quét mắt nhìn nửa thanh đao còn lại Từ Dĩ Niên đang cầm, không có vấn đề gì nói: "Vậy thì phải cho cậu rồi."

Cùng lúc đó, dưới chân Từ Dĩ Nhiên đột nhiên mọc lên vô số lưỡi dao, hàng loạt mũi dao màu vàng từ mặt đất rậm rạp chồi lên, như là bụi gai điên cuồng sinh trưởng, trực tiếp đâm thủng sàn nhà đấu trường!

Cả đấu trường lung lay chấn động, những khối đá vụn theo trần nhà vỡ nát rơi ào xuống, đám yêu quái duỗi dài cổ ra, bọn họ đều muốn tận mắt nhìn xem trong đám đao đó có máu thịt hay không.

"Nếu, nếu như tôi không nhìn lầm, tuyển thủ hi hi hi hi hi hình như vẫn còn đang đứng trong một mảnh lưỡi đao" Bình luận viên gian nan nuốt nước miếng, "Cứ như vậy, trận đấu có lẽ đã xong rồi, thậm chí còn không thể tìm thấy thi thể của cậu ấy nữa...."

Rắc, rắc.....Rắc!

Từ trung tâm đống đao phát ra một tiếng vỡ vụn rất nhỏ, từng chút từng chút một, thanh âm đó càng lúc càng thêm rõ ràng mãnh liệt, dòng điện màu tím bao trùm lên trên mũi đao, tựa như pháo hoa nở rộ, ầm một tiếng nổ tung từ chính giữa!

Vô số những mảnh đao nhỏ rơi xuống như mưa, Từ Dĩ Niên ngã trên mặt đất, khắp người cậu lơ lửng lôi điện, đoạn da lộ ra bên ngoài vương theo một vết trầy rất nhỏ, thoáng có máu chảy ra.

"Lần đầu tôi đánh nhau với Hoàng Linh, thì ra năng lực của mấy người là biến máu trong cơ thể thành vũ khí à." Từ Dĩ Niên vô cùng hứng thú quan sát đường hoa văn bao phủ nửa người Tạ Kì Hàn, tất cả máu vàng đều theo đường hoa văn chói mắt này chảy ra, "Lúc lấy ra có đau không?"

Cho dù là yêu quái, tốc độ hồi máu cũng chỉ có hạn, hẳn là Hoàng Linh có khả năng nhanh chóng hồi máu trở lại. Nếu là vậy, Hoàng Linh mất càng nhiều máu, thể lực cũng sẽ tiêu hao càng nhiều.

"Tự cậu thử xem chẳng phải sẽ biết à." Tạ Kì Hàn thấy cậu còn lòng dạ thảnh thơi nói nhảm với mình, vẻ trêu tức trên mặt dần thu lại, "Có muốn tôi đâm giúp cậu một lỗ trên người không?"

"Không đâu, tôi không có ham muốn này."

Từ Dĩ Niên nói xong nghiêng thấp người xuống, dòng điện trên tay tăng mạnh, xông tới hướng Tạ Kì Hàn.

Cậu vừa cất bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng nứt khẽ vang lên, như là thứ gì đó trên người cậu vỡ ra. Từ Dĩ Niên bỗng ý thức được là mặt nạ xảy ra vấn đề! Cậu nhanh tay lẹ mắt phản ứng lại, giữ lấy cái mặt nạ đã vỡ mất một nửa, miễn cưỡng che đi hơn nửa khuôn mặt của mình.

Nhìn thấy nửa cái mặt nạ còn lại rớt trên mặt đất, Từ Dĩ Niên cúi đầu mắng một tiếng.

Cái đệch.

Tại sao cố tình lại là lúc này....

Lúc mua mặt nạ cậu thuận tay nhặt một cái trên quầy, vốn nghĩ mặt nạ bán ở đấu trường có lẽ sẽ tương đối cứng, không nghĩ tới vừa bị lưỡi đao và dòng điện đánh mạnh đã hi sinh quang vinh. Lần này Hạ Từ Hàn rút máu ngưng tụ thành một thanh đao dài hình dạng biến hóa kỳ lạ, trên lưỡi đao mang theo cả gai nhọn vừa sắc bén lại còn dữ tợn. Thấy thanh đao lớn sắp chém tới hướng mình, Từ Dĩ Niên vội vàng duỗi tay còn lại lên trước người, cậu khép bốn ngón tay lại, làm ra động tác tạm dừng: "Ngừng một chút!"

Tạ Kì Hàn vậy mà thật sự ngừng lại, Từ Dĩ Niên thương lượng với hắn: "Có thể nghỉ giữa trận không?"

Khán giả đang hứng thú bất mãn oán giận:

"Thằng nhóc này điên hả? Đấu trường Tượng Sơn chưa từng có quy định nghỉ giữa trận đấu!"

"Không muốn đánh nữa? Vậy dứt khoát nhận thua đi!"

"Sợ thì biến xuống đi! Đồ hèn nhát!"

Tạ Kì Hàn tức giận chậc một tiếng, hiển nhiên cho là Từ Dĩ Niên đang đùa cợt mình, hắn không thèm để ý tới cậu, nắm theo đao dài xông lên____

Phập!

Đao dài ngưng tụ từ máu đập vào một bàn tay, lưỡi đao vướng ở ngay hổ khẩu*, không thể đi thêm một tấc nào. Năm ngón tay kia thon dài, màu da trắng lạnh, chủ nhân của đôi tay ép bốn ngón xuống, ngón cái bật lên trên, dùng lực tay mạnh mẽ bẻ gãy lưỡi đao.

*Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.

"Cái đệch đệch đệch đệch____Đau!" Tạ Kì Hàn chịu không nổi. So với thanh đoản đao vừa nãy Từ Dĩ Niên bẻ gãy, để làm thành thanh đao dài này phải rút ra nhiều máu hơn, chỉ cần vũ khí còn chưa rời tay thì cảm giác đau đớn của hắn vẫn sẽ gắn liền với nó. Liên tiếp bị bẻ gãy đao, Tạ Kì Hàn tức giận hỏi: "Mẹ nó, cố ý khiêu khích phải không?"

Dám ở đấu trường Tượng Sơn quang minh chính đại phá vỡ quy củ, hắn thật muốn khen ngợi năng lực dũng cảm không sợ chết này.

"Cậu ta tạm dừng, cậu thật sự cưỡng chế giúp cậu ta tạm dừng, chẳng lẽ hai người đã thương lượng trước rồi?" Tạ Kì Hàn vừa mắng, vừa thu lại lưỡi đao vỡ đôi nhìn xem là yêu quái nào chán sống. Lọt vào tầm mắt là gương mặt anh tuấn quen thuộc, mi mày sắc bén, tựa như nhuộm vào một tầng gió tuyết lạnh thấu xương bên ngoài.

Tạ Kì Hàn sửng sốt nửa giây, lại nhìn sang người Úc Hòe đang che chở. Từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt của người nọ, màu da cực kì cực kì trắng, mái tóc mềm mại đen như màu mực.

Đây là một con người.

Tuy rằng từ đầu đã đoán được vị đối thủ tay chân mảnh mai này có thể không phải là yêu tộc, nhưng nhìn thấy thực lực mạnh mẽ bày ra trước mắt, Tạ Kì Hàn chỉ nghĩ cùng lắm cũng là con lai thôi, nhưng nhìn thế này, người này đúng thật là con người.

Hình như tuổi còn không lớn lắm?

"A, lão đại, là cậu hả." Tạ Kì Hàn vò mái tóc dài, ở trong lòng thầm khẩn cầu Úc Hòe đừng có nghe rõ câu mắng chửi của hắn, xin xỏ mãi hắn lại đột nhiên cảm thấy việc này đâu có liên quan gì tới mình, thắc mắc nhìn về phía Úc Hòe, "....Không đúng? Cậu đây là đang làm gì?"

"____Đây là đang làm cái gì? Tôi không nhìn lầm chứ, ông chủ thế mà xuất hiện ở đấu trường á! Tượng Sơn đêm nay thật là có phúc!" Không biết có phải ảo giác của Từ Dĩ Niên không, cậu cảm thấy giọng điệu của bình luận viên còn hưng phấn hơn vừa nãy đánh nhau nữa, "Có lẽ vừa rồi có rất nhiều bạn khán giả không nhìn thấy cảnh tượng cụ thể, là như vầy, ông chủ kéo tuyển thủ hi hi hi hi hi vào trong lồng ngực, hơn nữa còn trực tiếp bẻ gãy lưỡi đao của tuyển thủ Tạ Kì Hàn....Tình huống mới nhất đây các bạn! Ông chủ đặt tay lên má tuyển thủ hi hi hi hi hi, tai tuyển thủ hi hi hi hi hi đỏ!"

Từ Dĩ Niên hận không thể vác bình luận viên xuống đánh một trận.

Còn chuyên nghiệp đến mức này? ? Cái này cũng phải bình luận? ? ? ?

Ngón tay Úc Hòe bao trùm lên gương mặt Từ Dĩ Niên, gỡ xuống nửa tấm mặt nạ còn sót lại của cậu.

Mặt nạ rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng trĩu, Từ Dĩ Niên chớp chớp mắt nhìn, cậu định nói cho Úc Hòe mình không tính lộ mặt đâu, không ít yêu quái biết dáng vẻ của cậu, cậu chạy tới Cảng Tự Do nói không chừng còn bị cho là đang khiêu khích....Nhưng đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc này, Từ Dĩ Niên ma xui quỷ khiến quên mất mình nên làm gì nữa.

Mi mắt của yêu quái gần ngay bên cạnh rũ xuống, ngón tay thon dài thong thả di chuyển, từ trán đến lông mày, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi hơi lạnh. Úc Hòe dùng tay chậm rãi tạo ảo thuật trên mặt cậu, vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn.

Chỉ khi thật sự vô cùng muốn thứ gì đó, yêu tộc mới có thể tỏ ra kiên nhẫn như vậy.

Úc Hòe thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, không nhịn được cười nhẹ: "Cậu tới đây là để gây rắc rối hả? Lấy cái tên kì như vậy, đánh giữa chừng còn chơi xấu nữa."

Từ Dĩ Niên giật giật môi, muốn nói chuyện, lại không biết phải nói gì.

Cậu loáng thoáng cảm thấy gần đây thái độ của Úc Hòe có chút không giống lúc vừa gặp lại, không còn đâm thọc châm biếm nữa, lại càng khiến cho người ta không chống đỡ được.

Nếu cậu là một cái máy vận hành nhờ dây cót, giờ khắc này, dây cót đáng thương giúp cậu vận hành bình thường đó có lẽ đã bị cháy hỏng rồi.

Tình huống giữa bọn họ thật sự quá ám muội, có yêu quái nhìn ra cửa, lớn tiếng nói về phía bàn đạo diễn hình ảnh:

"Tạm ngừng, tạm ngừng! Không đánh nữa! Đạo diễn chuyển lên màn hình tất cả đi! Bọn tôi muốn xem ông chủ Úc sờ mặt!"

"Đạo diễn có biết điều không thế? Màn hình cứ chiếu thanh đao gãy làm cái gì, có thể truyền cho bọn tôi xem điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ được không?"

"Cái người trong lồng ngực ông chủ hình như là một cậu trai trẻ phải không...."

"Nam rất tốt! Nam càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn!"

Lòng bàn tay Úc Hòe thong thả chậm rãi vuốt ve gương mặt Từ Dĩ Niên, từng chút từng chút một thay đổi diện mạo của nam sinh.

Cho tới bây giờ, cảm xúc của anh với Từ Dĩ Niên luôn rất lẫn lộn. Những lúc không thể chịu nổi nhất anh muốn giam cầm cậu, khống chế cậu trong tay, thậm chí những tưởng tượng càng âm u hạ lưu hơn cũng đã từng tồn tại. Anh là yêu tộc, đối lập với nhân loại, bọn họ vốn dĩ luôn rất am hiểu cướp lấy và chinh phục.

Mai Cốt Tràng buộc anh phải hình thành rất nhiều thói quen, chỉ cần nhận thấy có người tiếp cận, anh sẽ phản xạ có điều kiện nổi lên sát tâm. Anh vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ có ham muốn thân cận với người khác nữa, nhưng đối diện với Từ Dĩ Niên vẫn không nhúc nhích trong lồng ngực, anh lại cố ý thả chậm tốc độ thực hiện ảo thuật.

Nhiệt độ cơ thể con người hầu như luôn cao hơn yêu tộc, cảm giác tồn tại của người trong lồng ngực mạnh mẽ đến mức chẳng thể bỏ qua, anh không hề phiền chán, còn cảm thấy như vậy thật thoải mái.

Thay vì nuốt cả da lẫn xương, để lại ôm hình như cũng không tồi.

Cảm giác được bàn tay nhiệt độ thấp kia mềm nhẹ tinh tế vuốt ve gò má mình, cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ, cậu vô cùng lo lắng độ nóng trên mặt sẽ bán đứng mình, đang chột dạ, bốn phía lại lục tục truyền đến tiếng nói chuyện của đám yêu quái:

"Vừa đẹp!"

"Đạo diễn sống lại rồi?"

Màn hình đấu trường thật lớn treo trước mắt Từ Dĩ Niên, nghe thấy những tiếng huýt sáo trong phòng, Từ Dĩ Niên choáng váng ngẩng đầu, thấy trên màn hình là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Cậu bất ngờ hiểu ra, lúc này mới ý thức được mấy hành động ám muội của Úc Hòe là vì sao.

Thì ra là để thay đổi diện mạo cho cậu.

Dưới tác dụng của ảo thuật, cả gương mặt cậu chỉ có đôi mắt còn mang dáng vẻ ban đầu, những chỗ khác hoàn toàn không còn giống nữa. Từ Dĩ Niên thấy đạo diễn phóng màn ảnh tới gần, quay ra một cảnh đặc tả hết sức rõ ràng.

Ngón tay Úc Hòe dừng ở bên môi cậu, ấn ra một vết hõm nho nhỏ xuống cánh môi hồng nhạt.

"Được rồi," Úc Hòe thu tay lại, "Tiếp tục đi."

Tác giả có lời muốn nói: Nói thẳng là thoải mái.

_Cho editor nhiều chiện một tí_

Cụm "对劲" [Đối kính] ngoài mang nghĩa vừa đẹp, thích hợp, ăn khớp, nó còn một nghĩa khác là "thoải mái". Tác giả chơi chữ đỉnh lắm các chị ạ, cũng vì chơi chữ đỉnh wá cho nên không dưới một lần tui phải cắn chăn khóc ngất đoán ý tác giả luôn ấy các chị 😢

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play