Đều nói vì nghèo mà xảy ra họa mà!“Đi, đêm lại đi nhà cô ăn cá”.Mẹ Nhị Đản sửng sốt, cô không có suy nghĩ như vậy nha?Vệ Mạnh Hỉ biết nếu đem con cá này trực tiếp cho mẹ Nhị Đản thì cô nhất định sẽ không nhận lấy, sợ đẩy tới đẩy lui khiến người khác thấy thì không tốt.

Mà cầm mang về nhà họ Lục thì quá tiện nghi cho đám người lòng lang dạ sói kia.Nhà Nhị Đản ở ngay đầu thôn gần sườn núi, không có hàng xóm chung quanh là nơi thích hợp nổi lửa nấu ăn.Hai người đem cá cột lại, cho nhau yểm trợ đem cá cất trong nhà Nhị Đản trước rồi quay lại bắt cá tiếp tới tan tầm mới trở về.Nhà họ Lục căn bản không quan tâm Vệ Mạnh Hỉ lưu lạc nơi nào, còn ước gì cô mang theo mấy đứa nhỏ đi nơi khác ăn cơm.Căn Hoa Căn Bảo thông minh mang theo một đám nhóc đứng canh ở cửa nhà Nhị Đản, thuận tiện cho em gái uống hai ngụm nước ấm, còn Vệ Mạnh Hỉ và mẹ Nhị Đản ở trong bếp mầm cá.Con cá trắm đen to như vậy phải đánh vẩy mổ bụng rửa sạch liền mất ba mươi phút, sau đó cắt đầu cá để qua một bên, thịt cá cũng cắt nhiều khúc làm nhiều món, có băm ra để thêm chút muối làm canh cá.Trong nhà có sẵn dưa chua, khoai tây cùng cải trắng nên phần còn lại để làm cá phiến.

Người tỉnh Thạch Lan thường nói “không cay không vui”, mà mấy đứa nhỏ cũng không ngoại lệ.

Cho vào trong nồi một ít ớt xanh cùng tiêu rồi đem đảo đều trong nồi, cứ như vậy món cá phiến chua cay ngon miệng cùng món cá hầm cải chua liền ra nồi.Mẹ Nhị Đản cũng không thua kém, làm bánh bao bột bắp rất ngon, thơm mềm và xốp, ăn một ngụm bánh bao với một đũa thịt cá làm mấy đứa nhỏ ăn ngon đến xém nữa nuốt cả đầu lưỡi.“Tiểu Vệ cô trù nghệ không phải bình thường nha!”Rõ ràng chỉ là món ăn bình thường ở nông thôn, cũng không thấy cô cho mỡ heo nhiều nhưng cảm thấy hương vị có gì đó rất khác?Vệ Mạnh Hỉ cười không nói gì, đời trước cô chính là nữ lão bản của huyện Hồng Tinh người đầu tiên mở tiệm cơm quốc doanh, mỗi ngày phải nấu đa dạng các món chiên xào,...!Về sau thuê được đầu bếp cô lui về phía sau hậu đài, nghe Vệ Hồng nói khói dầu nhiều quá sẽ dễ dàng bị ung thư phổi, cô sợ bản thân bị bệnh nên chỉ ăn không trực tiếp làm nữa.Tiểu Ô Ô tuy là đại công thần hôm nay nhưng mẹ chỉ cho bé ăn canh thịt cá thôi, vừa bỏ vô miệng nhai giòn tan làm tiểu nha đầu ăn đến mỹ mãn, vừa ăn xong liền ngủ rồi...!Nên không phát hiện ánh mắt suy tư kia của mẹ bé.....Đột nhiên Vệ Mạnh Hỉ chợt nhớ đến điều gì đó liền quay sang giáo huấn mấy đứa nhỏ “Cảnh cáo mấy đứa không được xuống nước, nếu mẹ thấy ai đi xuống nước là đánh sưng mông đứa đó, đặc biệt Vệ Đông và Nhị Đản”.Đời trước trải qua sự việc kia nên trọng tâm là cô muốn nhắc nhở Nhị Đản nhưng sợ hai mẹ con đa tâm nên lấy Vệ Đông nghịch ngợm ra làm bia chắn.Nhị Đản và Vệ Đông cùng tuổi nhưng lại cao hơn Vệ Đông, cũng gầy gò thẹn thùng, nghe Vệ Mạnh Hỉ nhắc nhở liền ngoan ngoãn gật đầu.“Nghe thấy không?”Bị mẹ nhìn chằm chằm Vệ Đông bẹp miệng không tình nguyện hỏi lại: “Không xuống nước làm sao bắt được cá a?”Nó còn tính ngày mai đi bắt một con cá về cho em gái ăn, nó vừa rồi thấy em gái tiểu trứng kho của no ăn đến hương đâu.“Cá này chết là mẹ cùng dì nhặt được, không phải bắt”.Vệ Đông kinh ngạc “Sao lại chết?”“Chết đuối”.Bỗng chốc bàn cơm yên tĩnh “Thật sự chết đuối?”“Không tin có thể hỏi dì xem, nếu không chết đuối thì làm sao bụng cá có nhiều nước như vậy”.Mẹ Nhị Đản cũng ngầm hiểu “Đúng vậy, hai con cá này chính là không nghe lời cá lớn nói nên bị chết đuối mới có thể để chúng ta có bữa ăn ngon hôm nay”.Bạn học Vệ Đông xưa nay chưa từng khiếp sợ cái gì, lời nói của người lớn trước sau quá logic một câu không giả, nhưng nó cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?Nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của nó, Vệ Mạnh Hỉ trực tiếp lấy tay dí vào trán nó một phen, “Im lặng, ăn cơm”.Còn dư lại đầu cá muối lại cho mẹ Nhị Đản ngày mai hầm khoai tây, đảm bảo thơm ngon không cưỡng lại được.Mẹ Nhị Đản không muốn độc chiếm ăn một mình nên kiên quyết kêu mẹ con cô mang đi nhưng Vệ Mạnh Hỉ cự tuyệt, còn nhắc nhở cô trông trừng Nhị Đản thật tốt vào, đừng cho Nhị Đản xuống nước.

Mỗi năm ở đại đội sản xuất đều có người chết đuối ở đập chứa nước, vừa vặn năm nay đang mùa hè người xuống nước không nhiều lắm, nếu không cẩn thận Nhị Đản sẽ là cái thứ nhất.Vệ Mạnh Hỉ bình thường sẽ chú ý đem bọn nhỏ nhìn trong tầm mắt mình, mà đối tượng quan tâm cần quan tâm nhất là con gái út bảo bối.Nhìn con gái út tuy bị bệnh nhưng lúc này trông tình hình còn tốt, đặc biệt nhìn ra được sự cơ trí trong ánh mắt kia của bé làm Vệ Mạnh Hỉ vừa vui vừa có cảm giác xa lạ.

Nhớ lúc cô mới tỉnh lại nhìn thấy trong mắt bé đều kiều kiều ngây thơ, bây giờ tự nhiên trở nên cơ linh rất khác thường.Nghĩ đến ngày hôm nay, tiểu nha đầu chưa bao giờ nhìn qua con cá mà lại phát hiện phía trước có cá còn nháo đi xem mới chịu, điều này làm sao đứa con nít biết chứ.Vệ Mạnh Hỉ hoài nghi chẳng lẽ con gái cũng trọng sinh giống cô? Thấy thế cô thử dò xét vài lần vẫn thấy phản ứng của con gái xác thật vẫn là phản ứng giống như đứa trẻ bình thường khác.Suy nghĩ một hồi, hay là mang con gái đi bệnh viện kiểm tra một chút, không lẽ thuốc ở bệnh viện có hữu dụng đi? Thôi cứ đi thử xem, vừa vặn cô cũng ghé sang bưu điện hỏi tình hình xem Lục Quảng Toàn có hồi âm gì không..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play