BÌNH MINH LÚC 8 GIỜ CỦA TÔI

Chương 10


2 tháng

trướctiếp

Sau một tuần, tôi xuất viện, chân tôi đã có thể đi lại được, vết bầm tím mờ dần, mặc dù lúc hoạt động vẫn hơi nhức một chút, nhưng có thể coi là tôi đã hồi phục, chỉ có cánh tay bị gẫy có lẽ phải mất vài tháng nữa. Tôi về nhà lúc nửa buổi, tất cả mọi việc đều tự làm. Bình Minh nói hãy đợi đến trưa, tan học hắn sẽ đưa tôi về nhà, nhưng tôi không muốn, vậy là đã tự ý về trước.
Một tuần nay không ở nhà, tôi rất lo lắng không biết mọi chuyện thế nào rồi, liệu lão súc sinh kia có về nhà không, hay có đánh mẹ tôi không? Tôi mở cửa nhà, kỳ lạ, cửa khóa, đáng lẽ ra giờ này mẹ tôi phải ở nhà mới đúng, bà ấy có thể đi đâu được? Cảm thấy không đúng nhưng tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa bước vào nhà.
Nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, không có dấu hiệu xô xát, vị trí của đồ đạc trong nhà cũng không khác so với một tuần trước là mấy. Tôi mỉm cười an tâm, đem cất đồ đạc về phòng rồi vào phòng tắm vệ sinh vết thương trên người.
Lúc đang băng bó lại vết rách ở bắp chân, tôi nghe tiếng mở cửa nhà. Thấy vậy tôi buộc lại qua loa rồi tắt điện phòng tắm, thoáng nhìn thấy bóng dáng của mẹ bước vào cửa, tôi khá mừng rỡ, nhưng ánh mắt mẹ vẫn nhìn ra ngoài cửa, nhìn thứ gì đó, tôi có linh cảm không tốt, bèn nghi hoặc lùi lại.
- Mau vào đi.
Mẹ tôi kéo tay một người đàn ông vào nhà. Tôi vừa nhìn thoáng qua liền giật mình, là thầy Hòa? Tôi vội nép vào cửa phòng tắm, không thể tin vào mắt mình, nhưng rồi tôi lại rón rén nhìn trộm để xác nhận, thật sự là thầy Hòa.
Thầy Hòa vậy mà nắm tay mẹ tôi, cử chỉ và ánh mắt toát ra vẻ vô cùng mờ ám:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp