“Em biết rồi.
”Thẩm Hoài Vi ngoan ngoãn gật đầu, cô không hề tỏ ra không vui chút nào.
“Ý của anh là, nếu không có việc gì quan trọng thì không cần gọi, nhưng nếu là…”“Sẽ không có nếu là đâu! Em ở nhà, có thể có chuyện gì chứ, bình thường đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, em sẽ không làm phiền đến anh.
Bình thường em ngủ rất nhiều, lúc không ngủ, em có thể đi trồng hoa, đọc sách, xem phim, em cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, thế nên anh hoàn toàn không cần phải lo lắng đâu! À đúng rồi, anh có cần em sắp xếp đồ cho anh không? Anh không vội sao? Nếu anh đang vội thì mau đi nhanh đi!”Thẩm Hoài Vi thể hiện bản thân thật sự rất hiểu chuyện, cô cũng sắp bị bản thân làm cho cảm động đến mức phát khóc rồi.
Mình đúng là một người vợ nhị thập tứ hiếu!Cô chắc chắn sẽ không để cho Lam Bắc Ngôn cảm thấy mình là một người tùy hứng không biết điều.
Anh thích cái gì, tôi diễn cho anh xem cái đó!Nhưng Lam Bắc Ngôn bớt chút thời gian trở về nhà cũng không phải để nghe những lời này.
Anh thở dài trong lòng, sau đó đó đứng lên nói:“Được rồi, vậy anh đi đây.
”“Dạ, để em tiễn anh.
”“Ừm.
”Hai người cùng nhau đi xuống lầu, rồi đi ra ngoài cửa lớn.
Bên ngoài phụ tá và hộ vệ đã đứng chờ sẵn.
Lam Bắc Ngôn nhận lấy mũ từ thư ký, đeo lên, cũng không quay đầu nhìn vợ mình mà định lên xe ngay.
Nhưng lúc này, trong lòng Thẩm Hoài Vi đột nhiên có chút chua xót, lần này anh đi, không biết bao giờ mới trở về, cô vẫn có chút không nỡ.
“Bắc Ngôn!”“Ừm?”Lam Bắc Ngôn trả lời, quay đầu lại, ai ngờ anh vừa xoay người, Thẩm Hoài Vi đã nhào tới ôm chầm lấy anh.
“Anh về sớm nhé, phải chú ý an toàn.
”“! ”Mọi người xung quanh đều tự giác nhìn ra chỗ khác, nhưng bầu không khí mập mờ này, làm ai nấy đều không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Mà Lam Bắc Ngôn lúc này, cả người đều căng cứng lên.
Anh đã qua thời kỳ kết hôn, anh không hề bị bản năng khống chế, nhưng điều đó lại làm cho lý trí của anh càng rõ ràng hơn, các giác quan cũng càng thêm mẫn cảm.
Cô vợ nhỏ của anh… ở trước mặt cấp dưới của anh… đã ôm lấy anh!Thở nhẹ một hơi, Lam Bắc Ngôn để tay lên lưng của Thẩm Hoài Vi, chậm rãi đẩy cô ra.
“Ừm, anh biết rồi.
”Sau đó Lam Bắc Ngôn cũng không nói thêm câu nào, chỉ liếc nhìn vợ mình một cái, rồi ngồi vào trong xe.
Dù Thẩm Hoài Vi thấy anh lạnh lùng như vậy, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cô vẫn cười, chào tạm biệt với anh.
Khi các xe phi hành đều bay lên, Lam Bắc Ngôn mới dám nhìn về phía người vợ đang đứng ở bên dưới nhìn anh rời đi.
Vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi, anh đã không nhịn được mà ôm cô đi lên phòng.
Mà cảm giác này, lại hoàn toàn không giống với thời kỳ kết hôn.
Như vậy, là thích phải không?Lam Bắc Ngôn tự hỏi, nhưng lại không thể tự đưa ra câu trả lời.
Vì anh đã từng nói, trong thế giới của anh không cần đến tình cảm, tình yêu sẽ làm anh mất tập trung, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến càng ngày càng căng thẳng, anh càng không có hơi sức để nghĩ tới những thứ anh cho là râu ria này.
Cố gắng đè nén những rung động ở trong lòng xuống, Lam Bắc Ngôn thu lại ánh mắt, nhìn về phía chân trời.
Nhưng tay của anh, lại lấy ra chiếc khăn vừa mới lau mồ hôi cho cô.
.