Hà Vận Cẩm không biết bản thân đã thiếp đi vì mệt hay đã bị bạo d*m đến bất tỉnh nữa.

Khi cô thức dậy vẫn thấy người bên cạnh ngủ một cách ngon lành mà không chút phòng bị.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Miên rồi nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đẹp như búp bê đó.
Cô vốn biết An Kỳ rất đẹp nhưng từ khi người này xuất hiện vẻ đẹp đó càng được tôn lên vạn phần.

Ngũ quan xinh đẹp không khác gì búp bê Đông Dương đang say giấc ngủ ở trước mặt cô.

Cô khẽ đưa tay sờ lên từng đường nét trên khuôn mặt đó như muốn khắc sâu vào trong tim.
Hà Vận Cẩm chưa kịp cảm nhận nét đẹp của người nằm bên cạnh xong đã thấy bàn tay ấy nằm trên cổ mình trực tiếp bóp chặt đến mức cô không thở được.
“An…Kỳ… bỏ … tay ra… đồ điên này.” Cô đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn giống như chỉ cần người kia siết chặt thêm một cái cô sẽ không được nhìn thấy thế giới này vậy.

Nhưng cái càng làm cô phát sợ hơn đó là người kia vẫn còn đang ngủ.

Một kẻ phòng bị người khác cao đến đáng sợ.
Hà Vận Cẩm vừa nói vừa giãy giụa.

Cho dù cô có mạnh như thế nào cũng không trâu bò bằng sức của người đối diện được.

Ưng Thừa Tướng thấy tình hình nguy cấp cuối cùng cũng ló mặt ra hét lớn.
“Hệ thống kích hoạt tình trạng khẩn cấp.

Hệ thống kích hoạt tình trạng khẩn cấp thế giới có nguy cơ sụp đổ.

Xin nhắc lại thế giới có nguy cơ sụp đổ.”
Cùng với sự cảnh báo và tiếng còi inh ỏi từ tổng bộ cuối cùng cũng khiến Thẩm Miên buông tay.
Thẩm Miên khẽ mở mắt nhìn người nằm bên dưới thân mình không ngừng ôm cổ mà ho sặc sụa liền nghi hoặc.
“Mới sáng sớm ai ức hiếp cô vậy?”
Hà Vận Cẩm lúc này tính tình có tốt cũng phải thốt lên: “An Kỳ, mẹ nhà cô.

Ăn xong định chùi mép à.”
Mém chút nữa cô đi gặp Diêm Vương bàn chuyện nhân sinh rồi.

Ăn không muốn trả tiền còn định giết người diệt khẩu.

Hay lắm.

Thù này cô sẽ ghi nhớ.
Thẩm Miên gãy gãy đầu.

Cô nhìn vết đỏ trên cổ Hà Vận Cẩm liền đưa tay muốn sờ lên đó nhưng bị Hà Vận Cẩm nhanh chóng gạt đi.
“Muốn gì nữa? Lại muốn giết bà à.” Hà Vận Cẩm trừng mắt đầy sự phẫn nộ.

Sau đó đẩy Thẩm Miên ra khỏi người mình.
“Xin lỗi.” Thẩm Miên bị đẩy ra khuôn mặt có chút hối hận.

Thói quen ngủ nhiều năm của cô chính là như vậy.

Luôn trong trạng thái phòng thủ.

Nếu cô không như vậy chỉ sợ đã sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.
“Đau không?” Cô ngồi bên cạnh giường khẽ hỏi.
Hà Vận Cẩm trừng mắt xong lúc này không hiểu sao khoé mắt có chút cay.

Hình như chưa từng có ai hỏi cô đau không thì phải.

Từ nhỏ đến lớn khi bị người câu cô nghe nhiều nhất chính là đáng đời hay là tự chịu đi.

Vì vậy cho dù lớn lên cô có trở thành hội trưởng của Đằng Huyền Minh Hội thì cũng chưa từng có ai hỏi cô đau không.

Thẩm Miên: “….” Cô ta bị khùng à.

Tự dưng khóc.
Ưng Thừa Tướng nhùng vai.

“Cô làm người ta khóc đó.

Dỗ đi.”
“Dỗ mông à.

Ta làm cô ta khóc khi nào chứ? Chưa ức hiếp gì cô ta nha.” Thẩm Miên nhanh chóng phản ứng lại.

Bằng một thực lực nào đó Ứng Thừa Tướng chỉ muốn biết trong não kí chủ nhà nó chứa gì.

Chứ bổn hệ thống thật sự tức chết rồi.
Thẩm Miên tuy đấu khẩu với Ưng Thừa Tướng nhưng tay cô vẫn nhẹ nhàng lao nước mắt giúp Hà Vận Cẩm.
Hà Vận Cẩm thấy vậy liền nắm lấy tay Thẩm Miên mà cắn.

Cô tức chết rồi.

Thế mà không được một câu an ủi nào hết.
“Nín đi.

Tôi cho cả thế giới này múa hề trước mặt cô chịu không?”
Hà Vận Cẩm nghe xong liền chớp chớp mắt đầy khó hiểu.

Cái gì là cả thế giới múa hề trước mặt cô cứ chứ.

Người này là đang dỗ cô sao.
“Cô đang dỗ tôi đó à?” Cô hỏi một câu đầy nghi ngoặc.

Cho dù cô chưa từng được ai chiều chuộng nhưng cũng hiểu rõ là chưa ai dỗ người khác như vầy nha.
“Đúng vậy.” Thẩm Miên rất thẳng thắng thừa nhận.

Thật ra đây là lần đầu tiên cô thuận theo người khác như vậy đó.
“Ặc.” Hà Vận Cẩm thật sự có chút cạn lời rồi.

Xem ra thời gian dài nếu muốn được yên ổn cô phải đào tạo lại người này rồi.
Ưng Thừa Tướng cũng phải thừa nhận ký chủ nhà nó ế là nhờ thực lực chắc luôn.

Lời ngon ngọt không nói được, đến cả cách dỗ người cũng khác thường nữa.

Cũng phải, Thẩm Miên thì ai mà yêu nổi.
Hà Vận Cẩm khẽ ôm lấy Thẩm Miên từ phía sau.

Hiện tại cô đã biết tại sao vừa gặp người này cô đã có cảm giác kỳ lạ đó rồi.

Này không phải là đồng bệnh tương liên hay sao.

Ưng Thừa Tướng thấy vậy liền che mắt lại.

Nó vẫn nên offline thì hơn.

Sáng sớm bổn hệ thống không có nhu cầu dùng cẩu lương.
Thẩm Miên thấy hệ thống đã offline trong đầu không khỏi hiện lên dấu ba chấm.

Bọn cô có làm gì đâu mà nó chạy cơ chứ.

Mà chạy thì tốt nhất chạy luôn đi, cái hệ thống như nó sống không có tác dụng gì cả.
Còn người phía sau nữa.

Sau cứ dụi dụi vào lưng cô vậy.

Ngứa đấy.
“Tôi xem nào?” Để tranh Hà Vận Cẩm cứ nũng nịu sau lưng mình Thẩm Miên trực tiếp quay người lại cẩn thận xem vết thương trên cổ Hà Vận Cẩm.
Ngón tay Thẩm Miên lành lạnh sờ vào cổ Hà Vận Cẩm khiến cô khẽ rên nhẹ, lộ ra khuôn mặt đầy uỷ khuất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play