Nhã Hân hít một hơi thật sâu cô cố nén cơn giận dữ lần đầu tiên cô lại bị sỉ nhục một cách nhục nhã như vậy. Vấn đề bây giờ của cô không phải là nhờ anh ta giúp đỡ Đường gia nữa mà là cô phải nghĩ cách làm sao để thoát khỏi tên ác ma máu lạnh này.
Ánh mắt Thương Ngạn Thần hiện giờ như muốn thiêu đốt người khác vậy tay anh càng siết thật mạnh cằm cô hơn. Vì đau đớn mà cô cắn chặt răng lại khuôn mặt cô cũng tái nhợt đi vì sợ hãi
“Quản gia Lâm” Thương Ngạn Thần tức giận gọi lớn
Quản gia Lâm ở dưới nhà nghe được tiếng gọi của thiếu gia thì vội vàng chạy nên xem. Nhưng tình hình trước mắt khiến bà cảm thấy kinh ngạc. Quản gia Lâm chạy đến muốn cầu xin cho Nhã Hân
“Thiếu gia cậu làm gì vậy buông cô ấy ra đi” Bà lo lắng
Thương Ngạn Thần dùng ánh mắt chán ghét anh hất mạnh làm cô ngã xuống đất. Bà chạy đến đỡ Nhã Hân “Thiếu phu nhân có bị làm sao không?”
Nhã Hân lắc đầu trả lời “Tôi không sao”.
Thương Ngạn Thần giọng nói lạnh lẽo vang khắp căn phòng “Là đã cho phép cô ta vào trong phòng tôi”
Quản gia Lâm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến thiếu gia tức giận như vậy “Là tôi”
“Có phải bà cảm thấy bà làm quản gia của cái biệt thự này lâu lắm rồi phải không?” Giọng anh càng lúc càng tỏ ra phẫn nộ
“Xin lỗi thiếu gia đúng là tôi đã sơ suất khi không hỏi ý kiến của ngài.” Quản gia Lâm cúi đầu xin lỗi
Nhã Hân thấy vậy thì cũng đứng dậy nói “Là do tôi không liên quan gì đến bà ấy”
“Thiếu phu nhân…” Quản gia Lâm nhìn cô
“Bà gọi người thay toàn bộ những gì mà cô ta đã chạm qua ở trong căn phòng này cho tôi”
Quản gia Lâm nhìn hai người rồi đi xuống gọi người thay toàn bộ đồ dùng cho anh. Còn Nhã Hân vẫn đứng chân tại chỗ không dám đối mặt với anh mà cô cúi gầm mặt xuống.
“Cô định ở đây muốn lấy lòng tôi sao” Anh nhếch miệng nắm chặt lấy cổ tay của cô, dùng sức bóp chặt lại, ánh mắt anh hằn lên những tia máu đáng sợ. Nói xong anh lôi cô ra khỏi cửa phòng mình hất mạnh, Nhã Hân lảo đảo suýt chút nữa thì té nhưng cô lại vịn được.
“Tôi không có…”
“Tốt nhất là cô nên biết thân biết phận của mình. Những cái gì không phải của cô thì vĩnh viễn cũng không phải là của cô. Từ nay tôi cấm cô bước vào căn phòng này nửa bước” Nói xong anh đóng sập cánh của lại.
“Rầm”
Cũng không còn sớm nữa Nhã Hân cunhx không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền mọi người, nên cô tự đi tìm cho mình một căn phòng trống ở cuối hành lang để nghỉ ngơi cách căn phòng ngủ của anh cũng khá xa, như vậy thì cô và anh đỡ phải chạm mặt lẫn nhau. Chỉ là một căn phòng trống nhưng nó lại rất rộng rãi có đầy đủ vật dụng ga giường cũng rất mềm mại.
Nhã Hân đóng cửa phòng rồi nằm trên chiếc giường, cô bây giờ thật sự rất mệt mỏi không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì nữa cả. Cô nằm trên chiếc giường êm ái ấm áp được một lúc thì ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau…
Tâm trạng sau khi thức dậy của Nhã Hân cũng khởi sắc thêm vài phần. Sau những lời sỉ nhục của Thương Ngạn Thần tối hôm qua làm cho cô cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa, nhưng cô hận là mình quá bé nhỏ không thể chống được sức nặng của anh.
Bình thường ở Đường gia cô thức dậy rất sớm. Nhưng vì hôm qua quá mệt mỏi mà hôm nay cô phá lệ lên ngủ đến 7h mới dậy. Nhã Hân bước xuống nhà thì không thấy bóng dáng anh đâu
Quản gia Lâm đi đến nói cho cô biết là anh đã đi làm từ sớm rồi.
“Vậy khi nào thì anh ấy trở về ạ?” Cô hỏi
“Cái này tôi cũng không rõ nữa, mặc dù đây là biệt thự riêng của thiếu gia nhưng thiếu gia cũng rất ít khi về đây”
Nhã Hân trong lòng mừng thầm như vậy thì đúng như theo nguyện vọng của cô không nhìn thấy anh thì cô lại càng thấy an tâm.
Quản gia Lâm đi đến hỏi Nhã Hân “Đồ đạc của thiếu phu nhân đã được người làm mang đến cô có cần tôi cho người mang đồ lên giúp cô không.”
Nhã Hân trả lời “Không cần đâu cũng không có gì nặng một mình tôi mang đồ lên là được rồi”
“Vậy thiếu phu nhân ăn sáng trước tồi hãy làm”
Nhã Hân mỉm cười gật đầu nói “Dạ”
Cô ngồi vào bàn ăn được đầu bếp riêng mang bữa sáng ra cho cô. Đúng là đầu bếp riêng gài nấu nướng đúng là không tệ, trước kia cô ở Đường gia muốn ăn cái gì cũng phải xem xét sắc mặt của người khác, hoặc phải tự mình vào bếp. Nhưng không ngờ ở đây ngoài Thương Ngạn Thần ra thì tất cả mọi người đều chăm sóc cô chu đáo điều này làm cô cảm thấy rất cảm động.
Nhã Hân dùng bữa sáng xong cô dọn dẹp bát đũa định đi rửa, nhưng lại có một người hàu chạy đến.
“Thiếu phu nhân, cô làm cái gì vậy để đấy em rửa cho”
Nhã Hân trả lời: “Không sao việc nhỏ này tôi làm được mà, em đi làm việc của mình đi không cần quan tâm đến tôi.”
Người hầu đó áy náy trả lời “Nhưng mà…cô là thiếu phu nhân những việc như này cô nên để chúng em làm vẫn hơn”
Nhã Hân chỉ cô gái đó không nói gì nhưng cô người hầu nhìn vào ánh mắt của Nhã Hân thì hiểu được ý của cô muốn nói là “Tôi làm được”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT