Thương Ngạn Thần ngồi đợi Nhã Hân ở văn phòng. Đã nửa tiếng kể từ khi kết thúc tiết học vẫn chưa thấy cô qua tìm anh.

Trong lòng Thương Ngạn Thần liền nghĩ mình bị Nhã Hân cho leo cây thì không khỏi tức giận

“Nhã Hân em được lắm, em là người phụ nữ đầu tiên dám để cho tôi chờ lâu như vậy?”

Thương Ngạn Thần liền đi ra khỏi phòng cũng chẳng dễ chịu gì khi bị người khác cho leo cây. Anh đi đến lớp học của cô thì mới biết cô đi xem cậu nam sinh đã chỉ bài cho cô lúc nãy cùng cậu ta đi xem chơi bóng rổ.

Khi nghe xong khuôn mặt anh hằm hằm sát khí.

Nhã Hân em được lắm cho anh leo cây để đi xem thằng khác chơi bóng rổ.

Thương Ngạn Thần đi xuống khu thi đấu bóng rổ. Lúc này sự chú ý của cả sân bóng đều dồn hết về phía anh.

Sự xuất hiện của anh khiến mọi người trở lên ồn ào hơn. Không ngờ anh mới tới trường dạy có một buổi sáng thôi mà đã trở thành tâm điểm của rất nhiều nữ sinh trong trường.

Độ hot và độ đẹp trai của Thương Ngạn Thần chẳng khác nào minh tinh nổi tiếng.

Cả khán đàn đều hưng phấn nhất là những nữ sinh. Nhưng riêng Nhã Hân lại khác bọn họ cô thấy chẳng có gì đáng để xem cả càng kinh thường mấy nữ sinh kia chỉ vì một tên đàn ông xấu xa có cái gì mà khiến họ kích động như thế.

“Oa! Giáo sư Thương soái quá!”

“Ôi mẹ ơi! Thầy ấy đẹp trai quá!”

“…”

Thương Ngạn Thần không quan tâm về những nữ sinh đang hò hét tên của anh mấy. Anh đứng dưới nhìn qua một lượt khán đài để tìm kiếm Nhã Hân. Thì phát hiện cô đang ngồi một chỗ cùng tên nam sinh vừa rồi. Còn nói chuyện rất thân mật nữa chứ!

Nhã Hân phát hiện ra anh đã nhìn thấy mình, cô vẫn ung dung ở bên cạnh động viên Hoàng Cảnh Du.

“Cậu đừng lo lắng quá cũng chỉ là một trận thi đấu bình thường thôi mà!”

“Hứ! Cậu nghĩ ông đây là ai mà phải lo lắng chứ. Mà tôi còn phải lo lắng cho cậu ấy chứ”

“Lo lắng cho tôi?”

“Chứ sao nữa! Cậu không thấy giáo sư Thương xuống tận đây để tính sổ với cậu sao? Thầy ấy còn đang nhìn về phía này nữa kia kìa. Cậu chết chắc rồi!” Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa ra hiệu chỉ tay về hướng Thương Ngạn Thần cho Nhã Hân biết.

Nhưng cô lại chẳng lấy làm lo lắng mà lại rất bĩnh tĩnh mà mặc kệ Thương Ngạn Thần đang nhìn về phía cô.

“Trọng tài lên sân rồi kìa, cậu mau cút đi!”

Hoàng Cảnh Du cũng nhanh chóng xuống sân chuẩn bị thi đấu.

Thương Ngạn Thần tức giận anh không chịu nổi nữa liền đi đến sân thi đấu, quyết định đấu một trận với Hoàng Cảnh Du.

“Cậu đấu với tôi một trận”

Hoàng Cảnh Du lúc này hoang mang cực độ, có phải cậu đã chọc phải vị sư phụ này rồi không?

Nhưng cậu đã làm gì vị sư phụ này chứ? Hôm nay mới là ngày đầu tiên hai người gặp mặt mà?

Nhã Hân đang ngồi ở khán đài cũng không biết Thương Ngạn Thần đang định dở trò gì. Cô nhìn hai người bọn họ kiểu như sắp sảy ra một trận đấu kịch liệt rồi đây.

Vậy là Thương Ngạn Thần vào sân thay một người ở đội bên kia đấu với đội của Hoàng Cảnh Du.

Anh cũng là đội trưởng luôn, cả khán đài bây giờ đang hừng hực khí thế mọi người đều cổ vũ nghiêng về đội của Thương Ngạn Thần.

Bắt đầu trận đấu, đội của Thương Ngạn Thần đã áp đảo đội của Hoàng Cảnh Du.

Lần đầu tiên Nhã Hân trông thấy Thương Ngạn Thần chơi bóng rổ. Không ngờ anh còn có khả năng chơi bóng đỉnh vậy.

Phong thái của anh vốn đã tuấn tú, cách chơi cũng rất điêu luyện. Từng động tác cử chỉ hay đến cách di chuyển cũng khiến đối phương không đề phòng trước được mà luôn bị anh ném thủng lưới đối phương.

Sức hút của anh chưa bao giờ giảm nhiệt. Mỗi một cú anh ném trúng mọi người đều hô hào rất to. Nhưng Thương Ngạn Thần trên sân lại không hề để ý hay đoái hoài gì đến sự cổ vũ cuồng nhiệt ấy. Chỉ mỗi lần anh ném trúng vào rổ đối phương ánh mắt anh lại liếc nhìn Nhã Hân trên khán đài.

Nhưng rất nhanh anh lại nhanh chóng tập trung vào trận đấu, còn đối với khán giả trên kia thì như nhìn mà không thấy. Trong mắt anh chỉ nhìn mỗi cô còn với người khác đến bố thí anh cũng chẳng thèm liếc họ lấy một cái.

Cơ thể của anh đã rất hoàn hảo, trên người anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi cùng quần âu, mà không cảm thấy khó chịu, mọi di chuyển đều rất nhanh nhẹn, dứt khoát.

Kết thúc trận hiệp một tỉ số áp đảo nghiêng về phía đội của Thương Ngạn Thần. Đội của Hoàng Cảnh Du thua trắng tay không thể gỡ gạc được vì khả năng chơi bóng quá đỉnh của Thương Ngạn Thần.

Hoàng Cảnh Du nhìn cách anh chơi bóng thì rất ngưỡng mộ, cậu cầm một chai nước đi đến đưa cho Thương Ngạn Thần

“Thầy Thương! Thầy quả thực quá đỉnh, xin phép thầy có thể nhận em là đồ đệ được không?” Hoàng Cảnh Du rất hâm mộ anh, cậu rất thành khẩn thật sự muốn nhận Thương Ngạn Thần làm sư phụ.

Thương Ngạn Thần nhận chai nước từ tay cậu ta, anh đi đến trước mặt Nhã Hân.

Thờ ơ lại lạnh nhạt nói “Tay đau mở giúp anh”

Trong thoáng chốc, xung quanh đột nhiên yên lặng khác thường. Toàn bộ ánh nhìn đều hướng về hành động tuỳ hứng này của Thương Ngạn Thần.

Nhã Hân khó chịu, cái tên điên này biết đây là đâu không mà dám tự tiện đi đến chỗ này đòi cô mở nước cho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play