Nhã Hân ngồi một mình vừa ngắm trắng vừa ăn bánh uống trà. Thi thoảng còn có những cơn gió mùa thu khẽ thổi qua làm cho những hương thơm của hoa hồng hoa nhài hoa ly hoa tulip đan xen nhau từng tầng hương một. Mỗi một loài hoa đều có một mùi hương đặc biệt riêng.
Nhã Hân ngồi trong vườn không biết đã có người vừa về đến nhà đã hỏi cô đâu.
Thương Ngạn Thần hôm nay lái xe về biệt thự vừa vào đến cửa nhà quản gia Lâm liền chạy ra chào anh mọi người đang làm việc cũng lập tức dừng lại mà cúi đầu chào thiếu gia.
“Thiếu gia, cậu về rồi!” – Quản gia Lâm và mấy người giúp việc cung kính đứng một bên trong phòng khách, mỉm cười chào anh.
Thương Ngạn Thần không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu, cởi áo vest ngoài ra rồi đưa cho bà
Bây giờ vẫn còn sớm Thương Ngạn Thần đoán chắc là Nhã Hân giờ này cô chưa lên phòng. Anh nhìn xunh quanh nhà cũng không thấy cô, anh liền hỏi quản gia:
“Cô ấy đâu rồi?” Anh ra vẻ tùy ý hỏi.
Quản gia Lâm biết thiết gia hỏi cô ấy là đang nói tới thiếu phu nhân, bà trả lời:
“Thiếu phu nhân đang ngồi ở vườn hoa ạ, để tôi đi gọi cô ấy”
Bà đang định đi gọi thì Thương Ngạn Thần lên tiếng:
“Không cần! Bà đi làm việc đi để tôi tự đi được rồi”
Nói xong, Thương Ngạn Thần ra khỏi phòng khách, đi về phía vườn hoa.
Lúc đi đến khu vườn nhỏ đằng sau biệt thự, hình bóng xinh đẹp cách đó không xa hiện lên trong mắt anh.
Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người Nhã Hân, trong bộ váy ngủ màu trắng, cô lại càng trở nên xinh đẹp. Cô lẳng lặng ngồi trên chiếc xích đu, đu đưa trong gió trong vườn hoa, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú như trăng mùa thu nhìn về phía xa xăm. Sắc hoa hương thơm càng làm bật lên làn da trẵng nõn mịn màng của Nhã Hân. Cảnh tượng lúc này như một bức tranh tuyệt đẹp khiến Thương Ngạn Thần phải say mê.
Thương Ngạn Thần nhẹ nhàng bước về phía bóng hình xinh đẹp đang cô đơn một mình ngắm khung cảnh của khu vườn. Trong vườn có rất nhiều loài hoa đẹp mà trong mắt của Thương Ngạn Thần thì Nhã Hân hiện tại chính là bông hoa đẹp nhất trong mắt anh. Một bông hoa cô đơn, nhưng lại rất mạnh mẽ, và có một sức hút rất đặc biệt luôn cuốn hút anh.
Anh càng tiến đến gần hơi thở của người đàn ông dường như đã làm Nhã Hân bừng tỉnh, cô đột nhiên quay người lại, nhìn Thương Ngạn Thần ở sau lưng, ánh mắt trong veo sáng ngời có vẻ trốn tránh. Cô giống hệt như một nàng tiên đứng dưới ánh trăng, hàng lông mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn không tỳ vết trong biển hoa nhiều màu sắc đỏ tươi ánh lên màu hoa hồng nhàn nhạt. Đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn và lạnh lùng của Thương Ngạn Thần càng lộ rõ, đôi mắt đen thâm thúy, hàng lông mi dày và rậm tạo cho anh khí chất tao nhã của bậc vương giả.
Nhã Hân hơi cụp mắt xuống, trái tim lại đập liên hồi. Khi nhìn anh nhưng cô vẫn cảm thấy trái tim mình đang lơ lửng, nỗi hận thù chẳng hề khiến nhịp tim của cô bình ổn trở lại, tại sao lại thế này? Tay cô túm chặt gấu váy hơi thở của người đàn ông càng lúc càng gần
Thương Ngạn Thần đi đến ngồi bên cạnh cô. Cả hai cùng nhau ngồi trên một chiếc xích đu. Nhã Hân không biết tại sao Thương Ngạn Thần hôm nay lại trở về nhà, khuôn mặt của anh hình như cũng không có gì là giận dữ. Mà sao còn rất nhiều chỗ tại sao anh lại chọn ngồi cùng một chỗ với cô.
Thương Ngạn Thần ngồi xuống mùi hương bạc hà thanh mát của anh lập tức bao quanh lấy chóp mũi cô. Nhã Hân định đứng dậy để nhường không gian này cho Thương Ngạn Thần
Nhưng cô vừa đứng dậy thì bàn tay to lớn của anh kéo cô lại…
Nhã Hân loạng choạng kêu lên một tiếng “A!”
Rồi ngồi lên đùi của Thương Ngạn Thần. Nhã Hân luống cuống để hai tay lên trước ngực anh đẩy ra, nhưng cô bị Thương Ngạn Thần giữ lại. Hai tay của anh vòng qua eo cô giữ chặt lại không cho cô thoát khỏi vòng tay của mình, và cô cũng khó mà chạy thoát được.
Nhã Hân nhìn khuôn mặt Thương Ngạn Thần không ngờ anh lại có thể có vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Cô cố gắng bình tĩnh mở miệng “Anh hôm nay sao lại về đây vậy có chuyện gì sao?”
Thương Ngạn Thần nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô giọng nói cũng dịu dàng theo
“Nhớ cô”
Trái tim Nhã Hân bất giác đập nhanh khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng nóng lại nhưng chắc là do trời tối với lại ánh sáng ở đây cũng rất kém lên không ai biết là mặt cô đang đỏ.
Không biết câu nói của anh có bao nhiêu phần là trêu đùa bao nhiêu phần là thật nhưng chỉ cần hai chữ “nhớ cô” cũng đủ để làm Nhã Hân tương tư về nó.
Nhã Hân trong đầu còn nghi ngờ không phải lúc sáng vẫn ôm con gái nhà người ta sao bị mẹ với vợ phát hiện nên chạy về đây rồi nói nhớ cô. Chẳng lẽ là do mẹ anh bắt ép.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT