“Mẫu hậu, chỉ trách nữ nhi không may mắn, Tê Ngô không lấy được Huyễn Minh Thảo lại còn bị thương. Nữ nhi chỉ sợ là không thể ở bên cạnh chăm sóc cho mẫu hậu lâu hơn, nữ nhi bất hiếu.”
Ánh mắt Thiên Hậu không đành lòng, ôm Thương Khê than thở, thấy ta vẫn thờ ơ đứng đó, bà ta liền thấy bất mãn: “Mộc Uẩn, Huyễn Minh Thảo này ngươi lấy giúp tỷ tỷ ngươi đi.’’
Ta kinh ngạc ngẩng đầu. Đến tận bây giờ, nỗi đau khi vảy rồng bị tách ra từng tầng vẫn còn khắc sâu trên cơ thể ta, đến nỗi, mỗi một lần nhớ lại, ta đều đau đớn run người. Nếu không phải thần thú thấy bản thể của ta, chắc ta cũng sẽ không chịu được đến lúc lấy Huyễn Minh Thảo.
“Mẫu hậu, thần lực của ta còn không bằng Tê Ngô, hắn vừa đi đã trọng thương, nếu ta đi thì…”
Ta còn chưa nói xong đã bị Thương Khê cắt ngang: “Mẫu hậu, người đừng ép muội muội, hãy để nữ nhi quay lại trần gian. u cũng là có duyên nhưng không phận, sau này vẫn nên để muội muội tận hiếu với người vậy.”
“Mộc Uẩn!” Thiên Hậu hét lên, còn mang theo sự giận dữ.
Mặt ta tái nhợt, khi bà ta càng không hài lòng việc gì thì đều sẽ muốn kiểm soát việc đó hơn, giống như hiện tại.
“Mẫu hậu, nếu ta xảy ra chuyện…”
“Sẽ không!” Thiên Hậu dụ dỗ, ôn nhu nói: “Mẫu hậu sẽ sử dụng mọi biện pháp để cứu ngươi! Mẫu hậu bảo đảm!”
Biện pháp gì đây mới được cơ chứ? Nếu có thì bây giờ bà ta đã cứu vị hôn phu của nữ nhi bà ta rồi, làm gì còn có chuyện bắt ta đi lấy Huyễn Minh Thảo?
“Muội muội, tỷ tỷ cầu xin ngươi hãy cứu Tê Ngô, ta có thể không cần Huyễn Minh Thảo, không cần thần cách. Chỉ cần ngươi cứu được Tê Ngô, ta cam tâm tình nguyện trở về trần gian, từ nay về sau không đặt chân lên thiên giới nửa bước. Cũng sẽ không tranh giành tình cảm của mẫu hậu với ngươi nữa.”
“Thương Khê, không cần phải nói nữa, ngươi không cần trở về trần gian, trưởng công chúa thiên giới là kẻ bễ nghễ tam giới, về phần những loại kiến hôi đó, chỉ làm bẩn huyết thống của ngươi mà thôi!” Thiên Hậu nghi ngờ ta do dự là vì còn có tâm tư gây rối với Tê Ngô, hơn nữa còn muốn độc chiếm vị trí trưởng công chúa của thiên giới. Bà ta tức giận mắng: “Mộc Uẩn, nếu không phải ta thu nhận ngươi, thì ta với Thương Khê sẽ không phải chia cách lâu như vậy. Lần này ngươi đi lấy Huyễn Minh Thảo, cũng coi như là tận nghĩa với ta. Cũng xem như ta đã không phải nuôi một con sói mắt trắng.”
“Mẫu hậu! Ta đi!” Ta nhắm hai mắt, thở ra một hơi. Thiên Hậu đối với ta tuy có công nuôi dưỡng, mặc dù chỉ là nuôi thả, nhưng dù gì cũng có một tia thân duyên. Lần này, xem như ta hoàn toàn buông bỏ được rồi.
“Tỷ tỷ, trước khi đi ta đến, ta không biết Tê Ngô trọng thương. Bảo vật này, xem như là tâm ý của ta, mong là sẽ có ích với hắn.” Ta đặt Huyễn Minh Thảo lên bàn, không nói thêm lời nào, rời đi.
Phía sau vọng lại lời an ủi của Thiên Hậu, chỉ mới nhận lại nhau mấy ngày mà đã có thể thân thiết như vậy, không biết là do huyết thống hay là…
Ta trở về động phủ, phần lớn thời gian đều thẫn thờ. Tình cảm ban đầu đối với Thiên Hậu, nay đã hoàn toàn biến thành sự thất vọng.
Ti Mệnh kéo ta dậy từ trong đống kỳ trân dị bảo, còn ta thì đang mơ thấy bản thân cự tuyệt lời cầu hôn của Tê Ngô.
“Mộc Uẩn, ngươi còn định ngủ tới khi nào? Tấm chân tình của ngươi đều bị bọn họ xem thành lòng lang dạ thú rồi. Thương Khê biến Huyễn Minh Thảo thành mảnh vụn rồi ném vào Thiên Hà, hiện tại chẳng thấy một dấu vết nào nữa.”
Ti Mệnh nghiến răng nghiến lợi, nước miếng phun hết lên mặt ta. Là mỹ nam của Tam giới, sau lưng lại nói nhiều như vậy, nếu tiên nữ ngưỡng mộ Ti Mệnh mà biết được, không biết sẽ thất vọng thế nào đây.
Ta chán nản nói: “Mất thì mất thôi, vốn dĩ ta cũng chỉ tùy tiện đưa cho nàng ta, cũng chẳng bằng mấy khối bạc vụn.”
“Nhưng mà ngươi trăm đắng ngàn cay…”
“Thôi, lúc ta vui, ta có thể xem nó là bảo vật. Ta không vui, thì nó cũng chỉ là một cây cỏ dại mà thôi.’’
Ti Mệnh thấy ta uể oải không vui, do dự một lúc lâu mới lên tiếng.
“Thật ra trước đây Thiên Đế và Thiên Hậu không phải chủ nhân của thiên giới. Bởi vì còn có huynh trưởng của Thiên Đế cạnh tranh. Hắn ta là Ngũ Trảo Hắc Long, nếu so với Thiên Đế, thì còn cường đại hơn nhiều. Hai huynh đệ hắn ta đều muốn cưới Thiên Hậu. Nhưng không biết tại sao, sau trận chiến, Thiên Hậu lại gả cho Thiên Đế, rồi sinh ra Thương Khê.” Ti Mệnh ngừng một lát rồi nói tiếp.
“Nói đúng hơn là Thương Khê ra đời sau khi trận chiến kết thúc không lâu, lúc Thiên Đế mới đăng cơ, Ma Giới còn nhân cơ hội quấy nhiễu.”
“Thần - Ma đại chiến?” Thời khắc mấu chốt như này có ai lại đi sinh hài tử cơ chứ? Ta đã lờ mờ suy đoán ra được chân tướng, nhưng vẫn chưa chắc chắn. “Thiên Hậu sinh hài tử ở đâu?”
“Biển La Sát ở U Minh giới. Nơi đó vô cùng nguy hiểm, có giao nhân hung mãnh, còn có cả sóng ngầm, nếu không để ý, chắc chắn sẽ bị cuốn vào vực sâu.”
“Lúc Thương Khê ra đời, trời giáng điềm lành, ánh sáng chiếu đến nơi nào, ma binh mất hết sức lực ở nơi đó. Cho nên trận chiến nguy hiểm kia, từ hai bên đánh nhau, lại biến thành một bên hoàn toàn nghiền nát đối phương.”
Thương Khê có năng lực lớn như vậy sao? Ta có chút nghi ngờ. Ti Mệnh nói chuyện này thật ra cũng không xác định được. Bởi vì trên đại điện, thần hồn nàng ta vô cùng yếu ớt.
“Ta muốn đến đó xem thử, ngươi có biết vị trí chỗ đó không?”
Sắc mặt Ti Mệnh thay đổi: “Chỗ kia muốn mạng của ngươi, ngươi mà đi thì chỉ có nước chịu chết!”
Nếu vận mệnh đã an bài như vậy thì ta đành chịu, nhưng mà ta cảm thấy, chỗ kia sẽ không muốn mạng của ta.
Ti Mệnh nói cho ta nơi đó là biển La Sát. Nghe xong, ta nhanh chóng rời đi.
Biển La Sát không thấy được ánh mặt trời, khắp nơi đều là bầu trời đen kịt. Mặt biển nhấp nhô giống như mãnh thú đang ngủ đông, khiến cho bất kỳ ai đến đây đều hít thở không thông. Ta định thi triển pháp thuật tránh nước biển, nhưng không ngờ, nước biển lại tự tách ra hai bên, biến thành một hành lang sâu thẳm trước mặt ta.
Ta vẫn chưa cảm nhận được sự nguy hiểm, mà lại cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như ở đây có điều gì đó đang vẫy gọi ta.
Đi vào sâu bên trong, ta thấy một cái huyệt động, có phần giống động xương khô ta đang ở.
Vừa mới đi vào bên trong, ánh sáng chói lóa chiếu rọi bốn bức tường, chói tới mức khiến ta phải nhắm chặt mắt lại. Sau khi luồng ánh sáng biến mất, trong đầu ta xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, vừa xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc.
Ký ức trở lại. Nơi này là động phủ mà ta đã ở mấy vạn năm. Vốn dĩ ta là Cửu Trảo Kim Long duy nhất của Long tộc, cũng là cổ thần duy nhất còn tồn tại. Lúc lịch kiếp, ta bị Thiên Đạo áp chế, bất đắc dĩ phải trở về căn nguyên là một quả trứng.
Vốn dĩ ta ở chỗ này tĩnh dưỡng, nhưng sau đó lại bị Thiên Hậu quấy rối. Thiên Hậu vì tránh né ma quân truy lùng, đánh bậy đánh bạ lại vào được chỗ này, sinh hạ một quả trứng có hoa văn màu đen. Bà ta vốn dĩ muốn đánh nát quả trứng kia, nhưng vô tình nó lại được ta bảo hộ.
Cùng lúc đó, bà ta phát hiện ra sự tồn tại của ta, thấy vỏ trứng được bao phủ kim quang lấp lánh, thỉnh thoảng còn phát ra thần lực hỗn độn của Thiên Địa cho nên...
Thiên Hậu đổi hai quả trứng, sử dụng máu đầu tim nhỏ lên vỏ trứng của ta, để ta cùng bà ta có quan hệ huyết thống. Cũng chính giọt máu này đã kết thúc những năm tháng tĩnh dưỡng của ta, cưỡng chế bắt ta xuất thế. Cho nên mới có việc trời giáng điềm lành, kỳ trân dị thú bay khắp trời.
||||| Truyện đề cử:
Đan Vũ Càn Khôn |||||
Tu luyện bị gián đoạn, ký ức bị phá vỡ, tất cả những điều xảy ra trong quá khứ đều bị che lấp, ta thậm chí đã quên mất bản thân là ai, lúc đó chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt rất thân thiết với ta.
Thiên Hậu không những mang ta đi, mà còn cướp đoạt hết số bảo vật ta tích góp mấy vạn năm. Hiện tại động phủ rỗng tuếch chỉ còn lại bốn bức tường trống không.
Ta cười lạnh, Thiên Hậu cướp của ta, mà còn bình thản làm mẫu thân ta mấy vạn năm. Hiện tại còn muốn lấy thần cách của ta để đưa cho nữ nhi bà ta từng vứt bỏ. Nữ nhân có thể bạc tình như bà ta đúng là hiếm thấy.
Ta nhớ Ti Mệnh từng nói rằng huynh trưởng của Thiên Đế là Ngũ Trảo Hắc Long, mà vỏ trứng của Thương Khê cũng có hoa văn màu đen.
Không biết cơ duyên gì mà nàng ta lại lưu lạc tới trần gian, gặp Tê Ngô đang lịch kiếp, rồi sau đó bọn họ lại ở bên nhau.
Thiên Đế đối với ta vô cùng sủng ái, có lẽ là trời sinh Ngũ Trảo Kim Long đều muốn thân cận với Cửu Trảo Kim Long. Thiên Đế luôn cho phép ta làm xằng làm bậy. Nhưng mà nghĩ đến việc từ sau sinh thần của Thiên Hậu, Thiên Đế vẫn chưa hề lộ diện, sắc mặt ta trầm xuống.
Ra khỏi biển La Sát, không ngờ lại thấy Ti Mệnh đang chờ ta ở giao lộ. Thấy ta đi ra, sắc mặt cung kính, nói: “Chúc mừng… Đã lấy lại được tất cả những gì thuộc về...” Ti Mệnh không biết nên gọi ta thế nào, gọi là Nhị công chúa thì lại không xứng với ta, gọi tên thật của ta thì lại không dám, hơn nữa tên kia cũng không phải tên thật của ta, mà là Thiên Hậu đặt cho ta.
“Cứ gọi là Mộc Uẩn đi, tên cũng chỉ là một cách gọi thôi, tên thật... ta cũng đã quên rồi.” Đã lâu lắm rồi chưa từng có người gọi tên của ta, gọi nhiều nhất chắc là ‘Tôn Thượng’. Ta tên là gì nhỉ? Ta nghiêng đầu suy nghĩ, à, Lê Xuyên.
“Ngươi sao vậy? Câu nệ thật sự, nếu thật lòng tôn kính ta thì nhanh đem mấy bình rượu ngon trên cây nguyệt quế đến hiếu kính ta đi.” Ta hoài niệm liếm môi. Mấy bình rượu kia ta đã muốn thử từ lâu, nhưng mà Ti Mệnh cũng rất keo kiệt, giữ vô cùng kỹ.
Mặt Ti Mệnh xị xuống, đau đớn nói, “Ngươi lại muốn giật lông của ta? Ta chỉ có năm bình, ba trăm năm trước đã bị ngươi trộm một bình dưa cho đồ không có lương tâm Tê Ngô kia rồi…” Nhắc đến Tê Ngô, Ti Mệnh lại trầm ngâm: “Ngươi muốn xử lý thế nào?”
“Xử lý thế nào à?” Ta nhìn mặt biển lặng sóng, huyệt động của ta trống trơn, lòng ta đau nhói. “Đương nhiên là có thù báo thù, có oán báo oán!”
Ti Mệnh hả hê, cây quạt trong tay lắc hăng say.
Sau khi trở về, ta định trực tiếp đối đầu với Thiên Hậu, nhưng Ti Mệnh lại nói, Thương Khê có phải công chúa thật hay không còn chưa rõ, cho đến nay vẫn là danh không chính, ngôn không thuận. Bởi vì không có thần lực nên vẫn chỉ là một phàm nhân, chỉ dựa vào sủng ái của Thiên Hậu mà nhận được sự tôn kính, nhưng Thiên Hậu không phải lúc nào cũng có thể che chở cho nàng ta.
Thiên giới này, từ trước tới nay đều lấy thực lực làm chủ, thực lực càng mạnh thì có thể được người người tôn kính. Đây cũng là lý do mà Tê Ngô rất tự tin khi từ hôn ta trong tiệc sinh thần của Thiên Hậu.
Ti Mệnh cũng từng nói, Thiên Đế và Thiên Hậu từng cãi nhau một trận, ý muốn đưa Thương Khê trở về trần gian để tu tiên.
Chỉ là cơ hội để tu tiên giống như một giọt nước nhỏ bé trong một đại dương to lớn, mà thần cách lại là một con đường tắt. Tất nhiên Thiên Hậu và Thương Khê đều không muốn chờ thứ cơ hội mờ mịt này.
Ta có chút chua xót, tuy nói Thiên Đế dễ mềm lòng, nhưng thật ra ông ta rất công bằng, nếu không thì cũng không thể trở thành chủ nhân của thiên giới lâu như vậy được, vị trí kia cũng không phải chỉ dựa vào mỗi thực lực là làm được.
“Ông ta và ngươi cũng có một phần thân duyên, ta sợ nếu không nói cho ngươi biết, đến lúc ngươi ra tay quá nặng thì sẽ hối hận.”
Cho nên Thiên Đế không gặp ta, là vì không biết nên đối mặt với nữ nhi giả này như thế nào?
Ta yếu ớt lắc đuôi, xem như là đáp lại.
Ta định sẽ giải quyết nhanh gọn, nhưng hiện tại phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Vốn dĩ ta còn đang đau đầu suy nghĩ, thì Thương Khê đã kéo tay Thiên Hậu tìm đến động của ta.
Ánh mắt nàng ta nhìn đống châu báu trong động, trên mặt không thể kiềm chế được. Đáy mắt Thiên Hậu cũng nổi lên một tia ghen ghét, xem ra là cướp đồ ta tích góp mấy vạn năm chưa đủ, giờ nhìn số đồ ít ỏi này cũng muốn lấy về.
Thực lực của ta đã khôi phục như ban đầu, xuyên qua thần hồn của Thương Khê, ta nhìn thấy bên trong đúng là có một chú rồng nhỏ, có phần giống với Thiên Hậu. Nhưng vì nàng ta đã ở trong động phủ của ta một thời gian dài, nên dính một ít hơi thở của ta. Hơn nữa, trước kia ta tiện tay dùng bùa hộ mệnh để bảo vệ trứng của nàng ta, lại vô tình che lấp hoa văn màu đen trên thân rồng. Hèn gì nàng ta ở giữa bao nhiêu người như thế, tính cả Thiên Đế, mà vẫn chưa ai phát hiện ra sự thật.
Ta trực tiếp hủy diệt hơi thở, thu hồi bùa hộ mệnh.
Thương Khê thấy quanh thân lạnh lẽo, rùng mình một cái.
“Mộc Uẩn, ngươi có mang Huyễn Minh Thảo về không?”
“Huyễn Minh Thảo?” Ta uể oải nằm trên lông Bạch hổ: “Không phải là đã đưa cho ngươi sao?”
“Ngươi đưa cho ta bao giờ?” Thương Khê sửng sốt, hoảng loạn nhìn về phía Thiên Hậu.
“Mộc Uẩn, đừng đùa nữa, mau lấy Huyễn Minh Thảo ra. Như vậy Thương Khê có thể ở lại Thiên giới, nàng cùng với ngươi sẽ tiếp tục bầu bạn bên ta. Từ trước tới nay ta chưa từng muốn bỏ rơi ngươi.” Thiên Hậu đi đến bên ta, thân mật xoa đầu, chỉ là cái xoa đầu ấy lại không mang theo một chút cảm xúc gì.
Ta nghiêng đầu: “Ngày đó ta đã đưa cho ngươi rồi, à, ta để trên bàn.”
Mặt Thương Khê đỏ bừng, giống như bị giẫm vào đuôi: “Ngươi cũng không nói đó là Huyễn Minh Thảo, ta còn tưởng rằng…”
“Không sao, chỉ cần tỷ tỷ còn giữ là được, dù sao cũng không ai dám trộm, đúng không tỷ tỷ?” Ta liếc mắt nhìn, chỉ thấy Thương Khê lung lay sắp ngã, nàng ta cắn chặt môi, đến nỗi còn thấy cả tơ máu.
“Ngươi cố ý chơi ta!” Trong mắt nàng ta đều là lửa giận, giống như muốn đem hận ý thiêu rụi ta vậy.