Sau khi Ngụy Cảnh Bác rời đi, Quý Thường Âm cũng không rời khỏi Hứa Triều Mộ.

Bởi vì cô phát hiện tựa vào trên người đối phương thực thoải mái.

Hứa Triều Mộ hạ giọng: "Cô và anh ta có chuyện gì thế?"

Cô vốn không muốn hỏi, dù sao cô cũng không phải là người thích bát quái.

Nhưng mà, tình huống của Quý Thường Âm và Nguỵ Cảnh Bác thật sự quá mức kỳ quái.

"Tôi không thích anh ta nữa, đơn giản như vậy thôi, không có quan hệ gì." Quý Thường Âm vỗ vỗ bả vai Hứa Triều Mộ, "Sau này nếu tìm đối tượng con mắt phải sáng lên, tuyệt đối không thể tìm cẩu nam nhân."

Hứa Triều Mộ gật gật đầu, mặc dù cô cho tới bây giờ cũng không động tâm đối với ai.

Theo lời fans của cô, Hứa Triều Mộ là người phụ nữ kết hôn với đoàn làm phim, dù sao thì studio cũng là đương gia.

Quá trình huấn luyện đặc biệt của Quý Thường Âm và Hứa Triều Mộ đã kết thúc vào năm ngày trước khi ghi hình, mặc dù nửa đường Hứa Triều Mộ phải đi làm nhưng vẫn không quên thúc giục Quý Thường Âm luyện tập thật tốt.

Chỉ trong vòng một tháng, sự ngưỡng mộ của Quý Thường Âm đối với Hứa Triều Mộ đã nâng lên một tầm cao mới.

Hứa Triều Mộ có thiên phú và sự nghiêm túc như vậy, nếu nàng không thể lên đến đỉnh kim tự tháp tuyệt đối là ông trời mù mắt.

Nhờ phúc của Hứa Triều Mộ, trong tháng này Quý Thường Âm lại gầy mất năm cân.

"Hứa lão sư, cảm ơn cô trong một tháng qua đã dạy bảo cùng thúc giúc." Khi Hứa Triều Mộ rời đi, Quý Thường Âm đích thân đưa cô đến sân bay, mặc dù cô không có xuống xe, "Hẹn gặp lại sau năm ngày nữa, tôi sẽ nhớ cô."

"A, tôi thật sự không muốn đi."

Hứa Triều Mộ nhìn chằm chằm Quý Thường Âm một lúc: "Muốn cười thì cứ việc cười đi, nhịn cười không phải khó chịu sao?"

"Khó chịu...... Không phải, tôi là bởi cùng Hứa lão sư tạm biệt mà khó chịu."

Hứa Triều Mộ cho Quý Thường Âm ánh mắt một lời khó nói hết rồi bước ra khỏi xe. "Gặp lại a, Hứa lão sư."

Hứa Triều Mộ vẫy vẫy tay.

Sau khi đóng cửa xe, Quý Thường Âm trực tiếp ngồi phịch ở trên xe cười lớn.

Triệu Hi đang lái xe có chút không nói nên lời.

"Nhìn xem người ta Hứa Triều Mộ rồi nhìn em." Triệu Hi nhìn Quý Thường Âm trong kính chiếu hậu, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm thấy nghệ sĩ này nhà mình càng ngày càng nhảy, kể từ khi bày tỏ không thích Ngụy Cảnh Bác thì trực tiếp buông bỏ chính mình.

Bất quá như vậy cũng tốt, Triệu Hi lại liếc nhìn Quý Thường Âm, ít nhất em ấy mỗi ngày đều cười, trước đó Quý Thường Âm thường xuyên trốn một mình khóc lóc, đến cô nhìn cũng lo lắng.

Mấy ngày tiếp theo, Quý Thường Âm lại một lần nữa trở thành cá mặn, nhưng vì quay phim nên cô cần phải đến thành phố F trước hai ngày, "Truy Mộng 101" do Lemon Video đảm nhận, mọi người đều biết trang web này có tiền, hơn nữa lần này tới thêm vài người trong đó có một số là đại gia hoặc là tư sản ba ba. Lemon Video trực tiếp trang trí các phòng chuẩn bị cho cố vấn trong cơ sở huấn luyện rất sang trọng, mỗi cố vấn là một phòng, tuy diện tích không phải lớn, nhưng cái gì cũng có.

Trước khi ghi hình, ký túc xá thực tập sinh của "Truy Mộng" đã bị lộ, có bốn người ở một phòng, có nhiều phong cách trang trí khác nhau, vào thời điểm đó, nó cũng được treo trên hot search trong một ngày.

Quý Thường Âm khá hài lòng với hoàn cảnh lưu trú.

Bởi vì cô rảnh rỗi nhất nên là người đến đầu tiên, kịch bản ghi hình đã được giao cho cô, cô cũng đã xem hết, Quý Thường Âm thấy thời gian còn rất nhiều nên mới đi loanh quanh trong căn cứ huấn luyện.

Các thực tập sinh đã đến trước một tuần, hiện tại bọn họ đều đang tự mình huấn luyện chương trình đánh giá ban đầu, còn có nhiệm vụ ghi hình khác.

Quý Thường Âm đi một đoạn, từ các phòng đều nghe được tiếng hát.

Một số trong đó khá hay, trong khi một số khác hơi khó nghe, Quý Thường Âm xem chừng mức lương của người điều chỉnh chương trình này sẽ khá cao.

Cô uống một hớp nước đun sôi trong tay, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa ra, bên trong mở nhạc rất to, mấy người không chú ý tới cô, nhìn ra được rất nghiêm túc.

Một sự kết hợp của sáu người, một bản nhạc bùng cháy, ngoại trừ bên ngoài có chút không đồng đều, còn lại mọi thứ đều ổn.

"Quý Thường Âm."

Ngay khi Quý Thường Âm cầm cốc lên uống thêm một ngụm nước, nghe thấy âm thanh suýt nữa bị nghẹn, những người bên trong cuối cùng cũng chú ý đến tình hình bên ngoài, Quý Thường Âm hướng phía vài người cười cười liền đóng cửa lại.

"Hứa lão sư, sao lại doạ người thế."

"Đi thôi, đi luyện một chút, ngày mốt ghi hình."

Quý Thường Âm: Thế mà một chút cảm giác kinh ngạc đều không có.

Nhưng may mắn thay, lần này Hứa Triều Mộ chỉ cùng nhau luyện tập năm lần liền kết thúc.

Quý Thường Âm: Tôi thế nào mà lại thêm "chỉ" vào trước "năm lần".

Vô luận là nguyên chủ hay là Quý Thường Âm hiện tại đều là lần đầu tiên quay một chương trình truyền hình, cô và Hứa Triều Mộ đảm nhiệm làm người dẫn chương trình, mặc dù đất diễn của người dẫn chương trình này cũng không nhiều, Quý Thường Âm bề ngoài trông rất bình tĩnh, trên thực tế nội tâm đã hoảng sợ đến chết.

Trong số năm tiết mục, tiết mục của Hứa Triều Mộ và Quý Thường Âm xếp cuối cùng.

Hứa Triều Mộ cùng Quý Thường Âm đều mặc váy ngắn, nhưng một người màu đen và người kia màu trắng, hai người đang đứng ở phía sau sân khấu chờ đợi, các cô cần phải đi thang máy để xuất hiện.

"Lo lắng?"

Quý Thường Âm gật đầu, Hứa Triều Mộ nắm tay Quý Thường Âm nhẹ nhàng siết chặt.

"Không sao, cô có thể làm đi làm lại."

Quý Thường Âm:...

Quý Thường Âm liếc nhìn Hứa Triều Mộ, vẻ mặt nghiêm túc không có vẻ gì là đang giễu cợt cô.

"Tốt nhất là một lần liền thành công."

Đã đến các cô.

Quý Thường Âm cùng Hứa Triều Mộ đứng ở trên đài nâng, nghe bên ngoài là tiếng thét chói tai của các thực tập sinh.

Ánh sáng chiếu vào, hai người lúc đầu chỉ nhảy, nhưng cuối cùng vẫn là đem ca hát thêm vào.

Sau khi nghe Hứa Triều Mộ mở đầu, Quý Thường Âm bình tĩnh lại, chuyên tâm biểu diễn.

Bởi vì đã luyện tập quá nhiều lần, nên hát ở đâu, làm động tác gì trên cơ bản đã thành bản năng, mọi thứ xung quanh tạm thời biến mất, chỉ còn lại âm nhạc cùng người trước mặt.

Quý Thường Âm vòng tay ôm lấy eo Hứa Triều Mộ, lòng bàn tay nóng rực, eo đối phương rất nhỏ, cũng rất mềm.

Trước đây khi tập luyện mặc rất nhiều quần áo, không có cảm giác gì nhưng bây giờ cảm giác đó rất rõ ràng.

Quý Thường Âm rũ mắt xuống, hai người nhìn nhau, khóe môi cô hơi nhếch lên.

Tiếng nhạc nhỏ dần, tiếng la hét xung quanh át đi phần cuối của bản nhạc.

Quý Thường Âm buông eo Hứa Triều Mộ ra, xoa xoa ngón tay.

Hai người giới thiệu hệ thống thi đấu cùng quy tắc của chương trình liền trở về chỗ ngồi, hai người ngồi cách bốn vị cố vấn nhưng cũng không cách nhau quá xa.

Hệ thống thi đấu lần này không khác nhiều so với những lần trước, vẫn chia thành 4 hạng A, B, C và F. Lớp A giới hạn 11 người tương ứng với những người sẽ được ra mắt, các lớp khác không giới hạn số lượng. Đương nhiên, những người cuối cùng ra mắt đều là do fan bình chọn.

Có hơn 30 tiết mục dành cho 101 người, phải mất một quá trình rất dài để xem hết.

Quý Thường Âm quét mắt nhìn đồ uống của nhà tài trợ, may mắn thay đây chính là thứ cô thích uống.

Nhóm đầu tiên rất nhanh liền ra sân.

Quý Thường Âm nhịp nhịp chân đang bắt chéo, tay chống cằm.

Biểu hiệu tiêu chuẩn không có gì nổi bật, nhưng cũng không có gì sai, sau khi trái phải biểu diễn, cô không nhớ ra bất kỳ ai trong bốn người, Quý Thường Âm nghiêng đầu mắt nhìn Hứa Triều Mộ, người đang khẽ cau mày.

Cô quên mất vị đại tỷ này nghiêm khắc đến đáng kinh ngạc, biểu hiện như vậy tuyệt đối không đạt yêu cầu.

Quả nhiên, trong lúc thảo luận, Hứa Triều Mộ đề nghị bốn người này vào lớp F.

Quý Thường Âm ghé sát bên tai Hứa Triều Mộ: "Hôm qua tôi đã quan sát rồi, nếu loại trình độ này đều muốn đi lớp F, tôi cảm thấy khả năng còn cần một cái lớp Z."

Hứa Triều Mộ nhìn Quý Thường Âm, trầm mặc mấy giây: "Cô đang nói đùa à?"

Cô thực sự không thể tin được còn có màn trình diễn nào tệ hơn thế này.

Cuối cùng, vẫn là để họ vào lớp C.

Sự thật đã chứng minh Quý Thường Âm nói đúng, biểu hiện của nhóm thứ hai không phải là cay mắt như thường lệ.

Trong thời gian biểu diễn ngắn ngủi ba phút, Hứa Triều Mộ đã thay đổi ba tư thế ngồi.

Quý Thường Âm yên lặng vặn ra một bình nước, đặt ở trước mặt Hứa Triều Mộ.

Hứa Triều Mộ cầm lên nhấp một ngụm, sau đó mím môi.

Nhóm thứ hai bị cố vấn chỉ trích từ đầu đến cuối, Hứa Triều Mộ cũng nhịn không mở miệng.

Nhìn ba ánh mắt mong chờ, Quý Thường Âm liền biết bọn họ rốt cuộc sẽ thất vọng.

Cô thực sự không hiểu tại sao tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Triều Mộ là một người ôn nhu, đương nhiên, ôn nhu quả thực là ôn nhu, đụng phải trong công việc liền thay đổi.

Quả nhiên, Hứa Triều Mộ nói xong, ba người đều sắp khóc.

Hứa Triều Mộ nói chi tiết hơn bốn cố vấn còn lại, vẻ mặt vô cảm của cô đặc biệt đáng sợ.

"Sao lại khóc? Khóc có ích gì? Có bị oan không?" Hứa Triều Mộ nhìn bọn họ, "Các ngươi nói học vũ đạo mười năm cuối cùng cứ như vậy? Quý Thường Âm chưa từng học vũ đạo, một tháng liền có thể nhảy không tệ, các người xác định luyện tập tốt sao?"

Quý Thường Âm:...

Quý Thường Âm: Vì cái gì tôi không nói lời nào còn muốn CUE tôi?

"Thật ra tôi đã học qua tango."

Hứa Triều Mộ liếc nhìn Quý Thường Âm, trầm mặc mấy giây: "Trông cùng không có học qua cũng không có cái gì khác nhau."

Quý Thường Âm nhấp một ngụm nước: "Đoán chừng bọn họ là bị vẻ mặt của cô doạ khóc, cô nhìn tôi như vậy, tôi cũng liền muốn khóc. Hứa lão sư trước hết để bọn họ đi xuống đi, còn có rất nhiều tiết mục sắp tới, nhìn một lát liền bị chọc tức, các tiết mục phía sau phải làm thế nào bây giờ."

Cô lại đem nước hướng về phía Hứa Triều Mộ.

"Đến, Hứa lão sư, uống chút nước đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play