Trần Phong linh hồn trôi dạt giữa không gian hắc ám vô tận, không có bắt đầu, không có kết thúc, cũng chẳng hề tồn tại khái niệm thời gian.

Tất cả hoàn toàn mông lung, mơ hồ.
Điều cuối cùng mà cậu nhớ là cậu sử dụng Cuồng Phong Phần Diệt, Cấm Chú Ma Pháp của một trong những Phong Thần tiền nhiệm, tuy đã bị giảm sức mạnh nhưng vẫn là chuẩn Thiên giai pháp kỹ, thứ vượt quá khả năng chịu đựng của cậu hiện tại.

Chính vì vậy mà cả thể xác lẫn linh hồn của cậu đều là tổn thương nghiêm trọng, tuy không đến mức không thể hồi phục, nhưng là quá đủ để đánh gục cậu tại chỗ, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Ký ức của thanh niên dừng lại ở đây.

Những điều xảy ra tiếp theo rất mơ hồ, cậu không biết chúng là thật hay là do cậu tưởng tượng ra.

Có vẻ như vẫn còn rất nhiều quái vật còn sống sót sau chiêu thức của cậu.

Bọn chúng lao xuống tấn công cây cầu, Ngô Hân dù cố gắng hết sức nhưng cũng không thể cản chúng lại.

Cuối cùng cây cầu sập và hai người rơi xuống vực thẳm bóng đêm.
Trần Phong thở ra một hơi dài.

Cậu không trách sư huynh không thể ngăn chặn bọn chúng.

Đẳng cấp hai bên là quá chênh lệch, kẻ địch lại nhiều vô kể.

Bản thân cậu ngoài việc liều chết dùng chuẩn Thiên giai pháp kỹ cũng là lực bất tòng tâm mà thôi, tính ra những gì Ngô Hân đã cố gắng làm còn có tác dụng hơn cậu thông thường.
Xua đi tất cả những suy nghĩ đó, cậu cố gắng tập trung để xác định tình hình của mình hiện tại.

Tuy nhiên cho dù có làm gì thì cậu cũng không thể cảm nhận hay thu thập được bất cứ thông tin nào.

Cơ thể của cậu trở nên kỳ quái, như có như không, vừa hữu hình vừa vô hình, thực thực hư hư, hữu hữu vô vô, chẳng có cách nào nắm bắt.

Thanh niên không hiểu mình đang ở trong tình trạng gì, hoàn toàn mờ mịt, mông lung.

Linh hồn cảm giác của cậu theo đó mà dần dần mai một, mất đi độ sắc bén bình thường.
Không biết bao lâu trôi qua, ý thức mộng mị của cậu bỗng xuất hiện một luồng sáng chói lóa, mọi thứ lần đầu được bao phủ bởi sắc màu.
Chớp chớp mắt vài lần để làm quen, Trần Phong nhận ra mình đang đứng trước một ngôi nhà tranh nho nhỏ.

Mọi giác quan của cậu hoàn toàn bình thường như trước, cơ thể cậu cũng đã ngưng thực trở lại, nhưng sức mạnh pháp thuật của cậu không còn một chút.
Nhận ra điều này, cậu không khỏi lo lắng trong lòng.

Tuy nhiên cho dù có làm cách nào, cậu cũng không thể vận công hay hấp thụ năng lượng thiên địa.

Bản nguyên cùng Thần Văn của cậu vẫn còn đó nhưng lại không có tương tác nào với pháp lực chung quanh.

Với việc này, cậu cực độ khó hiểu, bởi không kể Hỗn Độn bản nguyên là loại dị thường bản nguyên có thể điều khiển mọi loại lực lượng, Phong Thần Văn còn là tạo vật thần thánh của thế gian.

Cả hai thực thể này không có tác động đến thế giới chung quanh quả thật là quá mức bất thường.
– Oe… Oe…Oe…
Một tiếng khóc đột nhiên vang lên, ngắt quãng dòng suy nghĩ của cậu.

Tiến tới cửa sổ của căn nhà trước mặt, Trần Phong nhìn vào bên trong.
Gian phòng không có quá nhiều đồ đạc.

Trên giường là một thiếu nữ mình đầy mồ hôi đang thở d.ốc.

Cạnh đó là một bà lão cùng một nam tử khuôn mặt hiền từ.

Người này đang âu yếm dỗ dành một đứa trẻ còn đỏ hỏn, miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Anh ấy bế đứa trẻ lại gần thê tử, nhẹ nhàng cùng hai mẹ con chuyện trò, cười đùa.
Trần Phong thấy cảnh tượng đó thì bất giác mỉm cười.

Có vẻ như họ là một gia đình nhỏ, người vợ vừa hạ sinh một đứa bé không lâu.

Gia đình của họ thực sự rất đầm ấm, hạnh phúc.
Cảnh vật đột nhiên thay đổi.

Ánh sáng tan đi, màn đêm buông xuống ngôi nhà.

Người vợ bồng đứa con ngồi bên bàn, khuôn mặt lo âu.

Người chồng sau khi mặc xong bộ giáp nhẹ, tiến lại, ôm hai người vào lòng, đôi mắt lộ rõ u sầu.

Thê tử anh không kìm nổi dòng lệ rơi, nói lời tiễn biệt.

Anh quỳ gối xuống, nhẹ nhàng chọc vào má đứa bé, cười:
– Nhất định cha sẽ trở về!
Nói rồi anh đứng dậy, cầm mũi giáo đặt cạnh cửa, tiến ra bên ngoài.
Cảnh vật lại đổi.

Lần này trước mắt Trần Phong không phải là ngôi nhà nọ mà là một tòa thành to lớn.

Bên cạnh cậu có một vị tướng đang cưỡi chiến mã.

Nhìn nét mặt của ông, cậu nhận ra đây chính là gia gia thời còn trẻ.

Phía sau ông là thiên binh vạn mã, vị nam tử ban nãy hóa ra là một người lính của ông.

Cậu huơ huơ tay trước mặt Trần Tuấn nhưng ông không tỏ vẻ gì là nhận ra sự tồn tại của cậu, mà cả binh đoàn của ông cũng vậy.

Thanh niên cau mày khó hiểu trước tình trạng của mình hiện tại.

Đồng thời, cậu cũng không thể giải thích về những sự kiện đang xảy ra.

Nếu như chúng là thật thì đây là quá khứ nhiều năm về trước.
Sau một tiếng hô xung trận, đội quân của Trần Tuấn lao tới tòa thành nọ, quyết tâm tấn công nó.

Binh lính phía trên chống trả rất quyết liệt, hoàn toàn không thể hiện ra cái gì yếu thế.

Hai bên cứ như vậy sử dụng pháp cụ, phóng tiễn cùng pháp kỹ loại bỏ kẻ thù.

Vô số khẩu pháo ma lực được cả hai bên sử dụng, gây ra những tổn thất không hề nhỏ.

Trận chiến nhanh chóng rơi vào thế giằng co.
Vị nam tử ban nãy là một trong những người dùng thang, cố gắng tạo thế vào thành.

Anh ta thực sự là một người lính giỏi.

Sau khi vượt qua mưa tên bão đạn, anh cùng đồng đội dựng thẳng thang từ dưới đất lên, cùng với những người lính khác leo thẳng vào thành chiến đấu.
Trần Phong nhìn cảnh tượng đó không khỏi cảm thán.

Bằng hành động này, họ có thể loại bỏ thời gian leo thang vừa lâu vừa nguy hiểm, nâng cơ hội thành công lên gấp nhiều lần.

Thực sự là một chiến thuật thông minh! Tuy nhiên điểm hạn chế của nó chính là việc những người trụ bên dưới nâng thang sẽ phải cần một sức mạnh cực lớn.

Bởi chiếc thang được sử dụng vừa dài vừa nặng, bám trên phần thân và đỉnh còn có rất nhiều những người lính mặc giáp, trọng lượng của nó là không hề nhỏ một chút nào.
Vị nam tử nâng hết thang này đến thang kia, mang vô số đồng đội lên tường thành.

Thời gian trôi qua, quân số Nhân tộc trên thành đủ nhiều, binh đoàn của Trần Tuấn cuối cùng cũng chiếm được thế thượng phong, dần dần tiến gần hơn tới mục tiêu mở cổng thành.
Không để quân lính bên dưới đợi lâu, chỉ một thoáng sau, cổng thành mở toang, báo hiệu việc thành trì bị chiếm.

Tuy nhiên, khi mọi người đều tưởng rằng mọi chuyện đã an bài, thì đột nhiên từ phía tay phải thành trì xuất hiện một đội quân hùng hậu, xem cờ chính là binh lính của Liên Minh Yêu Tộc.
– Rút lui!
Trần Tuấn nghiêm mặt nhìn binh đoàn vừa đến và ra lệnh.

Lẽ thường mà nói, ông đã sắp chiếm được thành, hoàn toàn có thể cho quân cấp tốc vào trong mà phòng thủ.

Bất quá, đội quân vừa đến đều là người của Nhân Mã tộc hoặc là các Yêu tộc khác nhưng cưỡi ngựa chiến, tốc độ tấn công là cực kỳ thần tốc.

Do đó hiển nhiên ông sẽ không thể cho toàn quân vào trong thành kịp thời khi mà mười phần hết sáu, bảy phần vẫn đang còn ở bên ngoài.

Kể cả có cố gắng rút quân vào thành, số lượng binh sĩ còn lại cũng là không thể đủ để ông có thể phòng thủ trước binh đoàn quá mức mạnh mẽ kia.
Toàn quân rút lui với tốc độ tối đa theo hiệu lệnh của Trần Tuấn.

Binh sĩ trên tường thành hoặc theo thang xuống hoặc ra ngoài qua cổng thành.

Vị nam tử hỗ trợ tất cả bọn họ rút lui rồi mới chịu rời đi.

Nói thì như vậy nhưng binh đoàn của Trần Tuấn kỷ luật rất tốt, toàn bộ binh sĩ đều đã cách thành trì một thước khi quân đào Yêu tộc bắt đầu xung trận.
Tuy nhiên tốc độ đó là không thể đủ để bọn họ thoát khỏi mũi tiến công của các Yêu tộc.

Với sức mạnh nhục thể vượt trội của mình, cùng với khí thế và lực lượng còn nguyên vẹn, bọn họ lao thẳng vào giữa đội hình Nhân tộc, một mạch công kích, không gặp một chút trở ngại nào.
Dù là kẻ kém kinh nghiệm trên trận mạc cũng thừa sức nhận ra việc này chẳng khác nào một cuộc tàn sát.

Vó ngựa băng băng phi trên chiến trường, đao kiếm hoặc pháp kỹ không ngừng tung ra, áp đảo tuyệt đối Nhân tộc với pháp lực đã bị suy giảm.
Trần Tuấn cố gắng hết sức bảo vệ toàn quân rút lui.

Nhưng sức người có hạn, cho dù có là pháp tôn cường giả thì gặp đội quân quá mức khủng bố thế này cũng bị ngăn chặn tuyệt đối.
Cuối cùng, binh đoàn Nhân tộc cũng có thể rút lui.

Cuộc chinh phạt này không những thất bại mà quân số của họ còn đại giảm, chỉ còn một nửa số lượng ban đầu.
Trần Phong than thầm.

Gia gia cậu ở thời điểm này tuy không phải là kinh nghiệm đầy mình như của hiện tại nhưng cũng là một vị tướng giỏi.

Tuy nhiên có vẻ ông đã mắc mưu kẻ địch hoặc vì một lí do khó khăn nào đó mà dẫn đến kết cục thế này.
Cậu quan sát trong các binh sĩ còn lại một hồi rồi thở ra một hơi mừng rỡ.

Vị nam tử cũng sống sót sau cuộc thảm sát của Yêu tộc.

Chứng kiến hạnh phúc của gia đình anh và những hành động hiệp nghĩa trên chiến trường, cậu thực mong anh có thể giữ được lời hứa, trở về đoàn tụ với gia đình.
Tuy nhiên, cảnh lại chuyển.

Lần này là khi binh đoàn của Trần Tuấn đang trở về Thanh Phong Đế Quốc, bọn họ chỉ cách Thiên thành chỉ một đoạn rất ngắn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên hàng loạt tiếng nổ vang lên, đội quân Nhân tộc bị tấn công bất ngờ từ cả hai bên và phía sau, nhiều binh sĩ không kịp phản ứng chết ngay lập tức.
Trần Tuấn nghiến răng, vội vàng cho quân rút lui, đồng thời ra tay cản trở công kích của kẻ địch.

Binh đoàn Nhân tộc cho dù rời đi nhanh hết sức có thể nhưng vẫn bị tổn hại rất nhiều.

Bọn họ cố gắng rút vào trong Thiên thành trong khi đại tướng dù đã cố làm chậm được tốc độ tiến công của Yêu tộc nhưng cũng đang càng ngày càng bị đẩy lui.

Tuy nhiên, kẻ địch quá đông khiến Trần Tuấn không thể nào cầm cự thêm, ngược lại còn bị đánh cho phụt máu bay đi.
Vị nam tử vừa chạy vừa chú ý tình hình phía sau, nhìn thấy một màn như vậy thì vội vàng nhào tới đỡ lấy tướng quân rồi cùng đồng đội hộ tống ông về thành.

Mặt khác, đội quân Yêu tộc vì không còn người cản chân nên tấn công càng nhanh và mạnh hơn trước, khiến cho binh lính Nhân tộc chết như ngả rạ mà độ áp sát cổng thành theo đó cũng là nhanh hơn.
Các binh sĩ đưa Trần Tuấn vào được đến thành thì Yêu tộc cũng đuổi đến nơi.

Tôn tướng quân thủ thành dù cố gắng cách mấy cũng không thể nào ngăn chặn bọn chúng quá lâu.

Thực lực của ông không chỉ yếu hơn Trần Tuấn mà vị trí của ông hiện tại cũng rất khó để mà chiến đấu toàn lực.

Không còn cách nào khác, Tôn tướng quân đành hạ lệnh đóng cổng thành rồi dồn toàn lực binh đoàn mà thủ thành.

Tình hình hiện tại rất hỗn loạn, nếu để binh sĩ Yêu tộc trà trộn vào trong thành thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Vẫn còn khoảng hơn trăm người lính của Trần Tuấn bên ngoài thành, trong đó có vị nam tử kia.

Trần Phong nhìn thấy anh vẫn đang đứng đó chiến đấu, trong lòng không khỏi quặn thắt lại.

Chỉ trong khoảng thời gian chưa lâu vừa rồi, cậu đã chứng kiến biết bao hành động can trường, dũng cảm vì đồng đội của anh ta.

Hơn nữa anh còn mẹ già con thơ ở nhà, nếu có bất cứ ai cậu muốn cứu trong trận chiến này thì anh ta sẽ là mục tiêu đầu tiên của cậu.
Binh sĩ Thanh Phong Đế Quốc chiến đấu rất quyết liệt, mặc cho thế công hung hãn của đội quân Yêu tộc.

Hai bên bắn phá nhau liên miên hàng nhiều giờ liền nhưng vẫn không có bên nào chiếm thượng phong.
Cuối cùng binh đoàn Liên Minh cũng chịu rút lui, để lại phía sau một Thiên thành với bầu không khí tang thương, tràn ngập mùi huyết tinh và khói lửa cùng vô số gạch đá tường thành đổ nát, cây rừng bị phá hoại.

Binh sĩ của Trần Tuấn còn sót lại bên ngoài thành lúc trước giờ đây không còn một ai sống sót.

Bọn họ hoặc đã bị pháp lực tàn phá cơ thể hoặc chịu những vết thương thẳng vào tử huyệt từ vũ khí của Yêu tộc.
Vị nam tử nằm trong số những người chiến đấu ở tuyến đầu.

Anh chiến đấu đầy kiên cường và dũng mãnh để rồi cuối cùng chịu vạn tiễn xuyên tâm mà chết đầy đau đớn.
Trần Phong hai tay nắm chặt, gào lên trong bất lực.

Trận chiến này trước kia cậu từng nghe gia gia kể lại.

Lúc đó cậu còn bé, không thể nào hiểu được những cảm xúc trên khuôn mặt của ông, tuy nhiên giờ đây, sau khi đã trưởng thành hơn và chứng kiến toàn bộ sự việc, cậu đã hiểu ra tất cả.
Ruột gan đau nhói, cậu nghiến răng, nén nước mắt chỉ chực trào ra, trong lòng tràn ngập phẫn uất cùng thất vọng.

Chiến tranh rốt cuộc cũng chỉ là do lòng tham của con người gây ra.

Bọn họ dùng những thứ gọi là mục đích cao cả làm lí do rồi đẩy những người dưới quyền ra trận và phải hi sinh vì họ.

Nếu như có công trạng gì thì cũng đều là do người chỉ huy nhận, binh sĩ chẳng được điều gì đáng kể, so ra không khác nào cơm thừa canh cặn.
Còn những người lính hi sinh trong cuộc chiến, những gì mà đất nước có cố gắng bù đắp cũng không thể nào làm cho thân nhân họ cảm thấy khá hơn.

Những người mẹ già không còn được nhìn thấy đứa con trai do chính tay mình nuôi nấng; những người vợ từ nay trở thành góa phụ, không được ở bên cạnh người mình yêu thương; những đứa trẻ non thơ còn không kịp có được kỷ niệm cùng người cha.
Đó là chưa kể đến thiên nhiên cùng làng mạc, thị trấn bị phá hủy trong mỗi cuộc chiến.

Khó khăn chồng chất khó khăn, nhân dân khắp nơi ngập trong khổ cực, lương thực thất thu, mùa màng thất bát, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc,…
Tất cả những đớn đau, mất mát đó đều do chiến tranh gây ra, mà nguyên do chính là lòng tham vô đáy của các lãnh đạo, cụ thể ở đây chính là Thái Thượng hoàng cùng những kẻ mà ông coi là “trung thần”.
Trần Phong thở hắt ra một hơi dài, đem tất cả những đau thương lưu giữ vào trong tim cùng tâm trí.
Cùng lúc đó, ánh sáng một lần nữa lóe lên, cảnh vật theo đó lại thay đổi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play