Trần Phong và Linh Nhi rời khỏi cực hàn hồ nước.

Đợi họ bên trên là không gian yên tĩnh tuyệt đối, hoàn toàn không có một chút âm thanh hay dao động nào.
Cảnh vật vắng lặng được bao trong một lớp kết giới thủy hệ pháp trận hùng mạnh khổng lồ.

Chỉ có duy nhất một thân ảnh đang tọa trấn nơi đây, người này cũng là cách xa hồ nước một đoạn, không có ý định di chuyển.

Nhận thấy anh ta, hai người tiến lại, Vương Chung thủy phân thân mở mắt ra, mỉm cười:
– Thành công rồi sao?
– Ừm, mọi chuyện ổn rồi!
Trần Phong nói.

Trong lòng thật sự biết ơn vị Chấp Sự Thủy tháp đã hết mình với Linh Nhi như vậy.

Cậu đương nhiên nhận ra vạn vật xung quanh trở nên thế này đều là nhờ anh đã làm theo lời cậu.
– Thật là tốt!
Anh gật đầu với họ.

Sau một cái lắc mình tinh tế, chân thân đổi chỗ cho phân thân.

Vương Chung xuất hiện, dẫn hai người rời đi.

Đến rìa kết giới, một nữ nhân đang đứng chờ họ.

Người nọ thấy Linh Nhi đã khỏe mạnh trở lại thì vô cùng mừng rỡ, trực tiếp chạy lại ôm lấy nàng, sau đó quay qua Trần Phong:
– Cảm ơn ngươi!
Thanh niên gãi đầu:
– Đừng khách sáo như vậy!
Mọi người hàn huyên một chút sau đó Vương Chung dẫn hai cô gái trở về Thủy tháp.

Trần Phong nhìn theo, trong lòng có chút vương vấn, muốn được ở cạnh người yêu lâu thêm nữa.

Đến khi bóng lưng Linh Nhi khuất hẳn sau rặng cây, cậu lắc lắc đầu tự trấn tĩnh lại bản thân, xác định lại phương hướng rồi bắt đầu di chuyển.
Theo lời vị Chấp Sự Thủy tháp, lần này hỗ trợ Linh Nhi gỡ bỏ phong ấn đã mất bốn tháng thời gian.

Không ít đệ tử tò mò về sự biến mất đột ngột của hai người, nhưng nhờ có vị Tư Hình mạnh nhất Thủy tháp ra mặt bảo đảm nên mọi chuyện mới ổn định lại.
Thanh niên cười nhạt.

Cậu thật không ngờ nữ tử kia vậy mà lại khủng bố đến như thế.

Linh Nhi được quan tâm đặc biệt, chú trọng bồi dưỡng như vậy cậu thực sự cảm thấy rất mừng.

Mặt khác, từ giờ đến khi nàng đột phá Pháp Vương cảnh hẳn sẽ còn rất lâu, cậu sẽ có thể yên tâm vài phần.
Về đến Phong tháp, cậu lập tức gặp Dương Tuấn, Sơn Đạt mấy người.

Thấy cậu xuất hiện, bọn họ mừng rỡ cười:
– Cuối cùng cũng về rồi, nhiệm vụ hoàn thành tốt chứ?
Trần Phong suy tính nhanh một chút.

Có lẽ Vương Chung và nữ tử kia thông báo cho mọi người cậu đi làm một nhiệm vụ bí mật nào đó để giải thích cho sự vắng mặt của cậu.

Thanh niên gật đầu:

– Ừm, mọi chuyện đều ổn! Thời gian qua trong tháp không có vấn đề gì chứ?
Cậu thắc mắc.

Tháp chiến vừa rồi đã có rất nhiều biến cố, cậu thực muốn biết giờ mối quan hệ các tháp ra sao.

Vũ Hoa hiểu cậu đang nghĩ gì, mỉm cười:
– Yên tâm đi, hiện tại vị thế Phong tháp đã tăng lên rất nhiều.

Tam Huyền Tháp thì không nói nhưng Thủy, Kim nhị tháp đã hình thành một liên minh bền chặt với chúng ta.

Số lần ba tháp hợp tác làm nhiệm vụ đã tăng lên đáng kể.

Với việc này, Mộc tháp cũng xem xét việc gia nhập khối đồng minh khi mà bọn họ đối với Thủy tháp hảo cảm rất lớn.

Thổ tháp ngược lại, lựa chọn liên kết với Hỏa tháp.

Nhị tháp này dạo gần đây hoàn toàn không có động tĩnh nào, có lẽ đang chuẩn bị cho sự kiện sắp tới.
Trần Phong cau mày:
– Sự kiện gì vậy?
Dương Tuấn nhìn cậu:
– Thế giới bóng tối, hay nói cách khác là kỳ tuyển chọn Tư Hình.
– Ồ…
Thanh niên trầm ngâm.

Đối với chức vụ này cậu không có hứng thú lắm nhưng tên của kỳ thi lại khiến cậu hơi khó hiểu.
– Tại sao nó lại được gọi như vậy?
– Đặc điểm của thứ này khá kỳ dị và cực độ nguy hiểm.

Những ai muốn tham gia sẽ ghi tên với Chấp Sự của tháp.

Khi thời gian đến thì tiến vào cột ma thuật, nghĩ về kỳ thi lập tức được dịch chuyển đến khu vực đó.

Những người trở về được sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều và trở thành Tư Hình của tháp.

Theo như kể lại, nơi mà mọi người được dịch chuyển đến bị bao phủ bởi bóng đêm vô tận, kẻ địch thì vô số không sao kể xiết, thậm chí cạm bẫy chết người còn rải rác khắp mọi nơi.

Nhiệm vụ của các đệ tử là phải đi được tới cuối con đường và đánh bại kẻ địch mạnh nhất.

Nhưng đấy lại chính là vấn đề ở đây.

Nghe nói trùm cuối của thế giới bóng tối chính là phiên bản hắc ám của bản thân người tham dự.
Sơn Đạt kể, trong giọng nói không giấu hết vẻ sợ hãi run rẩy.

Trần Phong hiểu ý của anh, nhưng vấn đề có vẻ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Đọc được ánh mắt của cậu, Dương Tuấn gật đầu:
– Những Tư Hình, tức những đệ tử đã hoàn thành kỳ thi sẽ có một cảm nhận đặc biệt về năng lượng nơi đây.

Mười Tư Hình của Phong tháp chúng ta đều nói rằng có vẻ như những kỳ tuyển chọn gần đây xuất hiện một thế lực kỳ lạ khiến cho hắc ám lực lượng quá mạnh.

Có lẽ đó chính là lí do mà nhiều năm qua, vô số thiên tài của Phong tháp một đi không trở lại trong cái kỳ thi chết tiệt này!
Giọng anh vô cùng giận dữ.

Bản thân anh là nhị tinh pháp tôn, đã thừa điều kiện để tham gia sự kiện tuyển chọn, tuy nhiên thủ lĩnh lại không cho anh đi.

Phong tháp đã quá thiếu nhân tài, nếu mất cả những thành viên kỳ cựu, đương nhiên tình cảnh sẽ vô cùng khó khăn.
Thanh niên thông cảm với suy nghĩ của anh.

Nếu đã như vậy cậu sẽ tham gia, điều tra thế giới đó một phen, có thể sẽ cứu được các đệ tử kia.

Cậu hỏi Vũ Hoa:
– Bao giờ sự kiện diễn ra, Phong tháp đã có ai ghi danh chưa?
– Ba ngày nữa.

Hiện tại chỉ có đệ và Ngô Hân đủ tư cách, nếu đệ không đăng ký thì chúng ta sẽ tiếp tục không ai tham dự.
– Ngô Hân không đăng ký sao?
Trần Phong nhướn mày.

Anh ta được xem là đệ tử mạnh nhất dưới Chấp Sự của Phong tháp, thực lực của anh từ bốn tháng trước đã là cửu tinh pháp tông, vậy mà lại bỏ qua kỳ thi.

Cậu thực không rõ lí do là gì.
Vũ Hoa cười:
– Không phải là huynh ấy sợ hay không ham danh hiệu gì.

Ngô Hân với những điều này đều khá thoải mái, nhưng huynh ấy có nói nếu đệ không tham dự thì huynh ấy cũng bỏ.
Thanh niên bật cười, người này không ngờ lại suy nghĩ như vậy.

Cậu nói:
– Nếu vậy phiền tỷ ghi danh giúp ta, năm nay Phong tháp chúng ta sẽ có hai người tiến vào thế giới bóng tối.
– Đệ chắc chứ?
Sơn Đạt hỏi, anh hơi ngạc nhiên khi thấy cậu quyết định nhanh gọn như vậy.

Nơi này đối với huynh đệ Phong tháp mà nói chẳng khác nào địa ngục.

Trần Phong gật đầu:
– Ta sẽ tham dự, chúng ta đã chịu luồn cúi quá lâu rồi!
Nhìn thấy ánh mắt tự tin của cậu Dương Tuấn vẫn không ngừng lo lắng về tương lai, tuy nhiên một phần trong tâm trí anh cũng xuất hiện một niềm hi vọng nho nhỏ.

Thanh niên này từ ngày gia nhập đã không ngừng làm rung động toàn bộ nội tông, có lẽ lần này cũng sẽ là như vậy.
– À phải, mọi người biết Ngô Hân đang ở đâu không?
Trần Phong hỏi.

Vũ Hoa trả lời:
– Huynh ấy có nhắn là nếu đệ trở về thì lên tầng năm mươi gặp huynh ấy.
– Cảm ơn tỷ!
Thanh niên nói rồi đi đến cột ma thuật.

Sơn Đạt nhìn theo bóng lưng cậu, thấp giọng:
– Hai ngươi nghĩ đệ ấy sẽ trở về chứ?
Dương Tuấn hơi khó nghĩ:
– Ta hi vọng như vậy, dù sao lực chiến của Trần Phong vốn đã vượt qua cả chúng ta.

Điều mà chúng ta không thể làm với đệ ấy có thể sẽ khác.
– Được rồi, hãy tin vào sư đệ thiên tài của chúng ta đi.

Giờ lo việc giấy tờ đăng ký nào!
Vũ Hoa vỗ vào lưng hai chàng Chấp Sự.

Không biết từ bao giờ, nàng đã đặt trọn lòng tin rằng công cuộc quật khởi của Phong tháp sẽ do chính thanh niên kia gồng gánh.
Trần Phong leo lên tầng năm mươi.

Hiện tại trong tháp ngoài vị thủ lĩnh cậu chưa gặp mặt, chỉ có các Tư Hình, Chấp Sự, Ngô Hân và cậu có thể xuất hiện ở đây, vì vậy mà không gian rất yên tĩnh, vắng lặng.

Duy chỉ có một thân ảnh cao lớn đang ngồi tựa lưng vào cột chống ngoài rìa, mắt hướng về chân trời xa xăm.

Thanh niên bước tới, ngồi tựa lưng vào cây cột bên cạnh, lên tiếng:
– Nghe nói huynh muốn gặp ta?
– Ừ, ta có chuyện muốn bàn.

Đệ đã biết về kỳ tuyển chọn Tư Hình rồi chứ?
– Các Chấp Sự đã kể cho ta.

Huynh nói nếu ta tham gia thì huynh cũng vậy, tại sao?
Ngô Hân đôi mắt có chút buồn bã, nhìn cậu:
– Đệ đã từng thích ai chưa?
Trần Phong hơi giật mình trước câu hỏi này nhưng cũng trả lời:
– Có, nàng là đệ tử Thủy tháp.
– Thực lực nàng thế nào?
– Là tứ tinh pháp tôn.
Ngô Hân bật cười.

Tiếng cười vang lên nghe sao lẻ loi, cô độc và buồn bã, hoàn toàn không hợp với cái vẻ ngoài đẹp trai, lãng tử, được nhiều nữ nhi mến mộ của anh.
– Xin lỗi, ta không có ý xúc phạm.
Anh nhìn cậu, thành thực nói.

Thanh niên không đáp, cậu nhận ra trong lòng anh đang có tâm tư, hiển nhiên không thể nào cố tình khinh thường cậu.
– Không sao! Nếu có chuyện, ta sẽ lắng nghe, ta không kể với ai khác đâu!
– Đệ quả thực là đáng tin cậy nhỉ!
Ngô Hân thở dài, anh lần nữa quay về phía chân trời.

Khuôn mặt vừa buồn bã vừa tức giận.

Yên lặng một lát, anh nói khẽ:
– Ta cũng từng yêu một người con gái.
Trần Phong lần nữa không trả lời.

Anh từng nói với cậu là chưa quan tâm nhiều về chuyện này, nhưng cậu không nghĩ đó là thật, chỉ là không muốn đào sâu về quá khứ của anh làm gì.

Như đọc được suy nghĩ ấy, Ngô Hân gật đầu với cậu:
– Ta từng nói với đệ như thế.

Tuy nhiên khi ấy ta chưa biết nhiều về đệ, không thể nào thật lòng.
– Không sao, ta không để bụng.

Lựa chọn của ta cũng là giống như huynh mà thôi.
– Ta hi vọng đệ đừng giống ta!
Ngô Hân buồn bã nói, anh bắt đầu kể:
– Nàng tên là Công Tôn Nguyệt, một trong những thiên tài sáng chói nhất Phong tháp mà ta được biết.

Khi ta gia nhập, nàng đã là bát tinh pháp tông, phụ trách hỗ trợ các tân sinh.

Chúng ta dù là ai cũng rất yêu quý nàng, một người không những mạnh mẽ còn rất dễ gần và đáng tin cậy.

Ta khi ấy còn trẻ, nhanh chóng sa vào lưới tình.

Với việc nổi bật về thiên phú và ngoại hình được lòng nhiều nữ đệ tử, ta rất tự tin mình sẽ xứng đáng với nàng.

Vượt qua những thiên tài khác, mặc cho thực lực có yếu kém hơn, ta vẫn được nàng đem lòng yêu.

Chúng ta đều quý mến, dành tình cảm cho nhau chỉ sau một năm làm quen.
Dừng lại một chút, anh tiếp tục:
– Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ êm đẹp như vậy.

Nguyệt Nhi năm đó cùng với chín người khác, đại diện Phong tháp tham gia kỳ tuyển chọn Tư Hình.

Trước khi đi nàng vẫn còn tự tin trao cho ta những lời động viên của một người vừa là sư tỷ, vừa là người thương.

Nhưng ta không thể ngờ chuyến đi đó chính là lần cuối cùng được nhìn thấy nàng.

Đã mười kỳ trước đó xảy ra cơ sự một đi không trở lại với những thiên tài Phong tháp.

Nhưng cho dù là thủ lĩnh cũng không thể nào tin nổi chuyện đó có thể lặp lại mãi mãi như vậy.
Như trải qua những ký ức đau thương nhất, Ngô Hân gằn giọng:
– Gần nửa thế kỷ trôi qua, đã có thêm bốn kỳ tuyển chọn khác được tổ chức.

Ba lần trước Phong tháp có tham dự nhưng kết cục vẫn là như vậy, không một ai có thể vượt qua và trở về.

Kỳ vừa rồi thậm chí không còn một ai đủ mạnh để đăng ký được nữa.

Thực lực Phong tháp đã tuột dốc không phanh do cái thử thách địa ngục này.
Anh nhìn Trần Phong, nghiêm túc nói:
– Tuy nhiên ta có cảm giác Nguyệt Nhi và các sư huynh, sư tỷ khác vẫn còn sống, chỉ là bị bắt nhốt bên trong cái thế giới bóng đêm đó.

Vì vậy mà nhiều năm qua ta cật lực tu luyện, đồng thời tìm kiếm những đồng đội có thể cùng ta vào đó điều tra sự tình để giải cứu mọi người.

Và cuối cùng, sau bao năm mòn mỏi chờ đợi, đệ đã xuất hiện trước mặt ta.
Thanh niên nhìn anh, suy nghĩ rất lung.

Nói vậy Phong tháp nhận kết cục như ngày hôm nay chính là do cái sự kiện tuyển chọn Tư Hình này.

Cậu đối với tư tưởng của Ngô Hân cũng là hiểu rõ hơn vì sao.

Nếu ngày hôm đó anh đủ thực lực thì đã có thể cùng sư tỷ bước vào thế giới ấy.

Nếu như chuyện đó xảy ra, có lẽ kết cục đã khác…
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng đỏ ối chiếu lên hai người.

Bầu không khí có chút tĩnh lặng bao trùm khắp không gian rộng lớn, thỉnh thoảng vài cơn gió lướt qua, chẳng đủ cuốn đi ưu tư người đệ tử Phong tháp kỳ cựu.

Trần Phong nghiêm túc suy nghĩ về tâm sự của Ngô Hân, hoàn toàn đồng cảm với những gì anh trải qua.

Trong lòng quyết định xong xuôi, cậu khẽ đứng dậy:
– Ta không biết bên trong thế giới kia có những gì.

Tuy nhiên ta là một thành viên của đại gia đình này, đương nhiên ta có trách nhiệm với nó.

Ta tin vào cảm giác của huynh, mối liên kết của tình yêu không phải thứ mà thời không có thể ngăn cách.

Chúng ta sẽ vào trong đó và giải cứu mọi người, đưa Phong tháp trở về vị trí như xưa!
Cậu đưa tay ra, nhìn thẳng vào mắt Ngô Hân.

Anh nhìn cậu, miệng nở ra một nụ cười, giơ tay lên nắm lấy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play