Năm thủ vệ lao tới tấn công tức thì, chia cắt đội hình bọn họ.

Vương Liên cố hết sức hướng chú ý của hai con trước mặt.

Chúng ra đòn cực kỳ hung bạo, đẩy lui nàng lại liên tục.

Vương Liên nghiến răng, tung ra công kích mạnh mẽ:
- Dị Hải Ma Công!
Cột nước khổng lồ ngưng tụ vô tận pháp lực đánh bay hai khôi lỗi đi.

Tuy nhiên, chúng lập tức lấy lại thăng bằng, lao lại phản kích.

Đúng lúc đó, thanh niên cao gầy từ sau lao đến tung quyền vào con bên phải.
- Đừng!
Vương Liên hét lên nhưng Trần Phong không để ý.

Cậu biết một mình nàng không phải đối thủ của hai con khôi lỗi.

Chưa kể đến những người còn lại nếu không có trợ giúp, rất nhanh đều sẽ bị đánh bại.

Cả đội đối xử với cậu rất tốt, cậu không thể vì an nguy của bản thân mà mặc kệ họ được.
Bên nào thắng còn chưa chắc!
Cậu nghiến răng, dồn lực công kích.

Khôi lỗi cũng tung ra một quyền đáp trả.

Hai bên va chạm tạo ra tiếng động vang vọng khắp phòng.

Tuy nhiên khác với tưởng tượng của Vương Liên, Trần Phong không hề bị đánh trọng thương mà thậm chí còn có phần ngang ngửa với khôi lỗi.
- Không thể nào…
Thanh niên mỉm cười, tiếp tục đánh tới.

Quyền cước như vũ bão liên tiếp tấn công cơ thể thủ hộ.

Xét về tu vi pháp lực có thể cậu thua kém chúng nhiều, nhưng đối với sức mạnh thân thể thì vẫn chưa nói được gì.

Hai bên chớp mắt đã giao thủ hơn trăm hiệp, không ai rơi xuống hạ phong.
Vương Liên thở dài.

Người này khả năng thật sự không thể lường được.

Nếu đã như vậy, nàng sẽ tập trung giải quyết tên thủ vệ còn lại rồi đi trợ giúp.

Trong lòng đã quyết, Vương Liên không chần chừ nữa mà lập tức lao đến tấn công con khôi lỗi.
Ở bên cạnh, Trần Phong nương theo đòn đánh của thủ vệ lui lại vài bước.

Pháp lực thông qua kinh mạch ngưng tụ trên hai tay, cậu hô lên:
- Tinh Thần Vẫn Diệt!
Quyền pháp phô thiên cái địa trực tiếp đánh thẳng vào cơ thể khôi lỗi tạo ra tiếng nổ cực lớn.

Thủ hộ bảo tàng bị áp lực khổng lồ đánh lui lại cả trượng.

Phía đối diện, thanh niên chậm rãi thu tay về, trong lòng cảm thán.
Con khôi lỗi này mạnh thật đấy! Nhưng vậy là đủ rồi!
Trần Phong nghĩ thầm.

Với lượng pháp lực ngang tầm pháp tông cửu tinh, nếu như thủ vệ có thể sử dụng pháp kỹ thì lúc này cậu đã trọng thương rồi.

Tuy nhiên nó lại chỉ có thể tấn công bằng quyền cước thông thường nên cậu mới có thể đánh như vậy.

Cậu muốn kiểm tra xem cực hạn của mình đến đâu nhưng cũng nên kết thúc rồi.
Ngay khi khôi lỗi lao lên tấn công lần nữa, Trần Phong mượn thế lui lại.

Cậu vận pháp lực, chuyển ra khắp cơ thể, tạo ra pháp lực chiến giáp mờ mờ huyền ảo.

Cảm nhận độ tăng phúc từ bộ giáp, cậu mỉm cười, hai tay nắm chặt lại, lấy ra song kiếm rồi vào thế:
- Thiên Nhận!
Kiếm pháp mạnh mẽ chém lên cơ thể khôi lỗi khiến nó bắt đầu hiện lên những vết xước.

Không hề dừng lại, thanh niên tiếp tục tấn công:
- Trảm Không!
Bão kiếm hàm chứa sức mạnh hủy diệt ập tới khiến cho cơ thể khôi lỗi nứt ra rất nhiều.

Như cảm nhận được nguy hiểm từ đối phương, nó điên cuồng lao lên tung quyền.

Trần Phong nhíu mày, né đi cung kích hung bạo rồi dùng tiếp một chiêu Thiên Nhận nữa thẳng vào lồng ngực thủ hộ.

Lớp giáp kim loại cuối cùng cũng vượt quá giới hạn, bị đánh nát thành vụn cùng với lõi tinh thể bên trong.
Thanh niên dừng tay, thu kiếm lại điều chỉnh hơi thở.

Phía bên cạnh, Vương Liên đã giải quyết xong trước vài giây, đang quan sát, thấy cậu nhìn sang thì nói:
- Trần Phong\, đệ thực sự ẩn giấu quá sâu đấy.
- Vương Liên tỷ quá lời rồi\, ta cũng bình thường thôi\, nếu giao thủ ta căn bản không phải đối thủ của tỷ!
- Khỏi nịnh ta.

Thôi\, đi hỗ trợ cho mọi người nào!
Thanh niên Phong tháp gật đầu.

Không lâu sau, cả năm thủ vệ đều được giải quyết gọn gàng.

Bọn họ không có thương thế gì, chỉ là hơi hao tổn pháp lực một chút.
Điều tức cơ thể nửa giờ, cả đội thu thập bảo vật trong phòng.

So với ở đây thì căn phòng bên trên chả đáng là gì.

Thảo dược quý hiếm cùng các loại pháp kỹ, pháp quyết tràn ngập.

Ngoài ra còn có một cuộn giấy toát ra khí tức cổ xưa thần bí.
Tạ Cường mở ra, không hề khó khăn chút nào, nhưng bên trong lại tối đen như mực, chẳng thể đọc được thông tin gì.

Chẳng ai hiểu tác dụng của nó, cũng không tài nào kiểm tra được.

Họ làm đủ mọi cách nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Tuy nhiên Trần Phong lại thấy rất hứng thú với nó, thứ này dường như cậu có cách khám phá.
- Ta có thể lấy cuộn giấy này không?
Cậu hỏi mọi người.

Họ nhìn nhau một chút, cuối cùng Vương Liên lên tiếng:
- Trần Phong\, công bằng mà nói nếu hôm nay không có đệ\, chúng ta rất khó bảo toàn lực lượng được như này.

Nếu đệ muốn lấy nó hay thích thứ gì khác\, không ai làm khó đệ đâu!
Cả đội gật đầu nghiêm túc.

Thanh niên chắp tay cười:
- Cảm ơn! Vậy ta sẽ giữ nó và một ít đan dược thôi\, còn lại tùy mọi người.
- Như vậy hơi thiệt thòi cho đệ rồi?
- Không sao! Ban đầu ta căn bản còn không được nhận nhiệm vụ này\, hoàn toàn là nhờ mọi người nên ta mới được tham gia\, ta cũng không muốn đòi hỏi nhiều.
Vương Liên mấy người gật đầu.

Trần Phong không chỉ có thiên phú hơn người mà phẩm chất cũng là không tồi, rất đáng để họ xem trọng.

Sau khi phân chia bảo vật, họ theo cầu thang ra ngoài.
- Cẩn thận!
Hải Sa đi đầu đột nhiên hét lên.

Mọi người lập tức dừng lại.

Cùng lúc đó, một luồng lửa khủng khiếp vụt qua.

Nếu như không có Hải Sa có lẽ cả bọn đều đã bị thương.

Tổ đội nhảy lên, nhanh chóng dàn đội hình.
Vương Liên đứng đầu, cau mày nhìn vị trí xuất phát luồng lửa.

Ở đó có khoảng chục người đang đứng.

Bọn họ đều mặc y phục giống nhau, phần áo ngoài màu đỏ, đặc trưng của Hỏa tháp.

Vẻ mặt ai cũng đang lộ rõ vẻ tham lam.

Thậm chí có những tên còn sỗ sàng nhìn chằm chằm vào những đường cong của Vương Liên và Quỳnh Như tỷ muội.

Hải Sa phẫn nộ:
- Hồng Hoàng! Các ngươi như vậy là có ý gì?
- Bọn ta đơn giản là đi khai phá bảo tàng thôi!
- Nói nhảm! Bảo tàng này bọn ta đã nhận.
Tên Hỏa tháp đứng cạnh Hồng Hoàng lấy trong ngực áo ra một cuộn giấy da, giơ trước mặt tổ đội Trần Phong, cười khành khạch.

Mắt hắn vẫn không dứt khỏi bộ ng.ực đầy đặn của Vương Liên, tay ném cuộn giấy.
- Đây là giấy chứng nhận cho phép chúng ta làm việc ở đây.
Vương Liên phất tay bắt lấy.

Nàng liếc qua một lượt, vẻ mặt trầm xuống.

Hải Sa cũng cầm lấy, xem thử.
- Đại sư chủ nhiệm của Hỏa tháp đặc biệt cho chúng đến\, mặc cho các Chấp Sự đã thông qua! Bọn khốn kiếp\, được cái lão gia hỏa kia nữa.
- Cẩn thận cái miệng ngươi\, Hải Sa! Khôn hồn thì giao những bảo vật các ngươi lấy được ra đây.
Vương Liên do dự.

Đám người Hỏa tháp có đến ba thất tinh pháp tông, lục tinh và ngũ tinh mỗi cấp có bốn người, hoàn toàn áp đảo so với họ.

Nếu đánh, nhất định họ sẽ phải chịu thiệt rất nhiều, đồng thời còn phạm đến quy định trong tông.

Tuy nhiên nàng cũng không muốn cả đội cực khổ lại phải ra về trắng tay như vậy.
Trần Phong thở dài.

Cậu có hiểu sơ sơ về tình hình trong nội tông.

Quang, Ám, Lôi là tam tháp đứng đầu, sau đó là đến ngũ tháp Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, xếp cuối cùng là Phong tháp.

Tuy nói ngũ tháp ngang hàng nhưng Hỏa tháp có nhỉnh hơn một chút, cùng với mối quan hệ tốt đẹp với Lôi tháp mà chúng luôn có những hành động cực kỳ ngang ngược.
Lũ trước mặt đây chắc hẳn bên trong nội tông cũng có chút danh tiếng, dám trực tiếp cướp đồ Thủy tháp như vậy.

Bình thường có lẽ cậu sẽ để cho hai bên tự giải quyết.

Tuy nhiên Vương Liên và mọi người chiếu cố cậu không ít, cậu rất có hảo cảm.

Đồng thời nếu phải giao đồ, cậu cũng có phần trong đó.
- Cướp đồ cũng không dễ như vậy!
Bầu không khí căng thẳng, yên lặng đột ngột bị phá vỡ.

Hải Sa kinh ngạc trước hành động của cậu.

Tuy anh ta biết thực lực của cậu nhưng tình thế trước mặt chỉ vậy là chưa đủ.
- Trần Phong\, đừng làm bậy!
Cậu bỏ qua lời Hải Sa, tiến lên phía trước.

Mấy tên đứng đầu Hỏa tháp thấy vậy cau mày:
- Y phục này không phải của Phong tháp sao?
- Lũ phế vật ấy sao lại xuất hiện ở đây?
- Chắc bám đuôi Thủy tháp à?
- Chậc chậc\, cũng vô liêm sỉ quá đi!
- Lại còn là tam tinh pháp tông nữa chứ!

Trần Phong mặc kệ bọn chúng, đối mặt với tên Hồng Hoàng đứng chính giữa, từ khi cậu ra mặt vẫn là chưa nói tiếng nào.

Hắn ta cũng đang khinh thường nhìn cậu.

Chậm rãi từng lời, hắn nói:
- Lập tức cúi xuống\, liếm giày\, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
- Cút!
Trần Phong đanh giọng.

Tên kia giận tím mặt, ngoài các cao tầng ra, hắn chưa từng bị các đệ tử khác của Phong tháp ăn nói như vậy.

Hắn vung nắm đấm vào thẳng mặt cậu.

Pháp lực ngưng tụ thành một ngọn lửa cháy hừng hực.

Thanh niên khịt mũi, tung quyền đáp trả.
Uỳnh!

Kình lực mạnh mẽ phát ra đẩy lui mọi người lại.

Tên kia cũng loạng choạng một chút.

Nhìn thấy Trần Phong vẫn đứng im tại chỗ, không suy suyển chút nào, hắn cực kỳ kinh ngạc.

Phong tháp từ bao giờ xuất hiện nhân vật như vậy? Tu vi pháp lực chỉ là tam tinh mà ngang cơ với thất tinh pháp tông.

Chuyện này hoàn toàn đủ sức chấn động cả nội tông.
- Tên khốn!
Hai tên đứng cạnh Hồng Hoàng cùng lúc lao lên tấn công Trần Phong.

Thanh niên đang định lấy kiếm ra phản kích thì ở lòng bàn tay cậu chảy ra chất lỏng kỳ dị màu xanh lam.

Hai tên kia sững người nhìn chất lỏng chảy xuống nền ngày càng nhiều rồi ngưng tụ thành một nam tử diện mạo tuấn lãng.
- Vương Chung?
Hồng Hoàng tái mặt.

Tên kia chính là Chấp Sự mạnh nhất nội tông, Thủy tháp Vương Chung.

Đứng trước hắn, dù là Tư Hình cũng rất nhiều người phải nể mặt một chút chứ đừng nói đệ tử thông thường.
- Trong vòng mười hơi thở\, cút!
Vương Chung nghiêm giọng.

Đám người Hồng Hoàng cắn răng, chắp tay với anh ta rồi quay đi, không cam lòng chút nào.
Tổ đội Vương Liên thì thở phào một hơi.

Hôm nay may nhờ có Vương Chung mọi chuyện mới tốt như vậy, nếu không thật không biết sẽ xảy ra cái gì.

Trần Phong cau mày, tuy đáng ra cậu nên biết ơn anh ta nhưng cách xuất hiện lại không đúng cho lắm:
- Vương Chung huynh\, tại sao huynh lại…
- Xin lỗi Trần Phong huynh đệ! Chỉ là ta hơi cẩn thận quá.
- Có phải là lúc bắt tay ta?
- Ừm! Lúc đó ta đã để lại một ấn ký phân thân lên vai huynh đệ.

Thứ này chỉ có thể dùng một lần\, không có di chứng\, Trần Phong huynh đệ xin cứ yên tâm!
Thanh niên Phong tháp gật đầu.

Cậu cũng không muốn để bụng chuyện này.

Sau khi sửa soạn một chút, tổ đội trở về.

Trên đường nhờ có phân thân của Vương Chung nên không có ma thú nào dám tiếp cận, chỉ hơn một ngày đã về đến Thủy tháp.
- Trần Phong\, ở lại chơi một chút\, cô nàng Linh Nhi rất muốn gặp cậu đấy!
Vương Chung mời.

Thanh niên lắc đầu:
- Cảm ơn mọi người đã chiếu cố! Nhưng ta cũng nên về tháp chuẩn bị một chút.

Nếu không còn chuyện gì\, ta xin cáo từ!
- Cáo từ!
Các đệ tử Thủy tháp đồng thời chắp tay.

Nhìn theo bóng lưng thanh niên kia mà không khỏi cảm thán.

Lần này Phong tháp tân sinh, chính là một cái chân chính thiên tài.

Có lẽ Tháp chiến năm nay sẽ được một phen cực kỳ náo nhiệt!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play