Hứa Phán Hạ không biết anh có nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy hay không, trái tim cô treo lơ lững, hoảng hốt vươn tay bắt lấy tờ giấy kia, thấp giọng nói: “ Cảm ơn.”
Diệp Giai Lan không nói gì, xoay người rời đi, trở lại chỗ ngồi của mình. Dáng người anh cao lớn nên đương nhiên bị xếp ở phía sau, có điều không sao, ở lớp phụ đạo tổng cộng có 24 người, không gian phòng học lớn, mọi người đều có thể nhìn thấy bảng.
Hứa Phán hạ xấu hổ, cô đem tờ giấy vo tròn thành quả bóng, vừa định ném ra ngoài, nhưng dừng lại, vuốt phẳng tờ giấy, hung hăng dùng bút xoá tẩy đi những dòng chữ kia, một chút lại một chút, cho đến khi tất cả dòng chữ Diệp Giai Lan đều được phủ kín không còn một mảnh, cái gì cũng không còn.
Sau khi làm xong tất cả, cô mới cuộn tờ giấy nháp lại, giơ tay lên, định ném vào thùng rác phía sau phòng học…
Hướng đó cách vị trí của Diệp Giai Lan rất gần, Hứa Phán Hạ vừa giơ tay lên cao, liền nhìn thấy ánh mắt của Diệp Giai Lan.
Anh tháo kính xuống, không có kính che chắn đôi mắt nhìn có vẻ sắc bén hơn thường ngày rất nhiều.
Tay Hứa Phán Hạ cứng đờ.
Dừng lại giữa không trung.
Không ai nói gì, gió mạnh và mưa rào bên ngoài đập vào cửa sổ lớp học, Hứa Phán Hạ mặc áo T-shirt màu trắng bó sát vào người, trong kỳ sinh lý thân thể cô chính là như thế, cơ thể sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, gắt gao dán lên người, vừa khó chịu vừa buồn bực. Diệp Giai Lan mặc chiếc áo T-shirt cùng màu với cô, không có hoa văn, là cỡ lớn nhất, mặc trên người anh có chút rộng, khung xương lại tự nhiên chống đỡ. Anh cứ như vậy nhìn thẳng Hứa Phán Hạ, cho đến khi cô không địch lại mà dời tầm mắt đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT