Diệp Giai Lan không có em gái.
Bố anh là con một, ông cũng hưởng ứng chính sách kế hoạch hoá gia đình của đất nước, cho nên chỉ có một người con là anh. Mẹ Diệp Giai Lan sớm đã qua đời, mà bên ngoại anh chỉ có anh em trai chứ không có chị em gái.
Người duy nhất có thể sánh ngang với danh hiệu “ Em gái”, cũng chỉ có một mình Hứa Phán Hạ.
Nhưng bây giờ cô gạt bỏ nó.
Năm năm trước, Hứa Phán Hạ vì cậu nói “ Anh không phải anh trai em” mà đỏ mắt, ngập ngừng lúng túng mà lùi lại, khóc lóc.
Bây giờ, năm năm sau, dưới ánh đèn đường mờ ảo, Hứa Phán Hạ tức giận nhìn thẳng vào anh và hỏi:
“ Anh trai gì?”
“ Không phải anh đã nói thế sao? Không phải là anh không cho gọi anh trai sao?”
“ Anh không phải anh trai tôi, tại sao anh lại quan tâm đến tôi?”
Diệp Giai Lan vẫn bình tĩnh: “ Cha nhờ anh chăm sóc em.”
“ Trước kia là mẹ tôi, bây giờ lại dùng cha anh làm vỏ bọc.” Hứa Phán Hạ đột nhiên quay mặt đi, cô thở dốc, cảm xúc mãnh liệt, bờ vai cũng chuyển động, bóng người trên mặt đất giống như bị đá ném xuống nước hồ, nhẹ nhàng lay động, cô nói: “ Đừng trêu trọc tôi bằng thủ đoạn này nữa.”
Sự tức giận của cô không có tác dụng với anh mấy, Diệp Giai Lan làm như không nghe thấy gì, cũng không cùng cô nói chuyện, anh vẫn đi theo sau đưa cô về ký túc xá. Hứa Phán Hạ giả vờ như anh không tồn tại, sải bước về phía trước, ánh trăng trên vai cô cũng thật đáng thương và hoang vắng.
Diệp Giai Lan không nhanh không chậm đi phía sau bảo vệ cô, sợi dây màu đen trên cổ tay tản ra nhàn nhạt mùi hương thanh đào.
Khi Diệp Giai Lan trở về ký túc xá thì đã là giờ kiểm soát ra vào, người quản lý ký túc xã đã đóng cửa và khoá lại. Lúc anh đi tới gần, trước cửa có bốn tên xui xẻo cũng về muộn, đang cầu xin : “Dì, một lần này thôi.”
“ Ba người bọn em là đi truyền nước, bây giờ mới truyền nước xong.”
…
Dì quản lý không bị lay động, nếu học sinh không thích giáo viên kéo dài thời gian học quá buổi, các nhà lãnh đạo ghét các cuộc họp sau giờ làm việc, thì bà cũng thấy chán ghét nhìn những sinh viên này, lớn giọng quát: “ Các cậu quên hết quy định của ký túc xá rồi? Kiểm soát ra vào là 11 giờ, 11 GIỜ. Các cậu đi đâu truyền nước biển? Giấy xin phép ở đâu? Giấy chứng nhận bệnh án đâu? Lỗ kim trên tay đâu.”
Vài sinh viên còn đang cầu xin, nhưng Diệp Giai Lan đã đi tới cửa, anh không nhìn những sinh viên khác mà chỉ mỉm cười gọi: “ Triệu tỷ.”
Dì quản lý nhận ra anh, có chút bất ngờ: “ Tiểu Diệp à.”
“ Là thế này, Triệu tỷ, em gái em học ở trường bên cạnh, buổi tối bọn em ăn tối cùng nhau, vì lo sợ em ấy mình về trường không an toàn, nên đã đưa em ấy về.” Diệp Giai Lan xin lỗi: “ Chị xem, em đi chậm, không chú ý đến thời gian gác cổng.”
Anh nói bằng giọng thành khẩn, dì quản lý nào có không tin, anh mới nói một nữa, bà đã bắt đầu mở khoá, thở dài: “ Đúng vậy, đừng tưởng rằng trong đại học không có kẻ xấu, để một cô gái tự mình trở về là không có an toàn ……”
Diệp Giai Lan nói: “ Cảm ơn Triệu tỷ rất nhiều, đã phiền đến chị rồi.”
Trong lúc nói chuyện, cửa đã mở ra, mấy nam sinh phía sau vừa rồi còn đang đau khổ cầu xin giây phút này cũng nhân cơ hội mà lẻn vào, dì quản lý không ngăn cản, vẻ mặt nghiêm nghị khiển trách: “ Không có lần sau! Quốc có quốc pháp, nhà trường có nội quy. Kiểm soát ra vào ký túc xá, quy định mấy giờ chính là mấy giờ… Lần này tôi sẽ bỏ qua, lần sau còn đến muộn, thì từng người viết xuống họ tên và mã sinh viên của mình.”
Năm thứ 2 đại học khai giảng không lâu, anh có rất nhiều việc cần phải làm. Diệp Giai Lan là bộ trưởng bộ thể thao của trường, việc tuyển người mới của khoa, cũng như đại hội thể thao sắp tới và cuộc thi đấu giữ các trường… đều là những chuyện vụn vặt. Lúc rảnh rỗi thì cùng đồng đội chơi bóng, sau khi tập luyện còn có buổi liên hoan trong đội.
Lần trước ăn cơm, Nguỵ Trường Không và Tô An trao đổi thông tin liên lạc, lúc không việc gì thì cùng nhau cơi bóng. Theo Nguỵ Trường Không nói, khoa ngoại ngữ khá ít nam sinh, số nam sinh biết chơi bóng rổ cũng không nhiều bằng ngành khoa học kỹ thuật nên họ tìm đến bên này để tìm người cùng “ Thảo luận” và “ Mài giũa kỹ năng”.
Diệp Giai Lan không có gì để nói, mặc dù anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường, nhưng tình hữu nghị đứng thứ nhất, thi đấu đứng thứ hai. Vệ Trường Không muốn tới cùng nhau chơi bóng, anh rất hoan nghênh, nhưng Nguỵ Trường Không rõ ràng không quan tâm đến việc uống rượu, thường xuyên đến gần Diệp Giai Lan, vòng vo, muốn lấy lòng vị “ Đại ca” này, để có thể biết thêm những việc liên quan đến Hứa Phán Hạ.
Lại không ngờ Diệp Giai Lan kín miệng không hé một lời, bất luận Nguỵ Trường Không khai quật thế nào cũng có thể dẫn qua việc khác. Bất lực, Nguỵ Trường Không chỉ có thể đi hỏi Tô An.
“ Cái gì? Cậu hỏi hai người bọn họ vì sao không cùng họ a?” Tô An gãi đầu “ khả năng là một người theo họ cha, một người theo họ mẹ. Việc này lại không phải gì hiếm lạ…… Ừm, mẹ của Diệp Giai Lan hình như đã sớm qua đời, anh ấy chưa bao giờ nhắc tới mẹ trong ký túc xá……”
“ Đương nhiên, cũng không đề cập tới cha” Tô An nói “ Ngày đầu tiên đến trường, cha anh ấy đã đưa họ đến. Ông thoạt nhìn rất tuấn tú và lịch sự, là một người phương bắc chính thống.”
“ Nhưng quan hệ giữa hai anh em bọn họ không tốt lắm, cũng có lẽ là cặp anh, chị em nào cũng như vậy.” Tô An gãi đầu, tiếp tục nói: “ Tôi tuy rằng không có em gái nhưng có một người chị gái, bọn tôi thường phớt lờ đối phương…”
“ Lúc đầu, những người trong ký túc xá chúng tôi muốn theo đuổi em gái tiểu Hạ Hạ, cậu cũng biết, khoa của bọn tôi có biệt danh là “ Miếu hoà thượng”, lại là cái gì độc thân “ sửa chữa oto”… Muốn từ Diệp Giai Lan mà xin wechat của em gái hắn, cậu đoán xem thế nào? Hắc, Diệp Giai Lan nói em gái đã xoá anh ấy, anh ấy cũng không có wechat” Tô An dang tay ra “ Mối quan hệ anh em này đang tràn ngập nguy cơ tan vỡ.”
Tất cả đều là những thông tin vô dụng.
Nguỵ Trường Không không nản lòng, ngược lại anh ta có một ý tưởng rất hay. Không bằng, hắn thử hàn gắn hai anh em họ một chút? Có lẽ con có thể kéo gần mối quan hệ này một chút……
Nói làm là làm, Nguỵ Trường Không vắt hết óc nghĩ biện pháp hẹn cô cùng đi chơi. Nữ sinh khoa ngoại ngữ nhiều, nhưng Hứa Phán Hạ là người khó theo đuổi nhất. Muốn một mình mời cô ăn bữa cơm, đều phải nghĩ lý do chính đáng.
Lý do chính đáng rất nhanh đã được đến cửa, Nguỵ Trường Không tổ chức sinh nhật, đặt phòng bao lớn, mời bạn cùng phòng, đám người Tô An, Diệp Giai Lan, lại mời Hứa Phán Hạ tới, thật vất vả mới gom đủ người trong phòng, nào ngờ, Hứa Phán Hạ nói cười vui vẻ vào cửa, liếc thấy Diệp Giai Lan tức khắc lạnh mặt, xoay người liền đi.
Nguỵ Trường Không dặt ly rượu xuống: “ Này, Phán Hạ…”
Anh ta đang định đuổi theo thì thấy Diệp Giai Lan đã đi trước một bước.
Tô An kéo Nguỵ Trường Không Lại, cười khuyên nhủ: “ Không sao đâu, anh em mà, buổi sáng cãi nhau, tối về làm hoà. Cậu vẫn là không nên đi qua, cho anh em người ta chút không gian nói chuyện, đừng tham gia vào việc này…”
Nguỵ Trường Không dừng lại một chút, cảm thấy Tô An nói có lý, nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi đổi tư thế ngồi, anh ta vẫn thấy khó chịu, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn xung quanh, hành lang khách sạn trải thảm thật dày, nghe thấy tiếng động, anh ta tiến về phía trước vài bước, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của Diệp Giai Lan và Hứa Phán Hạ.
Nguỵ Trường Không gần như không dừng lại.
Xa xa, qua ánh đèn ấm áp trên hành lang dài, anh ta nhìn thấy Diệp Giai Lan đang kéo tay Hứa Phán Hạ nói gì đó, thanh âm rất nhỏ, Nguỵ Trường Không nghe không rõ. Anh đưa lưng về phía Nguỵ Trường Không, từ góc độ này, bóng dáng của anh hoàn toàn bao phủ Hứa Phán Hạ. Nguỵ Trường Không chỉ nhìn thấy cặp kính gọng kim loại mỏng của Diệp Giai Lan, thân hình cao lớn của nuốt chửng cơ thể của Hứa Phán Hạ, nhìn thấy đôi tay anh đang nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô, Hứa Phán Hạ vùng vẫy không ngừng, lại bị anh mạnh mẽ giữ chặt, cưỡng ép kéo lại.
Như một con đại bàng gắt gao ngậm lấy thỏ con.
Tác giả có lời muốn nói:
Nó đã được cập nhật.