Vết thương trên đùi làm Tân đau đến khó chịu, nhưng không cách nào an tâm để ngồi nghỉ. Nàng đứng trước cửa sổ, cứ đi tới đi lui.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, cô ta muốn đi chết thì cứ để cô ta đi......OK, mình cứ ở đây, không đi!" - Tân cứ ở đó liên tục nói với bản thân để tự trấn an: "Cô ta muốn làm gì là chuyện của cô ta, không liên quan tới mình. Ừ, không liên quan!"
Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Tiểu Ngạn lại xuất hiện trong đầu Tân, lông mi thật dài, đôi môi nhỏ, nước mưa theo gương mặt rơi xuống tí tách tí tách...
"Đừng bỏ cuộc! Tin tôi! Nhất định có thể cứu cô!" - Những lời động viên và đôi mắt sáng như ánh sao của Bộ Tiểu Ngạn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Tân, không để nàng yên lòng. Tân nhìn những bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ, rất lâu cũng không thể bình tĩnh được. Cái đồ điên kia không phải bị giết rồi chứ hả? Nếu vậy...... Nghĩ tới đây, trái tim Tân đột nhiên nhói lên.
"Đúng là gặp ma rồi!" - Tân tàn nhẫn nhanh chân quay ra ngoài. Bộ Tiểu Ngạn kia rốt cuộc có ma lực gì, mới gặp nhau chưa đầy 12 tiếng, lại còn không quan tâm cái mạng mà cứ đuổi theo cô ta!
Cô ta thật sự khẳng định là bị nguyền rủa, chứ không phải là Quan Âm tái thế?
Tân lê cái chân bị thương, chống tường khó khăn đi về phía trước.
Tên kia, tuyệt đối đừng để bị giết như vậy!!
Đột nhiên một thứ gì đó lướt qua mắt Tân, Tân lùi về, nhìn kỹ, là điện thoại!
Khi Tân tìm đến Bộ Tiểu Ngạn và những người khác, thấy Đồng Hâm với Bộ Tiểu Ngạn đã nằm trên đất, tài xế giơ cao một cái rìu cố định giữa không trung, dáng vẻ muốn chém xuống. Trong lòng Tân thầm chửi thề, nhặt một cái cờ lê trên đường, không hề khách khí mà đập thẳng vào sau đầu tài xế. Tài xế không đề phòng bị đánh trúng, ngã xuống đất.
Bả vai Bộ Tiểu Ngạn đều là máu, nàng nghe động tĩnh khó khăn ngẩng đầu, nhìn thấy Tân đang thở hổn hển, tay phải của cô đang cầm một cây cờ lê dính đầy máu. Nếu là một cô gái bình thường, không thể ra tay tàn nhẫn như vậy, phỏng chừng nhìn thấy máu thôi đã run chân, huống đi là to gan đập đầu một người, nhưng cái người gan to bằng trời kia đã bắt kịp tài xế rồi. Từ 10 tuổi, Tân phải sống nơi đất khách quê người, cuộc sống sa đọa không ai quản lý, đã luyện cho cô cái tính dũng cảm mà những cô gái bình thường không có. Cô không chỉ tham gia nhiều vụ đánh nhau, thậm chí vì kiếm tiền tiêu vặt suýt nữa là đi đấu võ đài ngầm. Cuộc sống của Tân đã sớm đi lệch khỏi quỹ đạo của một cô gái bình thường, hơn nữa cuộc sống phóng túng đã làm cho cô tàn nhẫn hơn những người thường. Cú đánh vừa nãy, tài xế kia không chết, thì cũng khó mà di chuyển.
"Cô còn chưa chết à!" - Tân có vẻ tức giận hỏi Bộ Tiểu Ngạn. Tân có chút chán ghét cái tính tùy hứng của cô, nhưng khi nhìn thấy cô bất lực và đầy máu như vậy, tâm trạng lo lắng lại dâng lên. Mấy lời nói dịu dàng quan tâm gì đó, Tân không thể tự nhiên mà biểu đạt ra.
"Tôi không sao...." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn rất yếu, ba chữ thôi cũng làm nàng sắp tắt thở.
Tân nhìn Đồng Hâm mặt cũng đầy máu, đang nằm cạnh Bộ Tiểu Ngạn, hình như vẫn chưa chết chỉ là ngất xỉu. Phía sau họ vốn là Cao Khiết đang bị thương nặng, cơ thể đã bị di chuyển, xem ra cũng đã bị tấn công rồi.
"Thực là......loạn hết rồi!!" - Tân nói xong liền tập tễnh tới gần Bộ Tiểu Ngạn: "Vừa nãy tôi tìm thấy một cái điện thoại, đã báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ rất nhanh đến thôi......" - Lời chưa nói hết, nét mặt hoảng sợ của Bộ Tiểu Ngạn làm Tân rùng mình. Bộ Tiểu Ngạn kinh hãi muốn hét lên "cẩn thận", hai chữ này còn chưa ra khỏi miệng, thì gã tài xế giống như ma trên mặt trên vai đều là máu đột nhiên đứng phía sau Tân, hét to một tiếng cái rìu lớn trong tay lướt ngang qua cổ Tân như một cơn gió. Ngay khi cái rìu sắp chạm vào cái cổ mềm mại của Tân, nàng nhanh nhẹn cúi người, cái rìu *vù* một tiếng lướt qua đỉnh đầu, cắt đứt vài sợi tóc của nàng. Khi Tân khom người, cũng đồng thời nhấc chân đá lên, bụng gã tài xế bị giày cao gót đá trúng, sức vô cùng mạnh, cả người hắn bay ra xa.
Bộ Tiểu Ngạn ngạc nhiên nhìn cảnh như phim hành động trước mắt, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô gái có thể đánh nhau với độ khó cao, một cách phong độ đẹp trai như vậy. Tóc dài của Tân theo từng động tác mà bay lượn trên không, làm Bộ Tiểu Ngạn bị ảo giác. Cảm thấy Tân như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ trong đêm, tràn đầy năng lượng, bí ẩn và quyến rũ.....
Tân dùng cái chân bị thương đá trúng tài xế, làm tài xế ngã xuống đất, cũng làm Tân ngã ngồi trên đất, vết thương trên đùi lại chảy máu. Tân cắn răng nhịn, Bộ Tiểu Ngạn lo lắng hỏi: "Cô thế nào......"
"Chưa chết được." - Tân cũng không hiểu nàng đang tức cái gì, rõ ràng không phải Bộ Tiểu Ngạn ép nàng tới, rõ ràng là do cái đầu nàng nhất thời phát sốt, nhưng Tân chính là không nhịn được muốn nổi giận với Bộ Tiểu Ngạn. Dựa vào cái gì mà mình phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì một phụ nữ xa lạ? Dựa vào cái gì a a!!!!
Tân còn đang bực bội, nhưng nhìn thấy gã tài xế máu me đầy người lại đứng dậy. Hắn cứ như một vong hồn bất tử, cơ thể tả tơi, từ từ chui ra khỏi mồ.... Rõ ràng là máu thịt be bét, nhưng vẫn không chết.
Tân nhìn chằm chằm gã, thấy hắn từ từ nhặt cái rìu, ánh mắt vô hồn như người chết, từng bước từng bước đi tới. Chậm, rất chậm, nhưng từng bước cứ như đạp lên trái tim Tân.
Nguy rồi......mình không nhúc nhích nổi. Tân cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn dựa vào niềm tin gì có thể bất chấp cả sống chết mà đứng lên? Vì giết người? Liệu có hoang đường quá không?
Tài xế đột nhiên nở nụ cười hòa trộn với máu, nét mặt méo mó nghiêm trọng, lộ ra hàm răng bị máu nhuộm đỏ: "Chuẩn bị chết chưa?"
Tân cảm thấy cơ mặt và toàn bộ bắp thịt đều căng cứng, trạng thái sợ hãi trước cái chết, ép nàng không thể nào nhúc nhích. Thật sự phải chết như thế này à...... Đừng đùa, sao có thể!
Đột nhiên Bộ Tiểu Ngạn đứng chắn trước mặt Tân và tài xế, hai chân nàng như nhũn ra, đầu gối khuỵu xuống, tay trái ấn lên bả vai bị thương, bất cứ khi nào cũng có thể ngã. Nhưng nàng đã đứng trước mặt Tân, trong lúc Tân cảm thấy sợ hãi.
"Tôi sẽ không để cô chết!" - Bộ Tiểu Ngạn quay đầu, nói với Tân: "Cô lên xe vì tôi, nên tôi sẽ đưa cô an toàn trở về."
Tân ngẩng đầu nhìn, phía sau lưng Bộ Tiểu Ngạn đã bị máu nhuộm đỏ, bờ vai hẹp vòng eo gầy, một người vốn dĩ rất gầy.... Nhưng trong lúc này, Tân cảm thấy có cảm giác an toàn đáng tin cậy.
+
Dường như cô gái đứng còn không vững này, có thể che chắn tất cả gió mưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT