Trong xe ngựa cũng không tính là rộng, Lục Đình ngồi ở bên trong với tư thái nhàn nhã. Hắn mặc bộ y phục bằng gấm màu trắng, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhẹ, giống như một công tử tuấn tú, không vướng bụi trần.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng không lâu trước đó, khuôn mặt này còn tràn đẩy vẻ chế nhạo và khinh bỉ.
Hắn cả gan làm loạn, làm lơ kỷ cương, trước mặt cung nữ và thái giám bắt Thái Tử đương triều quỳ xuống xin lỗi một nô tài.
Sự âm trầm và cường thế của hắn đã khắc sâu vào ấn tượng của Tang Yểu. Cho nên hiện tại, Tang Yểu không thể coi hắn chỉ là một hoàng tử nho nhã, lễ độ nữa.
Trong lòng nàng giống như có một sợi dây đàn đột nhiên bị căng đứt, hoảng sợ lan tràn, động tác của Tang Yểu chậm lại.
Nhưng nàng biết mình không thể biểu hiện ra không đúng. Nàng chỉ có thể đè nén sợ hãi, cố gắng nở ra một nụ cười, kinh ngạc nói: “Điện hạ?”
Ý cười trên mặt Lục Đình không giảm, hỏi: “Sao Tang tiểu thư lại không tiến vào?”
Tang Yểu vẫn ở ngoài màn xe. Nàng hơi cong eo, động tác có chút cứng ngắc.
Nàng không muốn đi vào. Nàng nhìn thấy gương mặt của Lục Đình thì chỉ muốn rời đi.
Nhưng nàng đã dẫm chân lên trước cửa xe. Nếu hiện tại không đi vào thì chính là một sự sỉ nhục với Lục Đình.
Lục Đình chính là người mà ngay cả Thái Tử cũng không để vào mắt, càng đừng nói đến một tiểu nữ tử như nàng.
Hiện giờ nàng tiến không được, lùi cũng không xong.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng, vẫn chưa thúc giục nhưng lại vô cùng có cảm giác áp bách.
Cuối cùng, thân thể cứng ngắc của Tang Yểu vẫn chậm rãi đi vào, yên lặng ngồi ở một chỗ cách Lục Đình xa nhất.
Màn xe buông xuống, hai người nhìn nhau. Không gian vốn dĩ nhỏ hẹp đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Tang Yểu cẩn thận mở miệng: “Điện hạ có chuyện gì sao?”
Khóe môi Lục Đình cong lên, ánh mắt lặng lẽ quét qua mỹ nhân trước mặt.
Da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Mặc dù được tầng tầng lớp lớp lụa mỏng bao vây vẫn có thể nhìn thấy dáng người đẫy đà, yểu điệu. Chiếc cổ trắng nõn lộ ra, làn da trắng nõn đến xương quai xanh được y phục che đậy.
Nàng không nên ngồi ở đây. Nàng nên bị nam nhân đè ở trên giường, bóp lấy chiếc cổ nhỏ bé, yếu ớt kia chiếm làm của riêng.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ rõ ràng co quắp khẩn trương. Nàng tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu thư không cần khẩn trương.”
Ánh mắt lướt qua ngón tay nàng, lại nói: “Khối Xích Ngọc kia, tiểu thư còn thích không?”
Tang Yểu nghe vậy mở bàn tay ra, những tua rua màu đỏ treo trên Xích Ngọc lặng lẽ đung đưa.
Giống hệt với những gì Lục Đình nhìn thấy ở chỗ Tạ Uẩn lúc nãy.
Tang Yểu đưa Xích Ngọc tới trước mặt Lục Đình, nhân cơ hội nói: “Điện hạ, vật này rất quý trọng. Điện hạ vẫn nên thu hồi lại.”
Lục Đình đưa tay muốn vuốt ve tay Tang Yểu. Nhưng hắn vừa đụng vào thiếu nữ đã như chim sợ cành cong mà rút tay lại.
Lục Đình dừng một chút, sắc mặt không thay đổi nói: “Tiểu thư không cần khách sáo. Chỉ có tiểu thư mới xứng đáng với khối Xích Ngọc này.”
Hắn nhìn Tang Yểu, khẽ nói: “Nếu tiểu thư thích. Về sau, mỗi ngày bổn cung đều tặng cho tiểu thư.”
Cái gì gọi là mỗi ngày đều tặng. Trong lòng Tang Yểu cảm thấy không khỏe, mím môi, không muốn nghĩ nhiều.
Nàng không trả lời. Không khí quái dị bên trong xe ngựa làm cho nàng không khỏi nắm chặt góc áo, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng. Tim nàng đập nhanh thình thịch, chỉ cảm thấy một khắc nàng cũng không thể ở trong xe ngựa nữa.
Lục Đình lại chậm rãi nói: “Đúng rồi, Tang tiểu thư. Cung yến đã kết thúc từ lâu. Sao bây giờ tiểu thư mới ra tới đây?”
Trong lòng Tang Yểu run lên. Nàng chột dạ, nói: “Ta…… Thuận đường đi gặp tỷ tỷ.”
“Cung Tịch Nguyệt?”
Tang Yểu không quen nói dối, căng da đầu ừm một tiếng.
“Phải không? Nhưng ta nhớ rõ Kim phi nương nương vẫn luôn ở Điện Đồng Thần cả buổi chiều mà.”
Tang Yểu nghẹn ngào, trả lời: “Thật sao? Vậy có khả năng trên đường tỷ tỷ trở về một chuyến……”
Lục Đình lại cười nói: “Tang tiểu thư. Bổn cung không thích nữ nhân nói dối.”
“……”
Cứu mạng, hắn có phải phát hiện cái gì hay không?
Tang Yểu nhất thời không nói lên lời, căng thẳng đến dựng lông, vắt óc nghĩ cách lấp liếm.
Nàng không dám nhìn Lục Đình. Hắn càng cười ôn nhu, khuôn mặt nham hiểm kia càng hiện rõ ràng ở trong đầu nàng.
Nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng chỉ muốn thoát khỏi cảnh ngộ trước mắt.
Lục Đình ngồi ngay ngắn trong thùng xe, quan sát Tang Yểu trước mặt.
Tính tình ngây thơ, ngoan ngoãn. Hiện tại bởi vì khẩn trương mà sắc mặt có chút đỏ bùng, giống như hoa đào mùa xuân rực rỡ. Hai mắt sáng ngời, bởi vì sợ quyền thế mà buộc phải ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng kỳ thật, cho dù nàng phản kháng cũng sẽ không tạo ra giọt nước nào, đáng yêu giống một con mèo.(Ứng dụng TᎩT)
Khó có thể trách lại được Tạ Uẩn yêu mến.
Vừa rồi khi ở cùng với Tạ Uẩn, nàng cũng như thế này sao?
Ngay khi thiếu nữ nhìn như sắp khóc, Lục Đình dường như cảm thấy trêu đùa như vậy đủ rồi, hài lòng nói: “Chỉ là đùa tiểu thư một chút thôi.”
Nhìn Tang Yểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn lại nói: “Trong xe quả thật có chút ngột ngạt. Không bằng, chúng ta đi xuống rồi lại nói.”
Tang Yểu vui mừng khôn xiết. Nàng kìm nén sự kích động của mình, nhỏ giọng nói: “Được.”
Sau đó nàng vén rèm xe lên, nóng lòng không chờ nổi muốn xuống xe trước. Sau đó, quay đầu lại nói: “Điện hạ, mời.”
Lục Đình đi xuống xe ngựa.
Hiện tại, ngoài cửa cung cũng không có nhiều người ra vào. Đến giờ, Tang Yểu vẫn không biết Lục Đình tới tìm nàng có mục đích gì. Nàng thử thăm dò nói: “…… Điện hạ, ngài công việc bận rộn, nếu không có chuyện gì thì ta sẽ không chậm trễ ngài nữa.”
Lục Đình cười nói: “Vì gặp tiểu thư, như thế nào cũng đều đáng giá.”
Sắc mặt Tang Yểu cứng đờ.
Kỳ thật Lục Đình đã ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Hiện nay, nam nữ đính ước thế nào cũng không cần nói rõ. Lục Đình đã có hoàng tử phi. Như vậy còn không phải là hắn muốn nàng làm tiểu thiếp cho hắn sao.
“Gần đây, Tang đại nhân cũng nhắc tới tiểu thư vài lần với bổn cung. Trong lời nói tràn đầy đắc ý, có thể thấy được, Tang đại nhân rất yêu thương nàng.”
Đầu óc Tang Yểu vẫn luôn không tốt lắm nhưng hiện tại nàng lại chỉ cần nghe một chút là hiểu rõ ý tứ của Lục Đình.
Hắn không cho nàng cơ hội cự tuyệt. Hắn dùng phụ thân nàng để uy hiếp nàng.
Dưới cường quyền, Tang Yểu chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng thật ra, hắn không nói như vậy nàng cũng hiểu rõ.
Phụ thân nàng có thể đi đến được hôm nay thực sự không dễ dàng. Tỷ tỷ cũng vào cung vì gia tộc. Nàng thân là thứ nữ, không lo không nghĩ hưởng thụ vinh hoa phú quý của Tang gia mấy năm. Nàng không thể ấu trĩ và ích kỷ để theo đuổi cái gọi là chân ái mà đắc tội người trước mặt này.
Nhưng nàng thật sự rất không tình nguyện.
Nàng không muốn trở thành tiểu thiếp mặc cho người khác đùa bỡn. Nàng không thích tiếu diện hổ (hổ nhưng thích giả vờ cười) như Lục Đình, cũng sợ hãi bộ dáng kiêu căng, ngạo mạn khi hắn bảo Thái tử quỳ xuống. Nhưng nàng lại không dám cự tuyệt.
Tang Yểu cố nén ấm ức, trong mắt nhiễm sương mù. Ngón tay trắng nõn nắm chặt ống tay áo, nhỏ giọng kháng cự nói: “…… Điện hạ nói đùa, ta nghe không hiểu lắm.”
Lục Đình nhìn nàng từ trên cao xuống. Hắn giơ tay đặt ở trên vai Tang Yểu, nhẹ giọng nói: “Yểu Yểu thật sự không hiểu sao.”
Bả vai Tang Yểu run lên, trong lòng vô cùng kháng cự nhưng nàng không dám nhúc nhích.
Cửa cung đỏ son mở ra, gió xuân yên tĩnh thổi nhẹ, trên tường lớn của cung điện có những ngọn cỏ màu xanh đậm mọc lên phía trên.
Lục Đình ngước mắt lên, nhìn thấy một nam nhân đang chậm rãi đi ra từ cửa cung cách đó không xa.
Hắn mặc một bộ trường bào màu đen, đi đầu tiên, ủng bó giẫm lên phiến đá xanh trơn bóng. Các lão thần trong triều đang đi theo bên cạnh hắn, hình như đang thảo luận điều gì đó. Nam nhân rũ mắt gật đầu, không nhìn rõ có đồng ý hay không.
Nụ cười trên mặt Lục Đình đông cứng lại.
Trên con đường đá không tính là rộng lắm, mấy ngày không hẹn mà gặp.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Tạ Uẩn nâng mí mắt lên, không vui nhìn về phía Lục Đình và thân ảnh màu hồng cánh sen đang quay lưng với hắn.
Lý Thượng thư đi bên cạnh Tạ Uẩn nhìn thấy Lục Đình, cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Hắn chỉ hơi khom lưng chắp tay thi lễ nói: “Sao Điện hạ cũng ở đây?”
Tang Yểu nghe thanh âm thì quay đầu lại. Nàng vừa thấy Tạ Uẩn đứng bên cạnh Lý thượng thư. Hắn tựa hồ vĩnh viễn đều một bộ dáng như vậy, tự phụ, văn nhã, nắm chắc phần thắng.
Tang Yểu vốn đã cực kỳ khổ sở, thương tâm. Nhưng khi nàng nhìn thấy Tạ Uẩn, không biết tại sao, nàng vô cùng ấm ức. ( truyện trên app T𝕪T )
Nàng mím môi, hai mắt đỏ bừng, kìm nén mãi mới không để nước mắt rơi xuống.
Nụ cười của Lục Đình không chạm đến đáy mắt. Hắn rút tay đang đặt ở trên vai Tang Yểu xuống, nói: “Tạ đại nhân, thật trùng hợp.”
Bây giờ đã xé rách da mặt, Tạ Uẩn cũng lười không muốn nói chuyện với Lục Đình. So với việc tranh chấp với nhau bằng lời nói, hắn càng muốn nhìn thấy Lục Đình biến mất khỏi triều đình hơn.
Tạ Uẩn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không phản ứng.
Thân là con cháu thế gia và triều thần trong triều, lại dám can đảm làm lơ con cháu hoàng thất trước mắt bao nhiêu người, hành động này của Tạ Uẩn có thể nói là kiêu ngạo.
Lý thượng thư bị kẹp ở giữa, ít nhiều cảm thấy có chút khó xử.
Tịnh Liễm đã sớm quen đức hạnh không coi ai ra gì này của chủ tử nhà mình. Hiện tại, hắn cũng quan tâm cái khác. Hắn chỉ muốn biết, vì sao Tang tiểu thư lại ở cùng với cái người họ Lục này?
Bọn họ đứng gần như vậy làm gì? Cái đồ xui xẻo Lục Đình này đã làm cái gì?
Nhưng rất hiển nhiên, ở đây chỉ có một mình hắn là quan tâm tới vấn đề này. Ánh mắt của Tạ Uẩn căn bản không dừng ở trên người Tang Yểu. Mắt hắn nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt Lục Đình xanh mét, Tang Yểu đứng ở bên cạnh hắn ta, có thể cảm nhận được tâm tình hắn ta thay đổi.
Nàng hơi co rút bả vai lại, hận không thể tìm khe đất chui vào. Nàng không muốn phải chịu sự tức giận của Lục Đình một chút nào.
Nhưng thường mọi thứ đều không như ý muốn.
Lục Đình nhìn về phía nàng, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm còn chưa kịp thu liễm lại, cùng với khuôn mặt mỉm cười kia làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
“Tang tiểu thư, ta để nàng đợi lâu rồi.”