Sau đó không lâu, Đế vương rời khỏi yến hội, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong yến tiệc linh đình, Tang Yểu lại nhịn không được lén ngước mắt lên nhìn về phía Tạ Uẩn đang ngồi đối diện.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, không biết từ khi nào mà Lý Dao Các đã thay một bộ xiêm y khác đi tới trước mặt Tạ Uẩn.
Tang Yểu không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng bọn họ nhìn trông rất xứng đôi.
Giữa yến tiệc yên lặng không tiếng động, đã có không ít ánh mắt đều tập trung lên trên hai người kia.
Lý Dao Các là tới tìm viên hạt châu bị rơi xuống kia.
Viên hạt châu kia vốn dĩ không hề quan trọng nhưng bởi vì nó dừng ở bên cạnh tay Tạ Uẩn nên nó lập tức trở nên quan trọng.
Nhưng câu trả lời của nam nhân vẫn lạnh lùng như mọi khi, khi nàng ta nói muốn lấy lại hạt châu thì hắn chỉ di chuyển cánh tay của mình với vẻ mặt vô cảm, hạt châu trắng tinh mượt mà nằm lặng lẽ ở trên đó.
Hắn thậm chí còn không muốn giơ tay cầm hạt châu đưa cho nàng ta.
Nàng ta nhìn chằm chằm nam nhân có gương mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng này, không chủ động giơ tay cầm lấy mà vươn tay về phía hắn, giọng nói êm ái: “Cảm ơn công tử.”
Lòng bàn tay trắng nõn ngừng trước mặt Tạ Uẩn.
Một động tác này của nàng mang theo cảm giác bức bách, giống như nàng ta chắc chắn Tạ Uẩn sẽ tự tay đưa cho mình vậy.
Tang Yểu ngồi đối diện bọn họ yên lặng nhìn.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt của Tạ Uẩn, suy đoán trong lòng rằng hắn có thể giúp Lý Dao Các không?
Thật ra đây không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một chuyện nhỏ không hề tốn sức. Cũng sẽ không có người nào nói xấu, thậm chí còn không so được với chuyện lần trước nàng té ngã bên cạnh hắn.
Nhưng không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Giờ phút này Tạ Uẩn cũng không ý thức được bầu không khí căng thẳng, hắn chỉ đột nhiên nhận thấy được ánh mắt đối diện trở nên nóng cháy, giống như biến thành thực chất.
Hắn chậm rì rì ngước mí mắt lên nhìn thoáng qua, phát hiện lại là quả táo nhỏ vừa rồi.
Tuy nhiên nàng trông không còn đỏ như vậy mà biến thành một trái tuyết lê tinh xảo.
Tang Yểu đang quang minh chính đại nhìn lén lập tức cảm thấy cả người run rẩy, vội vàng dời ánh mắt đi, không rõ tại sao hắn đột nhiên nhìn nàng làm cái gì?
“Công tử?” Lý Dao Các nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở.
Tạ Uẩn hơi nhíu mày lại, đương nhiên là hắn cảm thấy không kiên nhẫn, hắn trầm giọng mở miệng: “Tịnh Liễm.”
Tịnh Liễm đã sớm chuẩn bị tốt, sau khi nghe thấy Tạ Uẩn kêu thì vội vàng khom lưng, nhanh chóng cầm viên hạt châu kia lên cung kính đưa cho Lý Dao Các. Động tác lưu loát sinh động, ý cười trên mặt có thể gọi là hoàn mỹ: “Của cô nương đây.”
Vẻ mặt của Lý Dao Các cứng đờ một lúc, nói: “…… Cảm ơn.”
Tịnh Liễm trả hạt châu xong thì đứng thẳng lưng, cảm thấy rất vừa lòng với việc chủ tử đối xử bình đẳng, thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn còn thuận tiện nhìn thoáng qua Tang Yểu ngồi phía đối diện.
Tang cô nương, người yên tâm, ngoại trừ phu nhân và lão phu nhân thì từ trước đến nay chưa có bất kỳ nữ nhân nào chạm qua một ngón tay của chủ tử.
Mà giờ phút này tuy trên mặt của Tang Yểu không hề có vẻ gì nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn.
Hai người bọn họ đang làm gì, tại sao đều nhìn nàng làm gì, chuyện này có quan hệ gì với nàng chứ?
Không phải, tại sao vừa rồi hắn lại đột nhiên nhìn nàng một cái rồi mới từ chối Lý Dao Các?
Sau đó biểu cảm vừa vui mừng vừa vừa lòng kia của Tịnh Liễm lại có ý gì chứ?
Tang Yểu nắm chặt ống tay áo, một suy nghĩ lớn gan xuất hiện trong lòng nàng. Vừa rồi Tạ Uẩn chắc không phải là bởi vì nàng đấy chứ?
…… Hắn cho rằng nàng để ý chuyện này, cho nên muốn để nàng không hiểu lầm vì vậy mới cố ý làm cho nàng xem.
***
Trên yến tiệc những chiếc chén vẫn đưa đẩy như cũ.
Vừa rồi, Tạ Uẩn đã rồi khỏi yến tiệc. Tang Yểu cũng không muốn chờ ở chỗ này. Nhưng nàng không giống Tạ Uẩn, nàng chỉ có thể chờ mọi người cùng đi hết mới có thể rời đi.
Tang Ấn đặt ly rượu xuống, nhìn về phía hoàng thất trên đài cao. Ánh mắt dừng ở thân ảnh tuấn tú, cao lớn, nhỏ giọng cảm thán: “Ngũ điện hạ quả thật là thiên tư hơn người.”(Ứng dụng TᎩT)
Hoàng đế đã sớm rời khỏi yến tiệc. Phía trên ngoài trừ Thái Hậu và Hoàng Hậu, chỉ còn vài vị hoàng tử.
Trong số đó, người có khí chất tốt nhất Ngũ điện hạ Lục đình đang nói chuyện với Đại thần. Khuôn mặt nam nhân như ngọc, vô cùng tôn quý, thong dong tự tại.
Đối lập với hắn ta là người ngồi cùng bên cạnh hắn ta, Thái Tử Lục Lệ. Hắn đang cúi đầu uống rượu, hai má phiếm hồng, dáng vẻ chất phác. Khi có đại thần nói chuyện với hắn thì hắn chỉ mỉm cười xấu hổ, không nói được vài câu lại bắt đầu uống rượu.
Khó có thể tưởng tượng, người có khí chất như vậy lại là Thái tử đương triều.
Lục Lệ mặc dù là con thứ của Hoàng Hậu nhưng cũng không được coi trọng. Hắn có thể được lập làm Thái Tử cũng bởi vì hoàng thất lập trữ theo thể chế cũ.
Không ai có thể nghĩ rằng một người như vậy thật sự có thể trở thành cửu ngũ chí tôn.
Tang Yểu nghe vậy nhìn liếc qua phía bên kia. Sau đó ậm ừ đồng ý.
Tang Ấn lại nói: “Yểu Yểu, con cảm thấy Ngũ điện hạ như thế nào?”
Tang Yểu chỉ nói chuyện với Lục Đình hai lần. Số lần nàng gặp hắn còn không nhiều bằng số lần gặp Tạ Uẩn, đương nhiên cũng chưa nói tới hiểu biết.
Nhưng nàng không thích Lục Đình lắm. Hắn sinh ra có khuôn mặt tuấn lãng. Nhưng khi nói chuyện luôn làm cho Tang Yểu cảm thấy hùng hổ doạ người. Đương nhiên, nàng không thích nhất vẫn là ánh mắt người nọ nhìn nàng.
Nó luôn làm nàng cảm thấy như thể nàng không mặc y phục.
Tang Ấn lại thuận miệng nói: “Lại nói tiếp, khoảng thời gian này ta và điện ta đi lại không ít. Xem ra, gần đây quả thật điện hạ đang lo lắng vì Thánh Thượng.”
Ông lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Tang Yểu nói: “Đúng rồi, có phải con đã gặp qua điện hạ rồi hay không?”
Tang Yểu không rõ nguyên do: “Làm sao vậy cha?”
Tang Ấn nghĩ tới một chuyện, nói: “Hắn nhắc tới con với ta vài lần, nói con ……”
Lời nói đến đây thì thay đổi, Tang Ấn đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt nhìn về phía Tang Yểu dừng một chút.
Tang Yểu cũng vào lúc này đột nhiên nhớ tới Tang Nhân Nguyệt từng nói với nàng.
Nàng ta nói Ngũ điện hạ muốn nạp nàng làm thiếp.
Phụ thân vẫn chưa nói hết câu nhưng Tang Yểu đã hiểu rõ.
Tang Ấn dường như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với nàng, ngược lại nói sang chuyện khác.
Tang Yểu lơ đãng trả lời, cúi đầu vẫn luôn suy nghĩ về lời Tang Nhân Nguyệt nói.
Chẳng lẽ lời nói của Tang Nhân Nguyệt là thật.
Nhưng nàng không biết bản thân hấp dẫn sự chú ý của Lục Đình khi nào. Đương nhiên, việc này cũng không quan trọng, nàng biết mình sinh ra đã có một khuôn mặt không quá đoan trang, dáng người cũng không đứng đắn, bị coi trọng làm thiếp cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Chuyện trên triều chính nàng cũng không hiểu nhiều lắm nhưng đại khái cũng có thể biết được, nếu một ngày Thái Tử Lục Lệ bị phế, vậy thì trữ quân đời kế tiếp, vô cùng có khả năng là Lục Đình.
Nàng chỉ thứ nữ của quan viên tứ phẩm. Trong tộc lại không có tước vị, không có tài, danh tiếng bên ngoài như Lý Dao Các. Ngay cả khi về sau Lục Đình chỉ là một Vương gia, làm thiếp của hắn đối với nàng cũng không tính là tổn thất.
Ước chừng thời gian trôi qua mấy nén hương, mọi người lần lượt rời yến tiệc. Buổi yến tiệc của thiên tuế không quan hệ gì với Tang Yểu cũng tuyên bố kết thúc.
Tang Ấn tạm thời có việc nên rời đi trước nên không thể rời khỏi cung cùng với Tang Yểu. Tang Yểu cố ý đi về hướng ít người. Nhưng còn chưa đi được vài bước đã có người gọi nàng lại.
Là một tiểu thái giám lạ mặt.
Tang Yểu dừng bước chân lại, nói: “Tiểu công công, có chuyện gì sao?”
Trên khuôn mặt Tiểu thái giám mang ý cười, nói: “Tang tiểu thư. Nô tài là người bên cạnh Ngũ điện hạ.”
Thân hình Tang Yểu cứng đờ, không dấu vết đứng thẳng thân người. Nàng nói: “Điện hạ, ngài ấy……”
Tiểu thái giám lấy một khối ngọc thạch đỏ rực như lửa từ trong ống tay áo ra, nhỏ giọng nói: “Đây là cống vật của nước Thục tiến cống. Điện hạ vừa nhìn đã cảm thấy nó rất thích hợp với tiểu thư, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội tặng cho Tiểu Thư. Cho nên, mới kéo dài tới hôm nay.”
Ngày nay, người ta rất yêu thích thanh ngọc và bạch ngọc. Nhưng cũng có một số người lại thích Xích Ngọc đỏ tươi vũ mị, màu sắc như vậy ít nhiều cũng liên tưởng đến hồ ly tinh yêu diễm.
Đây tự hồ như một ám chỉ. Lúc đầu, Tang Yểu không đưa tay nhận lấy.
Tay tiểu thái giám để giữa không trung, nhắc nhở nói: “Tang tiểu thư. Đây là tâm ý của Điện hạ.”
Tang Yểu phản ứng lại. Nàng không thể không nhận.
Nàng nhận lấy khối ngọc bội, nhẹ giọng nói: “Làm phiền tiểu công công. Mong tiểu công công cảm tạ Điện hạ thay ta.”
Sau khi tiểu thái giám rời đi, Tang Yểu một mình đứng ở trên đường yên tĩnh. Ngọc bội lạnh lẽo bị nàng nắm ở trong lòng bàn tay.
Nàng lắc lắc đầu, tâm tình không tốt lắm.
Cuộc sống của nàng luôn rất đơn giản, nhưng thứ nên hiểu nàng đều hiểu.
Ví dụ như hôn sự của nàng, bản thân nàng không thể tự làm chủ được. Nàng nên tìm một vị hôn phu tốt để có thể giúp ích cho gia tộc.
Nàng chưa từng có ý nghĩ trốn tránh những thứ này. Nàng làm tiểu thư Tang gia nhiều năm như vậy, hẳn nên báo đáp lại một chút gì đó.
Điều này cũng không có gì. Nàng tự an ủi chính mình, tiền đồ Ngũ điện hạ vô lượng, lại đang tuổi trẻ, tướng mạo anh tuấn. So ra với những người tuổi có thể làm cha nàng vẫn tốt hơn nhiều.
Huống hồ nếu Ngũ điện hạ thật sự đề cập chuyện này, nàng căn bản không thể cự tuyệt.
Dưới quyền lực tuyệt đối, việc người dưới từ chối giống như một loại khiêu khích. Bản thân nàng thì không sao nhưng nàng còn có phụ thân, có tỷ tỷ, nàng không thể liên lụy bọn họ.
Haiz, thật phiền.
====
TN Team: Hóng cmt!!!