Không có gì là mãi mãi !

Tình cờ phát hiện


9 tháng

trướctiếp

Bộ phim đó.

Bùi Nhiên ban đầu đồng ý đi xem với tôi vào cuối tuần.

Tôi đã ăn mặc cẩn thận từ lâu, tuy lấy nhau đã ba năm nhưng ngày tháng của chúng tôi vẫn êm đềm.

Bùi Nhiên yêu tôi rất nhiều và đã theo đuổi tôi từ thời đại học.

Theo đuổi tôi trong bảy năm.

Tôi luôn nhớ ngày cưới của hai chúng tôi, khi chàng trai cao lớn và đĩnh đạc trong bộ vest đứng dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ, anh ấy đưa tay ra và ôm tôi vào lòng.

"Cuối cùng anh cũng cưới được người con gái anh yêu nhất."

Giọng Bùi Nhiên nghẹn ngào nức nở, anh ấy ngấn lệ nhìn tôi, sau đó nắm chặt tay tôi không chịu buông ra.

Người thân và bạn bè tham dự lễ cưới đều không kìm được những giọt nước mắt xúc động cho câu chuyện tình yêu thiêng liêng của chúng tôi.

Nói kiếp trước có lẽ tôi đã cứu giải Ngân Hà, kiếp này mới có được một người đàn ông tốt như vậy, trái tim và ánh mắt đều hướng về mình.

Đúng !

Bùi Nhiên thực sự yêu tôi.

Anh ấy không bao giờ quên mỗi dịp kỷ niệm, luôn về nhà sớm sau khi tan sở và ân cần giới thiệu tôi với tất cả họ hàng và bạn bè của anh ấy.

Khi tôi ốm, anh ấy ở bên cạnh tôi cả ngày lẫn đêm. Mắt anh đỏ hoe không chịu nghỉ ngơi, anh chỉ nắm lấy tay tôi và nói sẽ ở bên tôi suốt đời.

Anh cũng ở trong mùa đông lạnh giá, vì tôi tùy tiện nói muốn ăn vịt quay, nên bất chấp gió tuyết chạy khắp thành phố, chỉ để mua cho tôi món tôi thích nhất.

Vịt quay giòn bị anh nhét vào trong áo lông, ngực đỏ bừng vì bọc đồ ăn nóng hổi, ​​còn có mấy cái mụn nước thật lớn.

Bùi Nhiên thản nhiên lắc đầu: "Anh sợ đồ ăn sẽ nguội, em ăn xong bụng sẽ khó chịu."

Khi đó, anh đã mở lòng không chút e dè và dành cho tôi tất cả tình yêu chân thành nhất.

Khiến tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Bùi Nhiên thực sự tốt, rất tốt.

Tốt đến mức tôi ngây thơ nghĩ rằng chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi.

Cho đến khi tôi nhìn thấy anh nắm tay một người con gái khác và nói những lời yêu thương như anh đã từng nói trước mặt tôi.

Chính xác từng từ.

Nhưng rõ ràng đêm qua, anh ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên trán tôi, động tác rất dịu dàng.

Tôi ngồi phía sau bọn họ, nhìn bọn họ ôm nhau, nhìn Bùi Nhiên cẩn thận bảo vệ cô gái trong lòng.

Nhìn họ yêu nhau, nhìn bằng chứng phản bội của anh.

Bộ phim kết thúc.

Bùi Nhiên nắm tay Lâm Xuân, cẩn thận che chắn cho cô ấy khỏi đám đông và dẫn cô ra khỏi rạp chiếu phim.

Tôi chỉ biết ngồi đó và nhìn bóng lưng họ khuất dần từng chút một.

Bùi Nhiên đồng ý đến xem phim với tôi.

Tôi vui vẻ chờ đợi nhưng chỉ nhận được một cuộc gọi lạnh nhạt, nói rằng anh ấy tạm thời đi công tác, mấy ngày nữa mới có thể cùng tôi xem.

Vì vậy, tôi đã xem bộ phim này một mình.

Số phận là một mực trêu chọc như vậy.

Trong một lần bất chợt, tôi chọn một rạp chiếu phim mà tôi chưa bao giờ đến. Tình cờ nhìn thấy Bùi Nhiên, người được cho là đang đi công tác, xuất hiện và anh ta đã phản bội tôi như thế nào.

Tôi như một con rối không có linh hồn.

Cầm túi đi theo sau, nhìn Bùi Nhiên cùng người phụ nữ khác đi gắp thú nhồi bông, hai người lại ăn cơm tối, sau đó bắt taxi đi khách sạn.

Tôi không thể vào trong, vì vậy tôi đứng bên ngoài và nhìn theo bóng lưng của họ khi họ rời đi.

Đứng rất lâu.

Nó dài đến nỗi hai chân tôi hoàn toàn tê liệt, ngay cả cử động nhỏ nhất cũng đau đớn kinh khủng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp