Căn biệt phủ này thật không uổng danh “Nhà của quỷ”, vốn không chút sức sống. Ánh sáng của trăng chiếu vào, lúc này không gian mới thêm chút sức sống. Không quá cầu kì, nhà anh chẳng lấy gì làm đặc sắc, đèn có, gương có, tủ có, bàn có, xem như mọi vật dụng cần thiết cho căn nhà đều có đủ.
“Em biết anh thối tha rồi, nhưng không ngờ đến nhà anh cũng hệt anh.”
Duệ Khải phụng phịu: “Em chê anh?”
Véo hai bên má anh, giọng chứa ý cười: “Ừm, đang chê anh đó.”
Tiến vài bước, anh như hóa thành một “bà” nội trợ chăm chỉ khi bước vào khu vực phòng bếp. Đã quá lâu, rất may nhà anh vẫn còn ít đồ cơ bản, vẫn đủ để làm một bữa đầy đủ dinh dưỡng và may nhất là chưa hư.
Mộ Hàn nghi hoặc hỏi anh: “Anh chắc là ăn được không đó?”
Không phải cậu không tin tưởng tay nghề nấu nướng của anh, cơm ngày ba bữa đều là do anh nấu, chỉ sợ đồ ăn hết hạn, cậu sợ anh ăn vào không tốt cho sức khỏe.
“Ăn được, anh kiểm nghiệm rồi, còn ăn được.”
Khói bốc lên, anh hốt hoảng, anh không tin bản thân lại làm cháy chảo. Thế là chỗ thức ăn cuối cùng đều cháy cả rồi. Anh cuống cuồng chữa cháy, xong, quay sang nhìn cậu, ngượng ngùng: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Mộ Hàn phì cười, vốn ngoan ngoãn ngồi đợi là vì anh thích nấu cơm cho cậu, cậu không tiện khước từ. Nhưng cháy rồi thì thôi, cậu không nhịn được nữa rồi. Cậu muốn anh, ngay bây giờ, cậu muốn ‘ăn’ anh.
Nâng cằm anh, cậu khẽ cười, giọng nửa đùa nửa thật: “Làm cháy bếp liền kiếm cớ chữa cháy? Em đây là muốn ‘ăn’ anh.”
Anh cười khẽ: “Em đừng đùa, đêm còn dài, ăn chút lấy sức.”
“Anh quên ai từng cũng anh bảy ngày bảy đêm thức trắng? Bây giờ, em chỉ muốn ‘ăn’ anh.” Một tay ôm eo, một tay nắm chặt tay anh, ép vào tường. Cậu hôn nhẹ vào má anh, hôn xong, cậu liếm mép, trên gương mặt bây giờ chính là nụ cười thiếu đòn. Hất nhẹ tóc, cười tà tà, giọng tà nịnh: “Hôm nay bảo bối phải nhường em đấy nhé.”
“Em thế này còn muốn anh nhường? Chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu.”
Trong ánh mắt luôn ngập tràn hình bóng ánh, bây giờ còn rõ hơn hình bóng anh ở trong ấy. Cậu hứng tình là ghê gớm nhất, sức mạnh tuyệt đối, tinh lực thượng thừa, lần này sẽ là mấy ngày đây?
Bao lần đều là cậu châm ngòi, hôm nay cũng vậy, nhưng lần này, cậu là người chủ động, còn anh là phe bị động bị trói trên giường đợi cậu di chuyển.
“Anh nên cảm ơn vì em không bịt mắt anh đi, nếu không anh sẽ không thấy gương mặt em thế nào khi lên đỉnh đâu.”
“Hôm nay em muốn anh gọi em là gì đây? Giám đốc Chu? Chủ tịch Chu? Chu thiếu gia? Hay bé Hàn?...À, anh biết rồi, chủ nhân.” Anh khó khăn uốn éo, mục đích là quyến rũ cậu. Vẫn chơi chiêu cũ, một chiêu bất bại, sài đến già vẫn có hiệu lực, tuyệt kỹ “làm nũng” và “rù quyến”. Anh có thể nói là con sói bất khả chiến bại với những tuyệt kỹ đặc quyền một mình anh. Nhìn cậu với đôi mắt long lanh ánh nước, anh nũng nịu, thành khẩn cầu xin: “Chủ nhân, súng thật, đạn thật hôm nay đều dâng hiến hết cho em.”
“Nhóc to xác cuồng diễn, hôm nay để ‘chủ nhân’ của anh diễn cùng anh.”
Đè chặt người anh xuống, cậu hạ người ngồi lên trên thân anh.
Mọi sự khởi đầu trên giường đều bắt đầu từ màn dạo đầu. “Cháo lưỡi” là ‘món’ không thể thiếu. Hai đầu lưỡi uốn éo, linh hoạt quấn lấy, từng dòng dịch nhờn trong cuống họng giao thông, thay đổi vị trí, lấy đầy khoang miệng bằng hương ngọt ngào như đường trộn mật ong.
Duệ Khải cười gằn, giọng thúc giục: “Chủ nhân, đừng...nhanh đi, anh không chịu được nữa đâu.”
“Anh chả có nghị lực chút nào, mới đấy đã ‘cứng ngắc’ rồi. Học sinh có giờ chào cờ, còn anh là nguyên ngày ‘chào cờ’ đấy bảo bối ạ.”
Làm sao buông tha dễ đến thế, anh hành cậu lâu như vậy, bây giờ đến lúc cậu có cơ hội hành lại, có mơ cũng không tha cho. Muốn hành được cậu, đầu tiên nhất định phải chịu được những gì người khác không chịu được, đặc biệt là tính cách ngang ngược của cậu.
Mơn trớn cơ thể anh, tay cậu dừng trước cây hàng nóng, cậu mới bật cười: “Nóng bỏng tay đấy.”
“...Chủ nhân, nhanh đi...cho vào đi, nhanh lên. Nếu thêm chút nữa e là anh lại nằm trên đấy.”
Duệ Khải không đùa, anh không giỏi chịu đựng, gần cả ngày trời bên cạnh cậu đã là cực hạn của anh, bây giờ nhịn nữa liền không được.
“Bảo bối, anh nói xem, bây giờ em nên thế nào với anh đây?”
“Em ‘ăn’ anh đi, chủ nhân...Ngồi lên, đưa người anh em của anh vào sâu một chút, từ từ di chuyển hông lên xuống...”
Cậu cười nhẹ, dứt khoát làm theo những gì anh vừa nói. Hông cậu đưa đẩy, vừa làm, cậu vừa hỏi: “Sau đó, em nên làm gì nữa để anh không phát ra tiếng?”
“...Cúi thấp xuống, sát lại, tiến sát lại gần anh, hôn anh, khóa chặt miệng anh, anh liền không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.”
“Anh chắc chứ?”
“...Chắc, chắc mà, nhanh lên, mau hôn anh đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT