Ngay khi nhìn rõ những sinh vật sẫm màu đương lượn qua lượn lại dưới mặt biển, Mộ Hàn không khỏi bàng hoàng, trố mắt ngạc nhiên hỏi: “Anh...toàn bộ trên và xung quanh hòn đảo này đều do anh sắp xếp?”
Duệ Khải né tránh ánh mắt cậu, cười khì khì đáp lại: “ Đâu có, đây là do có sẵn, anh thấy vừa ý nên mua lại thôi...phòng hờ cả mà.”
Tất nhiên đây là một lời nói dối. Với số lượng những con cá mập đương lượn lờ bên dưới chỉ có thể gom hết cả một vùng biển giam xung quanh hòn đảo hoang nằm giữa biển nước mênh mông.
Duệ Khải chỉ phòng hờ trường hợp cậu cặp kè với tên nào đó nên mới có hòn đảo xung quanh được bao bằng một tường cá mập đen vây trắng. Kết quả thì ai cũng biết, bản thân mất trí nhớ tự xuyên về năm mười tám tuổi dùng nơi này để giam cầm cậu của gần mười mấy năm sau.
Ôi cái khoảng thời gian như địa ngục thu nhỏ ấy, có lẽ Mộ Hàn đã rất mệt mỏi nhiều rồi.
Mộ Hàn cũng từ bỏ ý định nhảy thẳng xuống biển bơi lặn như cá, với loài sát thủ máu lạnh đương ngự dưới biển cậu không có ý định lân la tới làm quen rồi mất đi một chi nào đấy trên cơ thể.
Duệ Khải tâm trạng đã dần tốt hơn, nhưng cái cảm giác tội lỗi ấy vẫn như in ở trong tâm trí anh, anh không sao quên được.
Mộ Hàn đi thêm một vòng, cuối cùng dừng lại, thả chiếc giỏ xanh xanh xuống cái “bịch”. Cậu thần thần bí bí lấy từ trong chiếc giỏ cái khăn caro tím - trắng trải xuống một góc của bãi cát trắng.
Duệ Khải chống tay lên cằm, khóe miệng bất giác mỉm cười. Giờ đây anh đã hiểu lí do tại sao cậu phải khổ sở xách theo cái giỏ trông cực kỳ vướng víu đó.
“Đúng là một bé con đáng yêu, nhiều trò và chu đáo.” - Duệ Khải không khỏi cảm thán nghĩ thầm.
Mộ Hàn ngồi phịch xuống, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ngước mắt lên nhìn anh, cười cười, nhẹ giọng: “Ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta chơi ở đây đến tối. Em muốn ngắm sao với anh.”
Duệ Khải trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, lên tiến như tán thành: “Anh không ý kiến, em muốn làm gì anh sẽ làm cùng em.”
“Đứng làm gì, mau ngồi xuống phụ em.” - Sẵn trên tay cầm chai nước suối, Mộ Hàn táng thẳng vào chân anh làm anh kêu lên một tiếng oai oái. Chỉ chờ thế, cậu phì cười rồi nói tiếp: “Nhanh lên ông tướng, già rồi còn chậm chạp quá.”
Duệ Khải sụt sịt mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống phụ Mộ Hàn sắp xếp. Anh sụt sùi nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn cậu như muốn đòi lại công đạo bằng sự mín ướt của bản thân.
“Hai tháng qua em nghe anh khóc đến ngán rồi, đừng khóc nữa.” - Mộ Hàn đương cúi gằm đầu lắp mấy mảnh ghép lại với nhau thấy thái độ của anh liền ngước lên tặng cho anh ánh nhìn sắc lẹm: “Nếu khóc nữa thì đi về, em không có tâm trạng dỗ trẻ con.”
Duệ Khải liền dẹp ngay gương mặt muốn khóc lại không thể khóc của bản thân. Một Duệ Khải trưởng thành cưng chiều tiểu kiều thê đã trở lại. Anh gạt phăng đi mớ nước mắt đang chực trào, mỉm cười vui vẻ, hí hửng nói với cậu: “Em muốn anh làm gì nè, mau ra nhiệm vụ cho anh đi, anh sẽ hoàn thành thật tốt.”
Đặt vào lòng bàn tay anh một cái khăn tay, Mộ Hàn chép chép miệng rồi bảo: “Anh cầm cái này lau mồ hôi cho em, nếu có, còn không thì cứ ở yên một chỗ. Giao việc cho anh tổ báo em thêm thôi.”
Duệ Khải cau mày, phồng má phụng phịu, phản bác: “Em nói thế coi có được không...anh cũng làm được nhiều việc mà. Nhất là “dượng em sấp” đó. Em xem xem, nói vậy có phải oan cho anh quá không?”
Mộ Hàn giơ tay, “cốc” vào trán anh một cái, thở dài một hơi, hạ giọng: “Em là đang lo tiểu tổ tông nhà anh tự làm mình đau, ngoan ngoãn ngồi một chỗ cho em nhờ.”
Dừng lại một chập, Mộ Hàn đặt lên trán anh một nụ hôn hoa tuyết, nhẹ giọng bảo: “Nếu anh đau em cũng sẽ đau, ngoan ngoãn chút.”
“Anh biết rồi...”
Chỉ chờ có vậy, Mộ Hàn quay lưng lục lọi đồ trong giỏ, tiếp tục sắp xếp.
Mộ Hàn luôn muốn đưa anh đi đến một nơi thật xa thật đẹp, có biển, có cát hay có đất, có cỏ, có hoa, một đồi cỏ xanh mướt, một bãi biển trắng mịn, một nơi thật thơ mộng, gió hiu hiu thổi tà áo phập phồng, cậu muốn cùng anh làm một chuyến dã ngoại. Sẵn dịp này còn đương trên đảo, tận dụng bờ biển cùng làn nước đẹp mê người ở đây, Mộ Hàn muốn cùng anh ngắm trăng, ngắm sao, ngắm bầu trời rộng lớn.
Loay hoay một lúc, Mộ Hàn đã sắp xếp xong tất. Cậu cười hì hì nhìn anh rồi bảo: “Xong rồi nè.” - Đưa tay xoa đầu anh, cậu nói tiếp: “Anh cũng làm tốt lắm, trên mặt em không lấy nổi một giọt mồ hôi nào đây.”
Duệ Khải nhìn Mộ Hàn bất giác mỉm cười, giọng đầy tự hào nói: “Tất nhiên, người yêu của em phải giỏi chứ! Thế mới xứng đáng làm rể nhà em!”
Mộ Hàn cố kìm nén không cười thẳng vào mặt anh, nằm xuống vắt chéo chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT