Dặn dò Duệ Khải ngồi yên trong phòng, Mộ Hàn chạy ngay đến văn phòng của bác sĩ Tô. Nhìn Tô Mạc Lý, Mộ Hàn nghiêm giọng: “Bác sĩ Tô, anh ấy thật sự mất trí nhớ rồi. Bây giờ tôi nên làm gì?”

“Tránh ảnh hưởng đến tâm lý, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên hùa theo cậu ấy cho đến khi hoàn toàn bình phục.”

Nhằm giải trừ thắc mắc trong lòng, Mộ Hàn tiếp tục hỏi: “...Vậy bác sĩ Tô, khi nào anh ấy mới có thể xuất viện?”

“ Tình trạng sức khỏe hiện tại rất ổn định, có thể xuất hiện ngay bây giờ nếu cậu muốn.”

Suy nghĩ một lúc, bác sĩ Tô nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc cậu, phải chú ý đến tâm trạng, cảm xúc của cậu Duệ từng li từng tí. Không được làm cậu ấy tổn thương tránh những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra.”

“...Tôi biết rồi.”

***

Nhìn thấy Mộ Hàn đi vào, Duệ Khải không một động tác thừa. Anh nhảy tọt xuống giừơng, chạy về phía cậu, cầm chặt tay cậu hỏi: “Cậu vừa đi đâu?”

“...Tôi đi gặp bác sĩ điều trị chính của cậu, bác sĩ nói cậu có thể xuất viện rồi. Nhưng cần ở nhà theo dõi một thời gian, sau đó mới đi tiếp tục học được.”

“Ừm...Mộ Hàn, cậu có thể cho tôi ở nhờ nhà của cậu được không?”

“...”

“Bây giờ tôi về nhà cũng chỉ có một mình, cậu gặp bác sĩ điều trị chính rồi chắc cũng biết. Có thể cho tôi ở nhờ vài hôm được không? Khi khỏe hẳn tôi sẽ đi ngay, không làm phiền cậu đâu.”

“...Ừm.” - Mộ Hàn thở hắc ra, nhẹ giọng: “ Để tôi xuống làm thủ tục xuất viện cho cậu, cậu xem còn gì không, thu dọn tư trang đồ dùng cá nhân của mình đi rồi xuống sảnh chờ đợi tôi.”

***

Vốn muốn nhân dịp này đến xem môi trường sống của anh, lại quên mất hiện tại anh có thể đang tương đương độ tuổi mười tám theo lời anh đã từng nói. Một chàng trai to xác với quả đầu già cỗi đã lắm mệt mỏi, nay lại một nhóc tì mười tám tuổi với cơ thể của một người trưởng thành. Với tư duy và suy nghĩ của một nhóc tì mười tám tuổi thì làm sao anh biết được chỗ ở hiện tại của mình. Đến cuối cùng, Mộ Hàn chỉ đành cam chịu dắt anh về nhà mình nuôi dưỡng.

“Mộ Hàn, ngôi nhà này là cậu tự làm mà có được sao?”

“Ừ.” - Mộ Hàn “ừ” một cái, lại tiếp tục bước thêm vài bước nữa, cuối cùng dừng lại ở phòng bếp. Cậu nhìn Duệ Khải, ho ho vài tiếng, nói: “Cậu, có bao nhiêu tài lẻ cứ bung múa lụa hết đi, tôi đi tắm.”

Nhìn bóng lưng Mộ Hàn đi xa dần, Duệ Khải thở dài: “Em vẫn luôn như vậy, lướt qua tôi như một cơn gió xuân, nhẹ nhàng qua nhanh nhưng lại xuyến xao lâu dài.”

***

Chiếc bàn trống vắng đương được lấp đầy bề mặt của nó bằng những món ăn thịnh soạng. Mộ Hàn cùng lúc bước xuống, vỗ vai anh, mỉm cười nhẹ giọng: “Nhìn đẹp mắt đấy, cậu làm tốt lắm.”

Lần đầu được cậu khen, anh với độ tuổi mười tám đỏ mặt cười tủm tỉm, e thẹn như một “nàng thiếu nữ”. Duệ Khải đập đập vào tấm đệm của cái ghế bên cạnh mình, nhỏ giọng thủ thỉ: “Cậu...cậu ngồi xuống đây đi, ngồi xuống nếm thử tay nghề của tôi. Nếu...nếu cậu thích tôi sẽ thường xuyên nấu cho cậu.” - Gắp thức ăn vào trong bát cho cậu, anh nói tiếp: “Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống...tôi, cậu mau ngồi xuống ăn thử đi.”

“...Ừm, cậu cũng ăn đi.”

***

Bữa cơm hậu nhập viện của Duệ Khải trôi qua êm đẹp, một phần cũng bởi Mộ Hàn không muốn làm gì ảnh hưởng đến anh. Theo lời bác sĩ Tô từng nói, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, đành chịu thôi. Cho dù anh có đè cậu ra làm xằng làm bậy cậu cũng không được khước từ, mặc dù đa số đều là cậu tự nguyện.

“Mộ Hàn, cậu...tôi có thể ngủ chung với cậu được không...có...có thể như thế không?”

“...Cũng được.”

***

Đêm hôm đó, Mộ Hàn lăn lộn không yên, Duệ Khải vốn không muốn làm gì cậu, càng không muốn làm cậu ghét bỏ mình nhưng như thế này anh không chịu được. Đúng là tự mình hại mình, ông cha ta nói chớ có sai!

“Mộ Hàn, ngoan, nằm yên nào.”

Chú mèo hư hỏng Chu Mộ Hàn được thuần hóa, ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của Duệ Khải. Lúc này, anh chỉ biết cười khổ, cậu ngủ anh cũng không thể hành sự được, thật khó khăn.

“...Em hại chết tôi mất thôi.”

“Ưm...đừng nghịch, buông em ra, nóng lắm.”

Dù đã mới vài lần ngủ cùng anh trọn vẹn một đêm từ tối đến sáng muộn, Mộ Hàn đã hình thành những phản xạ có điều kiện và còn kèm theo loại âm thanh đầy sống động.

Những điều tưởng chừng như bình thường lại khiến cho Duệ Khải nảy sinh nghi ngờ để rồi bản thân năm mười tám tuổi tự ghen với chính mình của mấy năm sau.

Mở học tủ gần đó, trong Duệ Khải dường như đứt phựt thêm lần nữa. Một hộp “Bao Cao Su” đã vơi quá một nửa. Đã có ai đến trước anh và làm những chuyện đó với cậu, và tất nhiên mọi thứ kẻ đó làm đều trước anh một bước. Không khỏi cảm thán, Duệ Khải bực dọc “bịch” vào thành giường mấy bịch.

“Chu Mộ Hàn, tôi không quản nghiêm em, là tôi sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play