Kỷ Ngôn Thiên nhìn thấy Lăng Xuyên đi về phía đó, anh cười lạnh một cái nhìn về phía thủ phạm gây ra.

Anh tức giận đấm một cái thật mạnh vào mặt Hạ Triết.

“Mày thích chết phải không? Tao cho mày chết luôn ngay bây giờ.”

Những người bên lớp 12A9 đứng ra muốn giúp lại thì bị lớp anh ngăn lại. Bọn họ không biết làm gì chỉ đứng nhìn đội trưởng của bọn họ bị đánh.

Hạ Triết muốn đánh anh nhưng lại bị anh cho thêm vài cái nữa.

“Mày là con mẹ gì mà làm cô ấy bị thương hả?” Kỷ Ngôn Thiên bây giờ chẳng quan tâm gù nữa rồi, anh thật sự điên rồi đây này.

Hạ Triết thản nhiên nói: “Tôi không cố ý đâu!”

“Không cố ý cái con mẹ nhà cậu đấy!”

Bây giờ, Kỷ Ngôn Thiên như bị điên, mất kiểm soát liên tục đánh Hạ Triết.

Kỷ Ngôn Thiên đánh Hạ Triết cho đến cậu ta không còn sức cử động nữa, yên lặng nằm dưới mặt đất. Lúc đó anh mới dừng tay lại rồi chạy về phía phòng y tế.

Lăng Xuyên đã đưa Bạch Giai đến phòng y tế. Cô y tế nhanh chóng băng bó vết thương cho Bạch Giai.

Lúc Kỷ Ngôn Thiên đến, Lăng Xuyên nói có việc đi trước để lại không gian riêng tư cho hai người họ.

Bạch Giai đang ngồi trên giường bệnh, anh đi đến gần chạm vào vết thương trên trán của cô. Mặt anh đỏ lựng như sắp khóc đến nơi rồi.

“Tôi bị thương tôi còn chưa khóc, cậu khóc cái gì?”

Kỷ Ngôn Thiên nhìn cô: “Xin lỗi.”

Bạch Giai nói: “Cậu xin lỗi cái gì có phải cậu làm đâu!”

“Nếu không phải tôi bắt cậu đi xem thì không có chuyện này rồi.”

“Cậu cũng đâu biết trước được.”

Cả hai không nói gì, nhìn nhau chằm chằm.

Không khí tự nhiên trở nên mờ ám

Anh sờ từ trán rồi di chuyển xuống dưới, khi bàn tay chạm vào môi liền cảm thấy có chút ướt. Môi rất mềm, Kỷ Ngôn Thiên lại nhớ đến cảm giác hôm nọ hôn cô.

Anh từ từ đến gần, Bạch Giai biết anh làm gì cũng không né tránh. Hai người môi chỉ còn một xăng ti mét nữa thôi là chạm vào nhau rồi.

Bỗng nhiên Lăng Xuyên quay lại, Bạch Giai đẩy anh ra đỏ mặt nhìn ngắm lung tung.

Kỷ Ngôn Thiên liếc Lăng Xuyên như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy.

Lăng Xuyên xấu hổ nói: “Tôi quên điện thoại.”

Sau khi lấy xong, cậu ta nói: “Tôi đi đây. Hai người cứ tiếp tục.”

Tiếp tục thế nào được nữa đây!

Lăng Xuyên đi ra ngoài bình tĩnh lại, cậu ta phá hư chuyện tốt của Kỷ Ngôn Thiên và Bạch Giai, không biết mai anh có tìm cậu ta tính sổ không nữa.

Bạch Giai lườm anh: “Tại cậu hết đấy!”

Kỷ Ngôn Thiên cười cười nhìn cô: “Tôi dẫn cậu đi ăn.”

Nghe đến ăn, mắt cô sáng lên. Đúng lúc, cô đang đói bụng cần phải nạp năng lực vào.

“Được. Tôi phải chọn món nào đắt nhất mới được.”

“Đi thôi.”

Sau hai ngày thi xong phải trở lại học bình thường. Nhà trường đã hoàn tất lịch học, ngày hôm nay sẽ học cả chiều lẫn tối.

Thi xong, bây giờ đi học Bạch Giai cảm thấy lại uể oải. Sáng dậy ăn sáng rồi đạp xe đến trường.

Hôm nay trong nhà thật vắng vẻ. Bố mẹ Kỷ đi công tác khoảng một tuần mới về. Kỷ Ngôn Thiên thì cũng chẳng biết đi đâu, sáng không thấy đi học.

Bạch Giai lê lết cái thân mệt mỏi đến trường học. Khi đi vào lớp thấy một phần ba lớp vắng, một phần ba lớp gục đầu xuống bàn ngủ. Bạch Giai đi về chỗ mình, thấy Lăng Xuyên thì kinh ngạc không thôi.

“Cậu không trốn học cùng Kỷ Ngôn Thiên à?”

Lăng Xuyên khóc không ra nước mắt: “Mình cũng lắm chứ!”

Bạch Giai tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Mẹ mình biết mình trốn học liền sắp xếp một camera chạy bằng cơm theo dõi mình đó.”

“Ai vậy?”

“Thịnh Hàm lớp 12A1. Con gái của bạn thân mẹ mình.”

“Wow 12A1 luôn đấy. Người ta học giỏi như vậy phải quản một đứa học dốt như cậu. Đúng là tội nghiệp thật.” Bạch Giai chép chép miệng.

Lăng Xuyên nổi khùng: “Này, cậu là bạn ai đấy hả?”

“Số người ta thật khổ mới dính vào một người như cậu.”

“Cậu…”

Bạch Giai không để ý cậu ta ngồi xuống chỗ của mình, trong miệng vẫn nói: “Tội nghiệp thật bạn học thật sự.”

Lăng Xuyên tức từ hôm qua tới giờ, Bạch Giai không giúp cậu thì thôi còn tội nghiệp người ta.

Bực bội thật sự! Không biết nên làm thế nào nữa.

Giờ ra chơi, Lăng Xuyên cầm cặp định trốn học. Đi ra khỏi cửa, cậu ta ngó trái ngó phải ngó tới ngó lui, không biết đề phòng cái gì.

Thấy không có người đó, cậu ta vội chạy đi. Đi đến ngã rẽ đụng phải một người.

Lăng Xuyên vội nói xin lỗi. Ngẩng lên nhìn thấy một người con gái, mặt mày xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng nõn như em bé.

Người con gái đó không ai khác chính là Thịnh Hàm.

Thịnh Hàm nổi tiếng mỹ nhân lạnh lùng của trường, ánh mắt của cô ấy còn lạnh hơn cả tuyết ở Nam Cực.

Chính vì thế, con trai hay con gái cũng chẳng dám lại gần cô ấy.

Thịnh Hàm lạnh nhạt bắt chéo tay ngang ngực nhìn cậu: “Muốn trốn học sao?”

“Ừ. Thì sao.” Lăng Xuyên giả vờ bình tĩnh ngang nhiên đi qua cô ấy.

Cô ấy mặt không không biểu cảm quay lại, nhếch chân đá một cú thật mạnh.

“Uỳnh.”

Lăng Xuyên một người cao hơn mét tám ngã sấp xuống sàn.

Bạch Giai và Cố An Tình một bên che miệng cười cười. Cuối cuối cũng có người trị được Lăng Xuyên rồi.

Bạch Giai nghĩ thầm không biết mình có nên mướn cô ấy về để trị Kỷ Ngôn Thiên hay không.

Có rất nhiều người đang nhìn Lăng Xuyên và Thịnh Hàm, cô ấy cất giọng: “Mọi người về lớp hết đi.”

Mọi người không dám không nghe, đều tản ra người nào về lớp đấy.

Thịnh Hàm đi lên trước mặt Lăng Xuyên: “Sao, muốn trốn nữa không?”

Lăng Xuyên giận dữ nói: “Cậu nhất định sẽ hối hận vì đã đánh tôi!”

Thịnh Hàm suy nghĩ một lúc: “Đúng rồi. Tôi bắt đầu hối hận rồi.”

Lăng Xuyên đắc ý vênh mặt: “Hối hận rồi thì mau mau đỡ tôi dậy.”

Cô ấy gằn từng chữ: “Hối hận vì sao không đánh cậu thêm vài cái nữa.”

Bạch Giai lại một trận cười to hơn nữa, Lăng Xuyên và Thịnh Hàm đều nhìn về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play