Nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được, Bạch Giai hết quay sang phải rồi quay sang trái.
Cái tên chết tiệt kia, đúng là ngứa đòn mà. Cô phải nghĩ ra cách gì đấy để lấy lại dây chuyền mới được.
Trong đầu cô bỗng loé ra một ý nghĩ. Hay là nửa đêm, cô lẻn vào phòng lấy trộm nhỉ.
Tự nhiên thấy cách đấy cũng được. Bây giờ là mười giờ rồi, ba tiếng nữa đợi anh ngủ say cô liền lén lút tìm.
Bạch Giai đặt báo thức, ba tiếng sau tỉnh lại, mắt cô cứ díp vào không muốn dậy nhưng nghĩ đến dây chuyền cô đi vào nhà tắm rửa mặt.
Nước tạt vào mặt cô bớt buồn ngủ hơn, khởi động tay chân vài chân mới có thêm sức lực đi tìm.
Bạch Giai đi ra nhà tắm, rón ra rón rén mở cửa phòng. Vì để không có tiếng động, cô bỏ lại dép chỉ đi chân trần lén la lén lút, từ từ mở cửa phòng của Kỷ Ngôn Thiên.
Mở cửa thật khẽ, đóng cửa phòng thật chậm. Tuyệt đối không được phát ra tiếng được. Tai anh rất thính, một tiếng động bé cũng có thể làm anh tỉnh lại.
Bạch Giai nhìn xung quanh phòng, phân vân không biết anh để nó ở đâu.
Cô quyết định tìm mấy chỗ gần anh nhất. Đầu tiên là tìm cái tủ ngay bên cạnh giường. Cô từ từ kéo ngăn kéo ra, thật nhẹ nhàng, cô chỉ sợ bất cẩn một chút là anh tỉnh dậy.
Lật ba ngăn kéo ra cô đều không tìm thấy.
Cô chuyển mục tiêu sang cái giường mà anh đang nằm.
Cô từ từ với tay vào dưới gối, anh bỗng nhiên quay người đối diện cô, cô bắt đầu căng thẳng, tim đập chậm vài nhịp. Sau khi thây sanh vẫn nhắm mắt thì cô thở phào nhẹ nhõm.
Ở dưới gối không có, dưới đệm cũng không, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở túi quần anh. Chắc chắn là Kỷ Ngôn Thiên đã để nó ở đó.
Bạch Giai vươn tay ra định chạm vào chiếc quần trước mặt, có bàn tay bắt lấy tay cô, cô suýt nữa thì hét toáng lên.
Cô chậm rãi quay lại, đập vào mắt là ánh mắt sắc bén của Kỷ Ngôn Thiên đang nhìn chằm chằm vào cô.
Có biết là cô sợ ma lắm không mà nhìn cô bằng ánh mắt đấy.
“Cậu làm ở đây?”
Kỷ Ngôn Thiên bỏ tay cô ra, ngồi dậy đợi câu trả lời của cô.
Cô kìm nén hoảng sợ, lên giọng: “Trả dây chuyền lại cho tôi.”
Anh cầm sợi dây chuyền nhìn nó tha thiết như kiểu của mình.
“Nửa đêm nửa hôm vào phòng tôi, định ăn trộm sao?”
Cô thật sự muốn đấm một cái vào miệng hỗn xược của anh thật mạnh.
Cô nghiến răng nói: “Sợi dây chuyền là của tôi.”
Bạch Giai rướn người lên muốn lấy, anh nhanh chân nhanh tay đứng dậy giơ tay cao lên.
Anh cao hơn cô hơn hai mươi xăng ti mét, dù cô nhảy lên cũng không với được.
Bây giờ, cô không muốn lời nói nữa mà cô muốn dùng bạo lực.
Nhìn Kỷ Ngôn Thiên mà cô ngứa hết cả chân tay.
Chưa kịp động tay động với Kỷ Ngôn Thiên thì chân lại vấp vào chân ngã xuống.
Trước khi đó, cô còn nắm chặt áo anh, Kỷ Ngôn Thiên không kịp đề phòng liền ngã cùng cô xuống đệm.
Trên giường, anh nằm trên cô nằm dưới, môi chạm môi, mắt nhìn mắt.
Mấy giây sau, Bạch Giai đẩy Kỷ Ngôn Thiên ra.
Mặt cô đỏ bừng, tức giận chỉ vào anh: “Cậu là tên lưu manh.”
“Là cậu kéo tôi xuống mà.”
Bạch Giai ấm ức: “Cậu có biết đây là nụ hôn đầu của tôi không?”
“Hu hu.”
“Nụ hôn đầu tôi còn muốn để dành cho chồng tương lai của tôi.”
“Chồng tương lai ơi, vợ của anh bị tên lưu manh này cướp mất nụ hôn đầu rồi.”
“Hu hu.”
Bạch Giai ôm mặt chạy về phòng mình.
Kỷ Ngôn Thiên ngây ngốc sờ môi mình: “Đây cũng là nụ hôn đầu của mình mà.”
Bạch Giai chạy về phòng, đóng chặt cửa từ từ ngồi xuống, đè tay lên trái tim đang đập mạnh của mình.
Hình như mình có tình cảm với Kỷ Ngôn Thiên thì phải. Cô nhớ lại lúc chạm môi anh bất giác đưa tay lên sờ môi.
Sáng hôm sau, hai người đều có mặt ở phòng ăn. Mẹ Kỷ nhìn hai người đều mất ngủ liền pha cho cô và Kỷ Ngôn Thiên hai ly sữa ấm.
Uống xong, cô cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Xong xuôi hết, cô lại như trước kia lấy xe đạp đi học.
Kỷ Ngôn Thiên đi đằng sau túm lấy balo của cô nhắc lên.
“Cậu chở tôi đi học.”
“Tại sao tôi phải…”
Chưa kịp nói xong, anh đã vén một bên cổ của áo sơ mình. Cô trợn mắt nhìn cổ anh, sợi dây chuyền của cô mà.
Thế là cô phải chở anh đi học trong sự bực tức của cô, sự hào hứng của anh.
Trên đường đi học, Bạch Giai đi học với tư thế rất lạ, lúc nhổm lên lúc nhổm xuống, cô phải rặn hết sức bình sinh sinh của mình mới lê lết được đến trường.
Cô phàn nàn một câu: “Sao cậu nặng vậy?”
Anh không nói gì, tất nhiên cân nặng của con trai và con gái đâu có giống nhau được.
Cả buổi sáng, Kỷ Ngôn Thiên sai cô hết cái này rồi cái kia, đã thế còn bắt bẻ cô. Cô tức hộc máu nhưng cũng phải làm. Nếu không tên kia sẽ nuốt luôn cái sợi dây chuyện của cô mất.
Giờ ra chơi, Kỷ Ngôn Thiên đạp vào chân ghế của cô. Bạch Giai đang ngủ, khó chịu mở mắt muốn chửi. Thấy là Kỷ Ngôn Thiên, cô đành nuốt lại lời đó.
Vẻ mặt thân thiện hiện ra: “Cậu gọi tôi làm cái gì?”
“Tôi khát nước.”
“Khát thì tự mua đi!”
Anh chỉ vào sợi dây chuyền trước cổ, cô bực tức nắm chặt hai tay lại, đứng lên nghiến răng hỏi: “Cậu muốn uống nước gì?”
Kỷ Ngôn Thiên mặt nhởn nhơ đáp: “Nước lọc đi.”
Dù sao bây giờ cô cũng đói bụng tiện thể mua cho bản thân một cái bánh mì cũng được.
“Tình Tình, đi căn tin không?”
Cố An Tình cũng chán liền đi cùng Bạch Giai xuống căn tin.
Lúc về lớp, cô cầm một bánh mì cho lên miệng ăn và một chai nước để trên bàn cho Kỷ Ngôn Thiên.
Anh nhìn cô: “Tôi uống nước không lạnh.”
“Sao lúc đầu không nói?”
“Cậu đâu có hỏi.”
Cô giậm chân một cái lại quay lại quay căn tin mua chai nước khác.
Cô còn chưa ăn bánh mì xong, tưởng tượng đây là cái đầu của Kỷ Ngôn Thiên, cô ra sức gặm gặm.
Cố An Tình cũng đi theo cô, thấy cô ăn bánh mì trông có chút buồn cười, trêu chọc cô: “Cậu là vịt hả?”
“Ừ. Mình không những muốn làm con vịt mà mình muốn cạp cạp đầu cậu ta nữa. Thật bực mình mà.”