Tiểu bá tước trong trang viên (I)
***
Trong thị trấn Hertz, ai ai cũng biết bá tước Anderson có một trang viên khổng lồ, trong trang viên trồng đủ loại hoa, hằng ngày sẽ có hàng ngàn hàng vạn hoa tươi vận chuyển tới mọi miền đất nước, những bông hoa quý giá nhất cũng đẹp đẽ nhất trong số đó được đưa tới hoàng cung, cung cấp cho vương công quý tộc hưởng dụng.
Trong thị trấn Hertz, rất ít ai may mắn được tận mắt nhìn thấy phong thái của bá tước, chỉ thỉnh thoảng khi phố xá náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người sẽ tự giác nhường một con đường cho xe ngựa có huy hiệu của gia tộc Anderson chạy qua.
Vào thời đại phong kiến khi mà các quý tộc khác không muốn hạ thân phận đi kinh doanh, gia tộc Anderson đã làm đầu tàu tiên phong, kiếm được khối lợi kết xù, cho đến hiện tại, gia tộc Anderson có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, dẫu cho là tiểu bá tước không được cha ruột bá tước Anderson yêu thương và bị ép tới ở một thị trấn không tính là giàu có thì vẫn độc chiếm cả sản nghiệp hoa tươi, kiếm được tài phú người bình thường không tưởng tượng được.
Câu chuyện, cũng bắt đầu từ đây.
Xavier cầm tách trà lên nhấp một ngụm, chau mày, rất không hài lòng với vị của tách trà này. Kể từ khi phụ tá cũ đi, y không vừa ý người hầu hiện tại chăm sóc sinh hoạt thường ngày của y mấy, vậy nên y đang suy nghĩ về việc thuê một người phụ tá mới —— Y biết ai sẽ tới.
Khi phụ tá mới tới trang viên, Xavier đang đọc sách ở bệ cửa sổ ngập nắng của tầng hai. Không khí vương hương hoa nhàn nhạt, tay y chống má, mệt mỏi muốn đi ngủ trong cơn gió thoảng ban chiều. Đương lúc Xavier vô ý nhìn ra ngoài đã đối diện với một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, chủ nhân của gương mặt kia đang nhìn y không chớp mắt, tóc mái nâu nhạt tùy ý xoã ở trán làm trông dịu dàng và ngoan ngoãn, nhưng Xavier biết hắn là một người nham hiểm cỡ nào.
Y lễ phép mỉm cười với người dưới lầu, sau đó quay người đóng cửa sổ lại.
Đến lúc hắn đi theo người hầu lên lầu, Xavier đang ngồi trên ghế nằm uống trà hoa, ánh lửa trong lò sưởi lập loè in trên ngươi màu mã não lục của y, thấy người tới cũng chỉ ngước lên nhìn hắn chứ không nói gì.
Người tới gật đầu, giọng nói trầm thấp từ tính, "Kính thư bá tước tôn kính của tôi, tôi tên là Angel, về sau tôi sẽ phụ trách sinh hoạt thường ngày của ngài."
Xavier nhìn hắn, con ngươi màu mã não lục làm người ta không nhìn thấu được cảm xúc, khiến cho Angel sợ khiếp vía, nhớ lại xem có phải mình đã làm sai gì rồi không.
"Xavier."
Giọng nói lạnh nhạt mà lại hoà nhã vang lên, Angel ngơ ngác ngẩng đầu.
Người kia mỉm cười cong cả ánh mắt và hàng mày, "Đây là tên của ta."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay vẫn ngắn như cũ......
Bá tước thiếu niên bệnh tật công × Phụ giá nham hiểm dã tâm thụ.
Chương 6.
Tiểu bá tước trong trang viên (II)
***
Xavier dẫn Angel tới nhà kiếng trồng hoa, căn dặn người hầu kế bên giới thiệu cho hắn những khu lân cận để làm quen với hoàn cảnh, sau đó ngồi nhắm mắt thư giãn trên ghế dựa ở gần đó.
Angel vừa nghe người hầu nói vừa thầm quan sát tiểu chủ nhân của trang viên này. Bảo y nhỏ tuổi thì thật ra cũng không nhỏ lắm, y đã 16 tuổi rồi, nhưng không biết do cơ thể không khoẻ từ bé hay sao mà trông y nhỏ hơn những người đồng trang lứa nhiều, giống như một bé trai không lớn được. Tay phải y chống cằm, không biết có phải vì không chịu nắng nổi không mà sắc mặt y trắng bệch, giữa trán mang theo cảm giác mệt mỏi không nói rõ được.
Y như một con búp bê sứ. Hắn nghĩ.
Chắc cảm giác được ánh mắt đối phương dừng lại trên người mình quá lâu, lông mi y run khẽ, mở đôi mắt màu mã não lục ra, nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú chẳng hay của Angel.
Đôi mắt ấy, Angel đã từng thấy nụ cười nhạt dịu dàng của y, trong mắt đong đưa làn sóng xanh ấm áp. Giờ đây, trong đôi mắt này chẳng có ý cười, đẹp đẽ mà lãnh đạm, tựa như viên ngọc lục bảo phủ bụi trong gương.
Xavier đối diện với hắn một hồi, rồi nhàm chán thu tầm mắt lại.
Angel làm quen với công việc phụ tá rất nhanh, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của tiểu bá tước từ a đến z. Hôm ấy, bá tước cho hắn một cái phối phương, bảo hắn làm ra trà hoa giống với phụ tá cũ đã làm khi xưa. Thật ra phối phương không đầy đủ, bằng không thì người hầu cũng sẽ không không làm ra được hương vị bá tước hài lòng. Nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của bá tước, Angel không thể không tuân theo.
Angel trở nên bận bịu, nhưng dù có tham khảo bao nhiêu phối phương chế trà, lãng phí bao nhiêu đoá hoa tươi quý giá, hắn vẫn không thể pha chế ra hương vị bá tước thích. Dường như bởi vì không nếm được trà hoa yêu thích mà dấu vết muộn sầu đã trèo lên đuôi mày của y, thần thái trong mắt y dần ảm đạm đi. Lòng Angel cũng vô thức thắt lại.
Hắn càng cố gắng để tìm phối phương hơn, thử nghiệm đủ thứ nguyên liệu, cuối cùng một ngày nọ sau khi nếm Xavier đã lộ ra nụ cười vui vẻ, sầu lo giữa mày tan biến.
Xavier mỉm cười sờ đầu Angel như đang khen thưởng, "Làm tốt lắm, Angel."
Tuy rằng y trông nhỏ tuổi, nhưng khi làm động tác này lại chẳng có vẻ đột ngột, như thể vốn nên là vậy.
Angel cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Đáp lại lá thư trong cung gửi tới, tiểu bá tước Anderson sắp vào hoàng cung kính thăm nữ vương, tiết trời đã dần lạnh xuống, Angel khoác áo tơi cho Xavier, áo tơi to rộng bọc lấy cơ thể bé gầy của tiểu bá tước, lay động trong gió, nhịp đi của y rất nhẹ, Angel bèn cúi đầu tìm cái bóng của y.
Hertz cách hoàng cung rất xa, khi xe ngựa dừng lại, Angel mành cửa ra, cơ thể nhỏ bé của y cuộn tròn trên ghế ngồi giống như đã ngủ. Angel liền yên lặng đứng bên cạnh chờ y tỉnh dậy từ cơn mơ.
Đất trời dường như cũng vắng lặng trong phút chốc.
Cảm giác này rất kỳ diệu, đã bước chân vào nơi nóc son ngói ngọc, cuộc sống xa hoa hằng mơ ước đều ở ngay trước nhưng lòng lại bình thản. Angel không nhịn được mà nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thoảng qua gò má, cảm xúc như cũng chìm vào giấc ngủ sâu theo người trong xe.
Nữ vương nhẹ nhàng kéo tay Xavier đi vào đại điện, căn dặn người hầu chuẩn bị trà và bánh cho y.
"Nếm thử đi, trà hoa Papua mới chế."
Xavier đưa tách trà lại gần ngửi, nhấp một ngụm rồi mỉm cười, "Thơm quá."
"Cậu thích thì tốt, đợi lát nữa cậu bảo người hầu gói một ít về đi."
Theo thông lệ mỗi năm Xavier đều sẽ tới thăm hỏi nữ vương một lần, một là vì bàn chuyện làm ăn, hai là để nói chuyện cũ. Gia tộc Anderson cùng hoàng gia có nguồn cội sâu xa khó thể nói rõ, vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, thế nên Xavier và nữ vương cũng coi như thân thiết.
Đàm phán xong, Xavier đang chuẩn bị lên đường ra về, thì nữ vương mới chú ý đến tùy tùng phía sau y không xa.
"Đây là phụ tá mới của cậu sao?"
Xavier mỉm cười nói: "Vâng, sau khi Gioan già đi, cậu ấy đã tiếp nhận công việc của ông ấy."
"Quý ông đây, tên cậu là gì?" Câu này hỏi Angel, dễ thấy rằng nữ vương có hứng thú khá lớn với phụ tá của y.
Ý cười bên môi của Xavier vẫn không thay đổi, nhìn Angel.
Thân thể Angel không khỏi cứng đờ chốc lát, rồi lập tức gật đầu, bày ra dáng vẻ cung kính, "Bẩm nữ vương bệ hạ, tên thần là Angel • Cruise ạ."
"Angel, quả là cái tên hay." Giọng của nữ vương mềm mại ngọt ngấy, bất thình lình đi tới gần hắn, bóng gió mà sờ mu bàn tay.
Tay Angel run rẩy, hắn nhìn về phía Xavier theo phản xạ nhưng chỉ thấy được sườn mặt y, con mắt cụp xuống làm người khác không nhìn rõ cảm xúc.
Không biết sao đột nhiên Angel có hơi hoảng hốt.
Chương 7.
Tiểu bá tước trong trang viên (III)
***
"Nữ vương rất thích cậu."
Trên đường trở lại xe ngựa, Xavier nói với phụ tá của y.
Angel thoáng chốc cứng đờ người, vội vàng cúi đầu nói' "Thần sợ."
Hắn không biết vì sao mình căng thẳng như vậy, nhưng Xavier không nói tiếp nữa, như thể câu vừa rồi chỉ là xúc động muốn nói thôi.
Khi trở đến trang viên thì đêm đã khuya, sau khi được Angel bóp vai cho Xavier vẫn không thấy buồn ngủ, vậy nên bèn bảo hắn lấy hoạ cụ ra cho y vẽ.
Y vẽ một đoá hoa hồng. Trong ánh đèn lay lắt ảm đạm của ngọn đèn dầu buổi đêm, đoá hồng kiêu ngạo bung nở trong chậu hoa cũng bị phủ lên chiếc bóng mờ. Nhưng hoa hồng trong bóng đêm đã mất đi sự diễm lệ trước đây, sinh ra một vẻ đẹp tuyệt vọng sắp khô cằn, là một giọt lệ cuối cùng của tình nhân.
Xavier thích hoa, không chỉ vì chúng đẹp, mà nhiều hơn là vì cái đẹp của chúng chỉ thoáng qua.
Mà Angel ngóng nhìn ở bên cạnh cũng bị cái đẹp mê hoặc, tiếng lòng hắn ngân lên một chương nhạc tuyệt đẹp, hắn vừa say mê vừa cảm thấy trái tim chợt nhói đau.
Hắn nghĩ, Xavier, có lẽ chính là đoá hoa hồng này.
……
Trước đây Angel không phải tên là Angel, hắn cũng không muốn nhớ tới cái tên ngày xưa của mình, song cũng chẳng quên nỗi cái ngữ châm biếm và diện mạo chua ngoa của chủ nhân hộ gia đình kia.
"Chi bằng cứ gọi mi là Angel đi, thiên sứ, ha, sự ra đời của mi cũng mỉa mai hệt như cái tên của mi vậy, đến cả ma quỷ cũng chê đồng hành với mi."
Về sau hắn đã thoát khỏi gia đình kia, mặt đầy vết bầm, tay đầy vết chai sạn, hắn sống đầu đường xó chợ, nhìn rõ những ghê tởm của thế gian, cũng dần hiểu nghèo khổ mới là tội ác sâu nhất của trần gian. Hắn thề độc rằng, chỉ cần có thể trở thành người trên người, hắn bằng lòng dân linh hồn mình cho ác quỷ.
Hắn liên tục qua tay rất nhiều phú nhân và quý tộc, chịu hết những lời chế giễu cùng khinh thường, hắn như con sói đói ngốn nghiến các lễ nghi của quý tộc, hắn lập thề phải khiến những kẻ từng sỉ nhục hắn trả giá thật đắt, vừa thầm mắng nhiếc những tên làm những chuyện độc ác nhất, vừa tươi cười đối đãi với chúng.
Hiển nhiên, hắn đã ngụy trang khá thành công, học thức và phong độ của hắn đã gợi sự chú ý của một vị quý tộc.
Cho đến một ngày kia, vị quý tộc đó ủy thác hắn tiếp cận Xavier • Anderson, lấy tình báo về việc làm ăn của trang viên y.
Chương 8.
Tiểu bá tước trong trang viên (IV)
***
Trong lòng phụ tá dù cuộn trào sóng cả nhưng trên mặt vẫn sóng yên biển lặng như cũ, chẳng qua là tâm tư của hắn đã có sự thay đổi nhỏ bé, so với trước đây giỏi im ỉm giành được hảo cảm trước mặt mọi người thì giờ đây hắn hệt như một cái bóng, chỉ nơi nào có bá tước xuất hiện mới có hắn.
Mà Xavier giỏi bắt được ác ý trong thâm tâm con người cũng nhận ra sự thay đổi nhỏ bé đến đỗi khó mà nhận ra của Angel.
Y đã cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn của quy tắc rồi.
Xavier ho khan hai tiếng, gió mát làm y có hơi không thoải mái. Phụ tá ở cạnh lập tức khoác áo tơi cho y, đồng thời đưa cho y một cốc nước ấm. Y vừa uống từng ngụm nhỏ vừa lặng lẽ quan sát Angel, người bị quan sát đương nhiên đã nhận thấy ánh mắt chăm chú của y, Angel vô thức nắm chặt tay, lỗ tai cũng dần chuyển đỏ, hắn cảm giác được một niềm hân hoan trên tinh thần, một sự vui vẻ chưa từng được trải nghiệm.
Cơ thể giống như bị ngâm trong nước ấm, miệng ngậm đường mật.
Nhưng câu nói tiếp đó của bá tước đã khiến hắn lập tức rơi vào hầm băng.
"Trong thư nữ vương gửi tới, ngài đã nhắc tới cậu, ngài nói muốn để cậu tiến cung."
Xavier uống xong rồi đưa ly cho hắn, nhưng phụ tá bình thường luôn làm việc lanh lẹ giờ đây lại như không phản ứng kịp, cứ ngây ngốc nhìn y.
Xavier cau mày, "Angel?"
Angel bị câu nghi vấn này làm cho giật mình tỉnh lại, vội vàng nhận lấy cái ly, tuy nhiên bàn bàn cầm ly lại khẽ run rẩy.
"Cậu nghĩ sao?" Xavier uể oải dựa lên ghế, hỏi.
".... Gì ạ?"
"Ta hỏi là, cậu muốn đi không?" Xavier cau mày hỏi lại, dáng vẻ này tuyên bố y đã sắp hết kiên nhẫn.
Mặc dù mặt ngoài nữ vương mời Angel đến hoàng cung làm thị tùng của ngài, nhưng trên thực tế quan hệ giữa hai người là gì mọi người cũng tỏ tường. Mục đích làm ván thuyền của tiểu bá tước Anderson đã đạt được, hiển nhiên là hắn muốn trèo lên chỗ cao hơn nữa, cho dù cái giá là thân thể của chính mình.
Trong nguyên tác, mặc dù Angel giả nhân giả nghĩa xử sự nghênh ngang nhưng cuối cùng sẽ hớn hở tiến cung, còn suất diễn của tiểu bá tước cũng chấm dứt tại đó. Cơ mà...điệu bộ này, lại khiến Xavier không biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào.
"Tôi...."
"Đợi cậu nghĩ kĩ rồi nói cho ta biết sau." Xavier ngắt lời hắn, tuyên bố cuộc trò chuyện dừng tại đây.
Hồi đó khi còn trà trộn ở trong thị trấn Angel từng lừa gạt rất nhiều thiếu nữ mùa hoa, cũng từng nghe các cô kể nhiều câu chuyện tình yêu lãng mạn, mà trong những câu chuyện tình yêu này, lựa chọn giữa tình yêu và tiền bạc luôn là đề tài bất diệt.
Lúc đó tuy trên mặt hắn là vẻ si tình, nhưng lại đang thầm chế giễu mấy tên nhân vật chính ngu xuẩn kia. Angel luôn cho rằng, chỉ có các thiếu niên thiếu nữ ngậm thìa vàng, ngâm trong vại mật mà lớn mới xem nhẹ sức mạnh của tiền quyền, mới ngỡ con người khi đối mặt với tiền bạc và quyền lực sẽ vắt ra chút dung lượng não để đi hồi tưởng tình cảm gái trai.
Thế mà giờ đây, Angel chăm chú nhìn gương mặt gần trong gang tất của Xavier, mới bất ngờ phát hiện mình cũng đã những thành nhân vật chính ngu trong truyện ấy.
Hắn không có lòng dạ nào mà cảm khái thế đạo luân hồi, hắn chỉ nhìn Xavier, nhìn y đăm đắm giống như bao lần trước đó.
Hắn nghĩ, hắn từng mang tâm thái của kẻ đi săn tiếp cận tiểu bá tước, nghênh ngang ngỡ rằng mình có thể thuần hoá y, kết quả qua ngày này tháng nọ chung sống hắn mới nhận ra hồ ly đâu phải là tiểu bá tước, là bản thân hắn mới đúng.¹
Kẻ bị thuần hoá, là hắn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
¹: trích từ <Tiểu Vương tử>
Chương 9.
Tiểu bá tước trong trang viên (Hết)
***
Kể từ khi Angel từ hoàng cung về, cơ thể Xavier trở nên kém hơn.
Y không hiểu tại sao Angel từ chối nữ vương, nhưng y có thể cảm giác được quy tắc ngày càng bài xích y dữ dội. Lấy năng lực của y, y có thể ngừng cắn trả của quy tắc với cơ thể bất cứ lúc nào, song dựa vào thẩm mỹ về cái chết của y, y không bài xích kiểu chết này, vậy nên y để mặc nó suy yếu.
Trái với thái độ thờ ơ của y, cõi lòng Angel vì bệnh tình ngày một nặng thêm của y mà lo lắng không thôi, hắn dốc lòng chăm sóc sinh hoạt của tiểu bá tước hơn nữa, thế nhưng dày công chăm sóc chung quy vẫn không ngăn cản được đoá hoa tàn lụi, sắc mặt y ngày càng nhợt nhạt, đáy lòng Angel cũng đau đớn theo từng ngày.
Một hôm, sau khi Xavier phê duyệt công văn xong, y liền mau chóng thiếp đi. Thời gian y ngủ ngày một dài hơn, giống như chẳng thể xua đi sự mệt nhoài vô tận, sau khi Angel dém chăn cho y rồi thổi tắt nến, hắn nhìn ngắm dung nhan non nớt tái nhợt của người thương trong mộng không rời, lòng nghĩ y thật giống hoa hồng trong trang viên, nhưng y là độc nhất vô nhị, đẹp đẽ nhất và cũng mỏng manh nhất, cần phải bảo vệ thật tốt.
Xavier thích hoa, cũng thích hết đủ loại hoa tươi trong trang viên, nhưng côn trùng hoa tươi thu hút tới rất phiền não, cánh tay trắng nõn của y bị côn trùng cắn ra vài đốm đỏ, vừa đau vừa ngứa, chọc y hận không thể đem mấy con côn trùng cắn y đi xử tử. Angel thấy trên gương mặt non nớt của y lộ ra vẻ trẻ con tức giận hiếm thấy, dịu dàng và tình ý trong tim khiến lòng hắn mềm nhũn. Nhưng sự mềm mại này cũng đi kèm với đau khổ, hắn không thích trên gương mặt vốn phải có nụ cười vui vẻ ấy xuất hiện bất cứ vết đau đớn nào, hắn muốn để ánh mặt trời rải đầy khuôn mặt y, để mái tóc màu vàng kim của y rực rỡ hơn nữa, để khuôn mặt ngây ngơ của y hiện nét vui cười, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào tựa như kẹo.
Vì vậy hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của y, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho y, cho đến khi sự mát lạnh trong tay xoa phẳng đầu mày đang cau của y.
Khi Angel phát hiện mình đã yêu Xavier, nỗi đau đớn dịu nhẹ mà triền miên như làn nước chảy đi theo hắn như hình với bóng. Những nghĩ suy nhỏ não lòng kia cũng thường hay xuất hiện, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Người sẽ cười với tôi chứ? Nếu như tôi làm tốt, người sẽ dịu dàng vuốt tóc tôi giống như lần trước chứ?
...... Người sẽ yêu tôi chứ?
Khát vọng của Angel ngày một sâu thêm, song cử chỉ của hắn lại càng thêm kiềm chế, cũng chưa bao giờ sốt ruột bày tỏ tấm lòng, mà chỉ âm thầm giải quyết hết mọi ưu sầu cho y.
"Angel."
Hắn nhìn qua theo giọng của đối phương.
"Đẩy ta tới phòng vẽ đi."
"Được."
Chân của Xavier đã liệt bởi vì bệnh tình chợt thuyên nặng, chỉ có thể đi ra ngoài nhờ xe lăn, căn bệnh lạ dữ dằn và khó thấy vào thời kỳ y học vẫn chưa phát triển này, muốn chữa khỏi hoàn toàn gần như là không thể.
Xavier nói: "Angel, để ta vẽ cho cậu một bức tranh nhé."
"Được."
Khi y cầm bút vẽ lên nhìn về người mẫu ở phía đối diện, đã không khỏi khỏi sững sờ.
Xavier là một người rất thờ ơ, sống chung với nhau lâu vậy rồi nhưng giờ là lại lần đầu tiên nhìn mặt phụ tá của y hẳn hoi, tóc chải gọn gàng, sóng mũi khá cao, môi mỏng, tuy nhiên thứ thu hút nhất chính là mắt của hắn —— Mắt màu nâu đậm, vẻ mặt bình tĩnh nhưng Xavier nhìn hắn, lại nhìn thấy tình cảm y không hiểu chất chứa trong ấy.
Tình cảm. Giống như được chăn bông bọc lấy từ đầu đến chân, ấm áp mềm mại khiến con người ta phải thở dài.
Y suýt đã bị dao động.
Suýt đã.
Từ chiều đến xế muộn, Xavier đã phác hoạ ra đường nét của hắn, nét mặt của hắn. Động tác của y rất chậm, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cơ thể chừng như không chịu đựng được quá tải thời gian dài tới thế. Angel không động đậy, như trơ ra nhìn vào bảng vẽ, nhưng thật ra là đang nhìn người vẽ tranh.
Y ngủ rồi. Bút vẽ rơi trên nền đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
Nước mắt Angel lăn dài trên gò má.
……
Mùa xuân đã đến, hoa nở rộ khắp thành.
Gia tộc Anderson tổ chức cho tiểu bá tước một tang lễ long trọng, hoa tươi nữ vương đã gửi đến bày đầy phòng.
Trái với đám người ồn ã, trong một căn phòng đẹp đẽ mà yên tĩnh, Angel quỳ gối cạnh bên quan tài của tiểu bá tước đang say giấc, tận đến khi nắng chiều rải đầy đất, đáp lên dung mạo yên ngủ của tiểu bá tước.
Hắn thẳng người dậy, đặt lên vừng trán của tiểu bá tước một nụ hôn dịu dàng, giống như bao lần hắn tưởng tượng trước đó.
Nếu như người là một giấc mộng, vậy tôi bằng lòng không bao giờ tỉnh giấc.
Xin hãy cho phép tôi mãi mãi đi theo người, Xavier ạ......
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới này kết thúc rồi, viết rồi viết liền biến thành cuộc tình buồn thế này....
Thế giới sau viết nam thần học đường, Xavier thành người phương Đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT