16
Chỗ ăn cơm là một quán lẩu.
Rất cay.
Là món ưa thích của tôi.
Trước kia ở cạnh Giang Trừng, anh ta không ăn cay, tôi mỗi ngày đều cùng anh ta ăn rau, ăn đến nỗi hoài nghi nhân sinh.
Hôm nay cuối cùng cũng được ăn lẩu mà trong lòng hằng ao ước, tôi đột nhiên ăn đến phát khóc.
Bọn họ còn tưởng tôi khóc vì cay.
"Chị dâu, em sai rồi, lẽ ra em nên gọi lẩu hai ngăn."
"Có chút chuyện đơn giản như thế cũng làm không xong, tán gái kiểu méo gì được."
"Làm chị dâu tức giận, mày nên..."
......
Cả nhóm bắt đầu mắng người gọi món.
"Không đâu không đâu, tại tôi thích ăn cay quá, xúc động nên mới khóc."
"....." Cả đám ngây ra.
"Ngon sao lại khóc?" Bọn họ hỏi tôi.
"....." Tôi cũng không biết nữa.
"Ngốc." Châu Quyện từ nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng, còn đem một đĩa lòng bò để trước mặt tôi.
"Anh không ăn?" Tôi nhìn đĩa lòng bò mà chảy nước miếng.
Nhưng mà Châu Quyện cả buổi tối vẫn chưa động đũa, chỉ cùng với đám anh em của hắn uống rượu.
"Để cô ăn cho no đi." Hắn vẫn chẳng vui vẻ gì nhìn tôi.
Tôi cũng chẳng biết mình đã chọc gì tới hắn nữa.
Chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, tôi no đến tận cổ, bọn họ hỏi tiếp theo tôi định đi đâu.
"Tôi đến thư viện." Tôi thỏa mãn lau miệng.
"Anh Quyện, lần này anh tán phải một học bá rồi." Một nam sinh cười cười nói.
"Châu Quyện đổi khẩu vị rồi, hơn nữa lại còn là bị người ta tán."
Đám người kia bắt đầu nói đùa.
Tôi bị trêu đến nỗi đỏ cả mặt.
"Nói đủ chưa?" Châu Quyện không vui lên tiếng.
"Các anh thì sao?" Tôi chuyển chủ đề.
"Quán bar."
"Quán bar?" Tôi nhìn sang Châu Quyện đã có chút say, "Còn uống nữa?"
"Aizzz... chị dâu không cần lo, Châu Quyện không say, không ai uống qua nổi anh ấy."
Tôi.....
Tôi chỉ hỏi bừa vậy thôi.
"Vậy tôi đặt xe về trường đây, các cậu chơi vui nhé." Tôi không thể nào đi bar được, cả đời này chưa từng đi lần nào.
Trong mắt tôi, người hư hỏng mới tới đó, tôi không thể chấp nhận được.
Nghĩ lại thì, Châu Quyện sớm đã nói qua rồi, hắn không phải người tốt.
Tôi đột nhiên có chút không biết nói gì.
"Vậy được, anh Quyện, chúng ta đi tăng hai thôi?" Có người hỏi ý kiến của Châu Quyện.
Châu Quyện dập thuốc, lấy điện thoại ra đặt xe: "Ừ, bọn mày đi trước đi."
Bầu không khí náo nhiệt bỗng chốc bị dập tắn, bọn họ có chút sửng sốt: "Anh không đi cùng à?"
"Có chuyện." Châu Quyện bình tĩnh trả lời.
"Anh Quyện, anh có chuyện gì, kệ nó đi đã."
"Đúng đấy, anh không đi làm sao bọn em chơi vui vẻ được."
"Anh Quyện, hay là bọn em đợi anh."
........
Đám người từ bỏ rồi.
Đúng lúc này xe tôi đặt đã tới.
"Tôi đi trước nhé." Tôi vẫy vẫy tay với bọn họ.
Bọn họ còn không kịp nhìn tôi, nhanh chóng nói tạm biệt.
"Tao không thể tự có việc của mình à?" Châu Quyện không kiên nhẫn lườm bọn họ một cái.
Nói xong hắn liền giữ lấy cửa xe của tôi, cúi đầu xuống nói: "Cho tôi quá giang một đoạn nhé."
!!!
Không chỉ đám anh em của hắn ngây ra, tôi cũng ngây luôn rồi.
Nhưng tôi đâu dám không cho, chỉ có thể ngồi lùi vào trong, nhường chỗ bên ngoài cho hắn.
"Anh Quyện, anh..." Bên ngoài cửa sổ đám anh em của hắn ta vẫn còn đang oán trách, tài xế đã lao đi như bay rồi.
Tôi thấp thỏm không yên ngồi trong xe, âm thầm nghĩ, hắn không phải muốn đưa tôi về đấy chứ.
Yêu đương trong trường học không phải đều như vậy sao, dưới kí túc xá nữ toàn là bạn trai đưa bạn gái về.
Đưa về đến nơi, hai người liền ôm lấy nhau.
Nghĩ đến đây, cảnh tượng hồi chiều lúc hắn hôn tôi lại tái hiện.
Tim tôi tập nhanh đến nỗi dường như cả xe đều nghe thấy.
17
Với tâm trạng căng thẳng, cuối cùng chúng tôi cũng về đến trường học.
Tôi xuống xe, nhìn hắn đang đi về phía này, lại càng căng thẳng hơn.
Lại phải hôn sao?
Tôi cự tuyệt hắn, liệu hắn có không vui không?
Tôi cũng không biết nữa, hắn quá mạnh, tôi nghĩ đến lúc bị hắn hôn liền có chút sợ hãi.
Nhưng mà tôi là bạn gái của hắn ta, nếu hắn có yêu cầu về vấn đề này tôi cũng không thể từ chối được.
Nghĩ một hồi, đợi đến khi lại gần tôi, tôi đã bị dọa đến nỗi nhắm chặt mắt lại rồi.
Kết quả là đợi mất mấy giây cũng không cảm nhận được cái cảm giác giống như trong tưởng tượng, tôi mới hé mắt ra nhìn.
Vừa ngẩng đầu đã thấy hắn đang nhìn tôi đầy giễu cợt.
"Hóa ra trong xe vẫn luôn nghĩ đến cái này à?" Hắn cười cười hỏi.
"Ừm... không." Tôi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Vậy thì nhường..." Ánh mắt hắn chỉ chỉ vào con đường phía bên cạnh.
Tôi???
Vậy nên, tôi đang cản đường của hắn?
Tôi còn tưởng là hắn muốn hôn tôi nữa chứ, kết quả...
Mất mặt quá mất mặt quá đi mất thôi.
"Được." Tôi nhanh chóng lùi sang một bên nhường đường cho hắn.
Hắn hai tay đút túi quần, tiêu sái bước đi trước mặt tôi.
Đi được hai bước liền nhớ ra chút chuyện, tôi gọi hắn lại: "Châu Quyện."
Bóng dáng hắn dừng ở chỗ đó, không hề động đậy.
Tôi chạy lên, rút điện thoại ra, nói: "Tôi kết bạn wechat với anh, lần sau mời anh ăn cơm."
Nếu như nói muốn chia đôi, hắn nhất định cảm thấy mất mặt, không nhận tiền của tôi.
"Ừ." Lần này hắn ta vui vẻ đến không ngờ, lấy điện thoại ra cho tôi quét mã.
Kết bạn xong, hắn ngắn gọn nói một câu: "Đi đây." Sau đó liền mất dạng trong đêm tối.
Tôi cầm điện thoại, nhìn vào cái tên kia: "Quyện."
Atnh đại diện là một bức ảnh manhua màu đen, đúng chuẩn ảnh đại diện của badboy.
Tôi lắc lắc đầu, cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì.
Sau đó tôi đến thư viện, vừa ngồi xuống liền rút điện thoại ra, nghĩ một lúc rồi gửi cho hắn một tin nhắn.
"Tôi tới thư viện rồi, cảm ơn anh đã mời cơm." Còn gửi kèm một cái meme đáng yêu.
Coi như là báo bình an.
Tôi vốn tưởng người như Châu Quyện sẽ không để ý đến cảm giác nghi thức của một đứa ấu trĩ như tôi, kết quả không lâu sau, hắn liền trả lời lại:
"Được."
Tôi bỏ điện xuống và bắt đầu học từ vựng tiếng Anh.
Tôi chuẩn bị thi TOELF vào ba tháng sau.
Tôi sớm đã quyết định học kì sau sẽ đi du học nước ngoài.
Chỉ vì Giang Trừng mà vẫn luôn do dự mãi
Giờ thì hay rồi, tôi chẳng còn bất kì lí do nào để ở lại đây nữa.
18
Học xong thôi thu dọn hết tài liệu rồi quay về kí túc xá.
Đi qua cái cây nhỏ dưới lầu kí túc xá, nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân đang ôm nhau, bám nhau không rời.
Trong đầu tôi bất giác nhớ đến người nào đó, đành đứng ngây ngốc ở đó mất mấy giây.
Về đến phòng, tắm xong, đột nhiên phát hiện điện thoại có tin nhắn.
Quyện?
Còn là voice chat.
Tôi có chút hiếu kì, sao hắn lại gửi voice chat cho tôi.
Tôi không có tai nghe, chỉ có đặt điện thoại sát vào tai để nghe, âm thanh có chút ồn ào.
Chắc là đang ở trong quán bar, tiếng nhạc có chút đinh tai nhức óc.
Tôi nghe không rõ lắm, chỉ đành bật âm lượng mứuc lớn nhất, kết quả "Muốn hôn như vậy, lần sau anh đây để cô hôn cho đủ."
Tôi thật sự giật mình đến nổi nổi da gà.
Không chỉ có thôi, bởi vì tiếng quá lớn nên cả phòng kí túc xá đều ngây ra thoe tôi luôn rồi.
Không khí trở nên nghẹt thở, tiếp sau đó là một trận cười ầm ĩ.
"Thu Thu, ai đấy, giọng điệu thả thính như vậy, cứu!"
"Chắc không phải Châu Quyện đấy chứ, tao chếc đây."
"Bọn mày phát triển nhanh thế à? Anh ta sao lại biết như thế?"
.....
Các chị em trong kí túc xá mồm năm miệng mười, khiến tôi vốn đã ăn nói loạn xạ giờ lại còn càng loạn hơn.
Thật sự quê chết mất.
"Anh ta uống say rồi... ăn nói linh tinh." Tôi chột dạ tắt điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Lời nói sau khi say mới là lời thật lòng, hắn ta không phải thật sự thích mày chứ?"
"Sao thế được?" Tôi nhỏ tiếng nói.
"Nghĩ gì vậy, cái kiểu công tử đào hoa như bọn họ, chỉ là chơi đùa mà thôi."
"Cũng đúng, bạn gái của anh ta nhiều tới nỗi đem ra buôn dưa lê còn không hết."
"Đúng đấy, Thu Thu, mày đừng có tin."
"Kiểu như hắn chơi đùa thôi thì được, dù sao cũng đẹp trai, không chơi thì phí, nhưng mà đừng có thật lòng yêu là được."
.....
"Tao... đương nhiên biết rồi." Tôi vẫn luôn biết điều đó chứ.
Từ sau khi biết nam thần của Liễu Tinh là Châu Quyện, tôi đã âm thầm theo dõi rất nhiều chuyện của hắn.
Hắn là một người nổi danh trong trường.
Một là vì hắn đẹp trai.
Hai là vì hắn đểu.
Mười cái tin đồn về hắn thì cả mười cái đều chẳng tốt đẹp gì.
Hôm nay đánh nhau với người này, ngày mai lại làm người kia khóc... khắp người hắn từ trên xuống dưới đều viết hai chữ: nguy hiểm.
Tôi lúc đầu rất không hiểu nổi, Liễu Tinh là hoa khôi trong trường, cùng với Châu Quyện căn bản không phải người chung đường, sao cô ta lại thích hắn nhỉ?
Đương nhiên là bây giờ vẫn nghĩ không ra rồi.
Bỏ đi.
Tôi đi đánh răng sau đó nằm trên giường, vốn dĩ định học từ vựng tiếng Anh, đầu óc lại nghĩ đến cái voice chat kia của hắn.
Nhất định là hồi tối sau khi hắn đi, cứ tưởng là tôi đòi hôn nên mới nói như vậy.
Chếc mất.
Rõ ràng hắn không ở đây, sao chỉ một câu nói trong voice chat thôi cũng khiến tôi đỏ mặt tía tai vậy chứ.
Tôi lấy cái gối chùm đầu mình lại, không để cho bản thân nhớ đến nữa.
Truyện Kiếm HiệpCho đến 12 giờ kém, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
_______