Một ngày sau khi sự hiểu lầm được tiết lộ, anh ấy đã công khai nó trên Weibo của chính mình.

Cũng tag tên tôi vào.

"Gặp em ba tháng, yêu em cả đời."

Hot search gần như tê liệt, toàn bộ Internet đều ăn dưa.

Tôi rất lo lắng về việc bố mẹ của Bùi Giác sẽ lại gây rắc rối cho anh ấy, nhưng là tôi thái quá rồi.

Bùi Giác đã hai mươi lăm tuổi, nếu bố mẹ anh ấy không đồng ý thì sao?

Với tính cách của Bùi Giác, họ muốn can thiệp cũng không được.

Hoặc có thể bảy năm trước họ không kiềm chế được nên bắt đầu từ tôi.

Chỉ là tôi đã mất dũng khí.

Sau khi Bùi Giác công khai, một người khác cũng đã được lên hot search.

Tô Chu Nhiên.

Vào ngày hôm đó, cô ta tìm tôi với vẻ mặt tức giận.

"Tôi biết mà, tôi nói hình như đã từng gặp cô ở nơi nào, thì ra cô là Trình Á Nam."

"Là Trình Tuế Nghi."

"Tôi mặc kệ cô tên là gì... Tôi nói cho cô biết, cô và anh Bùi ngay lập tức chia tay cho tôi, tôi và anh ấy có hôn ước đó!!"

Tôi mở miệng, nhưng lại không nói nữa.

Bùi Giác đang đứng sau Tô Chu Nhiên.

Còn cô ta thì vẫn đang khiêu khích tôi.

"Cô xem dư luận trên mạng nói gì chưa? Người ta nói cô là tình nhân, xen vào mối quan hệ của tôi và Bùi Giác! Nếu không muốn mất việc thì chia tay với anh Bùi ngay, trả anh ấy về cho tôi. "

"Tôi với cô có quan hệ gì sao tôi không biết thế?"

Bùi Giác đột nhiên nói.

Tô Chu Nhiên ngay lập tức cảm thấy sai lầm: "Anh Bùi, tại sao anh lại bị nó mê hoặc chứ?!"

"Ai nói với cô là tôi không đánh con gái chứ?" Bùi Giác uy hiếp nói.

Tô Chu Nhiên giật mình, mặt tái mét.

"Anh rõ ràng là của em, của em, của em!!!"

"Tôi đã làm hết sức rồi, Tô Chu Nhiên, cô chỉ là em gái của tôi không hơn, nếu không muốn nữa cũng được."

Bùi Giác chưa bao giờ nói với cô ta mấy lời này trước đây, mấy chốc liền khiên cô ta tức giận.

"Bùi Giác, anh bị mê hoặc sao?! Em muốn tổ chức họp báo! Chờ một chút! Thân phận tình nhân của Trình Tuế Nghi sẽ mãi mãi không thể rửa sạch!"

"Đầu tiên, hợp đồng hôn nhân của tôi và cô không có bằng chứng bằng văn bản, hơn nữa tôi đã nhiều lần công khai phủ nhận, coi đó là trò đùa của bố mẹ."

Bùi Giác nheo mắt lại, "Thứ hai, nếu cô dám tiết lộ, đừng trách tôi vô tình."

Tô Chu Nhiên tức giận: "Nhưng người phụ nữ đáng thương này hoàn toàn không xứng với anh!"

Bùi Giác đột nhiên nhìn cô ta với vẻ thương hại.

"Một miếng ăn miếng trả miếng, Tô Chu Nhiên, cô đã từng thật sự thích một người sao?"

"Tất nhiên rồi, em thích anh-"

"Không, cô không thích tôi." Bùi Giác ngắt lời cô, "Nếu tôi không phải họ Bùi, nếu tôi không có cha mẹ là người nổi tiếng, nếu tôi chỉ là một tên xã hội đen chỉ biết hút thuốc và đánh nhau, cô có còn thích tôi không??"

Tô Chu Nhiên sững sờ, như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi này.

"Nếu vào một ngày mưa, cô nhìn thấy tôi ngồi bên vệ đường như vậy, cô có cầm ô cho tôi không? Cô dĩ nhiên sẽ không làm vậy. Cô sẽ chỉ thầm gọi tôi là cặn bã của xã hội. Cô thích tôi vì chính con người tôi chứ không phải vì tôi là ai, cô còn thậm chí không thể chấp nhận rằng tôi đã từng là một gã du côn nữa kìa."

Nói xong Bùi Giác liền kéo tôi đi.

Khi tôi quay lại, Tô Chu Nhiên vẫn ở tại chỗ.

Tôi không biết liệu cô ta có hiểu không.

Nhưng ngày hôm sau, tôi đã nghe về một điều.

Buổi họp báo của Tô Chu Nhiên vẫn được tổ chức như dự kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play