Hôm sau Từ Phụng Niên thức dậy, theo thường lệ hắn ra giếng nước rửa mặt, vô tình thấy trong nhà treo ít hoa vải đỏ.
Trong lúc vẫn đang mơ hồ, Ngô Kiêu gọi hắn lên nhà chính ăn sáng.
Trừ Quan Tự Phong vẫn nằm sấp dưỡng thương, phải ăn ở phòng ngủ thì mọi người đều có mặt, đã ngồi hết vào bàn. Từ Phụng Niên dè dặt ngồi xuống chỗ trống, nhìn bát canh chân giò táo đỏ thơm phức trước mặt.
“Ăn thôi.” Tống Kiều Thư lên tiếng, gắp thức ăn đầu tiên, những người khác theo đó động đũa.
Khác với lần Ngô Kiêu vào cửa, lần này mọi người đã quen biết nhau được một thời gian nên không phải giới thiệu làm quen. Từ Phụng Niên cúi đầu im lặng ăn canh, cẩn thận nhấm nháp từng ngụm.
Đây là biểu tượng cho thấy hắn được chấp thuận trong gia đình này, không trân trọng sao được.
Mọi người phối hợp nhìn đông nhìn tây, không nhìn nam nhân vừa khóc vừa ăn canh.
Để phá giải không khí ngại ngùng, Tống Kiều Thư thông báo một tin mà mấy tháng gần đây, tháng nào nàng cũng báo: “Nguyệt sự ta đến rồi.”
Thanh Nhạn hơi thất vọng, hắn không dám thể hiện ra mặt, tự an ủi thời gian này muốn mở quầy bán bánh, nếu thê chủ mang thai hắn khó lòng chăm sóc vẹn toàn.
Không nên buồn bực, thời điểm thích hợp con sẽ tự tới thôi.
Ngô Kiêu và Từ Phụng Niên thì âm thầm nhẹ nhõm, nếu nàng có thai bọn họ sẽ thấy có lỗi với chính phu lắm.
“Nhưng ta có linh cảm mình sắp hoài thai rồi.” Điều dưỡng nửa năm nay, nguyệt sự đều đặn, cơ thể khoẻ mạnh, máu cũng đỏ tươi. Đến Ngô Bình Tú còn có thai, nàng mà không có nữa thì không xứng đáng kế thừa số phương thuốc của Tống đại phu. “Ta nghĩ là do A Niên vào cửa, chàng đem may mắn đến cho ta.”
Từ Phụng Niên xấu hổ lắc đầu: “Ta làm gì có năng lực đó, nàng quá lời.”
Thanh Nhạn: “…”
Ngô Kiêu: “…”
Thê chủ lại giở trò lưu manh trêu ghẹo rồi, A Niên còn tưởng thật mới ghê chứ.
Ấy vậy mà một tháng sau, Bách đại phu chẩn ra hỉ mạch.
Tống gia ngập tràn vui mừng, nhất là Thanh Nhạn, hắn quay sang nhét cho Từ Phụng Niên một chiếc hà bao, cười híp cả mắt.
Thê chủ nói đúng, A Niên mang may mắn đến nhà.
Thời gian này xảy ra rất nhiều việc.
Đầu tiên là hai ngày sau khi Từ Phụng Niên vào cửa, Nguyệt Hải Đường mang người tới tạ lỗi.
Từ tiểu thư đương nhiên không chịu, bị bà chủ Nguyệt lôi đại tỷ nàng ra đe doạ, mới cắn răng chịu đi.
Vốn Nguyệt Hải Đường mời Từ đại tiểu thư đến huyện Dĩ Chuyển tham gia săn bắn, nhưng nàng ấy bận việc rút lui, để Từ tam tiểu thư ham chơi biết được mới vòi vĩnh đi thay.
Méo mó có hơn không, tam tiểu thư ham chơi ngu ngốc vẫn mang họ Từ.
Mấy năm nay Từ đại tiểu thư tiếp quản sổ sách kinh doanh, có quyền nhất nhà, tuy Từ tam tiểu thư bụng đầy bất mãn nhưng sợ trưởng tỷ tức giận, vẫn phải tới tạ lỗi.
Nữ nhân áo tím ngày đó càng dễ xử lý hơn, nàng ta là con thứ Chiêu gia, một gia đình phú thương trong huyện Dĩ Chuyển. Nguyệt Hải Đường chỉ cần đánh tiếng với gia chủ họ Chiêu, muốn cắt đứt hợp tác làm ăn hai bên, tự khắc Chiêu tiểu thư bị đuổi ra ở riêng.
Chiêu tiểu thư vô công rồi nghề, dựa vào tiền tài trong nhà cung cấp để ăn chơi trác táng, nay bị phân gia, dù có mang hết của nải tích luỹ cũng không cầm cự được bao ngày nên vội sửa sai, tới chỗ Nguyệt Hải Đường xin tha thứ như một con chó.
Bà chủ Nguyệt tiện thể mang nàng ta tới Tống gia luôn.
Lúc này Từ Phụng Niên đã là người của Tống Kiều Thư, nàng phách lối yêu cầu mọi người phải tạ lỗi trực tiếp với thứ phu nhà mình.
Trên đường đi, Nguyệt Hải Đường trầm mặc nhắc nhở bọn họ đừng có đắc tội với Tống Kiều Thư, sau buổi săn này danh tiếng bà chủ Tống nắm giữ những phương thuốc hiếm muộn lan ra, không chỉ huyện Dĩ Chuyển mà kinh thành cũng sẽ biết đến.
Đám nữ nhân chẳng có mắt nhìn, nghe xong không để tâm, chỉ nể mặt nàng mà gật gù vâng dạ.
Giờ bảo họ cúi đầu với một tên thanh quan?
Tức chết đi mất!
Dù không tình nguyện họ vẫn cắn răng làm, nhà có mở cửa chào đón họ hay không tuỳ thuộc vào lần này đấy. Tống Kiều Thư vẫn chưa hài lòng, nàng mỉa mai bóng gió, xỉa xói một trận mới thả họ về với một cục tức nghẹn cổ.
Chờ đến khi đám nữ nhân bại hoại cuốn gói, nàng cũng đuổi hết nam nhân nhà mình ra ngoài, chỉ còn Nguyệt Hải Đường ngồi với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Là người chủ trì, nàng ta đương nhiên phải có trách nhiệm. Tống Kiều Thư cố tình đuổi người đi, coi như cho nàng ta mặt mũi.
“Được rồi, được rồi. Để xảy ra chuyện này ta cũng có lỗi.” Nàng ta thở dài. “Ngươi đừng có tức giận nữa, cứ như bà dì ghé thăm vậy, cho ta cái bậc thang đi.”
Tống Kiều Thư: “…” Quả thật bà dì nàng đang ghé thăm, nếu không nàng cũng bỏ qua cho Nguyệt Hải Đường, ai bảo nàng ta là bà chủ lớn, còn nàng chỉ là bà chủ nhỏ cơ chứ?
“Để tạ lỗi, ta sẽ cho ngươi thêm một xe lựu Phú Châu nữa.”
“Ai thèm lựu nhà ngươi.” Nàng trợn mắt. “Nhiều như thế ta bắt tiểu phu ép nước tắm chắc?”
“Dùng làm quà tặng, phù hợp với danh tiếng bán thuốc hiếm muộn nhà ngươi còn gì.” Nguyệt Hải Đường cũng không vừa.
Lựu mang ý nghĩa đông con nhiều cháu, nếu ở thế giới kia nó là điềm tốt thì ở đây, một người bán thuốc hiếm muộn như nàng mà mang lựu đi tặng khắp nơi chẳng khác gì nhắc nhở người ta sinh con.
Một xe còn có thể coi là vật quý mang tặng, hai xe thì không còn quý nữa, khiến người ta nghĩ nhiều.
Thâm độc, quá thâm độc!
Nguyệt Hải Đường sờ sờ mũi, mưu hèn kế bẩn thất bại rồi. Nàng ta cũng không tính hại ai, chỉ muốn hố cho Tống Kiều Thư một vố, để nàng phải ăn lựu đến ngán.
Người có tiền tuỳ hứng như vậy đấy, lựu đỏ Phú Châu trân quý bị nàng ta mang cả xe ra chơi nhau.
“Thôi đừng có vớ vẩn nữa, lựu ta chỉ cần một xe, muốn bồi tội, ngươi đưa cho ta ít vải vóc hoa văn phương bắc là được.”
Nguyệt Hải Đường: “…” Nói hay nhỉ? Phương bắc xa xôi, bảo kiếm cho nàng mấy thứ đồ không lưu hành buôn bán nội quốc đó? Đâu có dễ vậy.
Gương mặt nàng toát lên sự hả hê vui sướng: “Nhà có tiểu phu bị thương thích đồ mới lạ, ngươi cứ kiếm cho ta một rương là đủ, không cần nhiều.”
“Tống, Kiều, Thư!” Bà chủ Nguyệt sa sầm mặt mày, nghiến răng nghiến lợi nhằn từng câu.
Đáp lại là một cái nhún vai, tỏ ý sao cũng được.
Dù gì nàng vẫn sẽ nhận được quà bồi thường, tuỳ tiện gợi ý vậy chứ nàng tin Nguyệt Hải Đường tự biết thu xếp.
Tiếp đó là chuyện tiểu thư nhà Tri huyện.
Thời gian qua Liên Cửu Cửu đã cấu kết với người cai ngục, ép buộc nam nhân phải dùng thân mình phục vụ nàng ta, trong đó có cả nam nhân nhà phạm nhân, tỉ như huynh đệ hay tiểu phu nữ nhân phạm tội.
Dĩ nhiên không phải ai cũng thuận theo ý nàng ta, nhưng không phải ai cũng có một người mẹ Huyện thừa như Quan Tự Phong, nên nhiều người phải chịu đựng chà đạp, nghe nói có cả nam nhân tự sát vì nhục nhã.
Tất cả đều bị Liên Cửu Cửu dùng quyền lực của mẹ mình đè ép xuống.
Không mất nhiều công sức, Tống Kiều Thư đã thu thập đủ bằng chứng, nhân chứng để xử lý nàng ta.
Nhưng nàng không làm.
Đạo lý dân không đấu với quan không phải nói chơi, dẫu sao nàng vẫn chỉ là một thương nhân nho nhỏ, động tới Tri huyện dù thắng cũng sẽ đắc tội với nhiều người.
Suy đi tính lại, nàng mang chuyện đẩy cho Quan Thiên Đông, con trai chịu đòn mẹ đẻ ra mặt trả thù, hợp lí đúng không?
Quan Thiên Đông thì không được liêm chính như vậy, nắm nhược điểm trí mạng của Liên Cửu Cửu trong tay, thay vì công bố ra ngoài bà lại bí mật đe doạ Liên Nhược Kinh, ép bà ấy cáo lão hồi hương sớm để bảo toàn tính mạng cả nhà, còn bà dùng danh tiếng Ngô gia leo lên chức Tri huyện.
Khi Tống Kiều Thư biết thì chuyện đã thành, nàng tức giận choáng váng, khiến cả nhà hoảng hốt mời đại phu. Nhờ đó Bách đại phu mới bắt thấy hỉ mạch.
“Cơ địa ngươi không khoẻ mạnh, đừng để tức giận công tâm, ảnh hưởng tới đứa bé.” Bách đại phu ôn tồn dặn dò.
Nghĩ tới đứa bé mình vất vả mới có được, vẻ mặt Thanh Nhạn đầy mong chờ, nàng đành buông bỏ chuyện mẹ chồng lươn lẹo chỉ biết tư lợi bản thân.
Quả nhiên, nữ nhân có gia đình rất vướng víu, nếu nàng chưa có thai, ít nhiều cũng cắn chặt cho Quan Thiên Đông biết sợ.
Tuy thoát khỏi luật pháp, nhưng Liên Cửu Cửu lại không thoát được luật nhân quả.
Liên Nhược Kinh vội vã từ quan về quê, không ít người đã đánh hơi thấy bất thường, đoán già đoán non bà ta đắc tội với ai nên phải chạy trốn. Liên Cửu Cửu tiếc quyền thế, muốn dùng nốt giao tình sót lại để vơ vét rồi mới rời huyện Dĩ Chuyển. Nàng ta cứ nấn ná ở lại diễu võ dương oai, không hề để ý khi mẹ nàng từ quan, những kẻ xu nịnh tâng bốc theo đó mà trở mặt.
Đụng đâu gặp tường đấy, tinh thần dần dần đi xuống, thường xuyên rượu chè.
Cuối cùng vào một ngày nọ, người ta phát hiện xác Liên Cửu Cửu trong con ngõ nhỏ, trên người mười mấy nhát dao. Theo điều tra thì lần cuối có người trông thấy nàng ta là từ đêm trước ở tửu lâu Vọng Nguyệt, đoán chừng say quá trên đường về gặp cướp, trong lúc giằng co chống cự bị mất mạng.
Kết luận này có rất nhiều sơ hở, ví dụ cướp không cần phải đâm người chục nhát, hành vi này chỉ có thể là thù hận sâu đậm mà thôi.
Tống Kiều Thư thờ ơ ăn canh an thai Thanh Nhạn cẩn thận ninh cả đêm, vẻ mặt chẳng quan tâm.
Nàng biết Quan Thiên Đông không ngu, bà ta thừa sức điều tra vụ này, cứ nhè những người có thù hận với Liên Cửu Cửu mà tra, đặc biệt là người nhà của những nam nhân không chịu nổi việc cưỡng ép mà tự sát, ắt bắt được hung thủ.
Sở dĩ bà ta không dám lập công là vì sợ tra ra việc cưỡng ép nam nhân, rồi liên đới tới Tri huyện cũ, Liên Nhược Kinh mà bị lôi về tra án, trong lúc mất con tâm lý liều mạng khai việc Quan Thiên Đông biết mà không báo, giúp đỡ nhà họ Liên thoát thân an toàn, chức Tri huyện mới đặt mông chưa nóng ghế đã phải thay người.
“Kiêu lang, chàng đưa tiền cho Tần Khôn, để ông ta cho người nhà những nam nhân xấu số kia, khuyên nhủ họ rời khỏi huyện đi.”
Ngô Kiêu nhận lệnh, cưỡi ngựa về nhà cũ.
Tần Khôn chính là người nàng kêu đi thu thập bằng chứng Liên Cửu Cửu phạm tội.
“Thê chủ.” Từ Phụng Niên thò đầu vào, giờ hắn không cần phải hoá trang xấu xí, theo Quan Tự Phong học mấy chiêu đối phó với nữ nhân trêu ghẹo, tự mình đứng vững trông tiệm ổn thoả. “Thời tiết hôm nay đẹp lắm, nàng muốn đi dạo không?”
“Đi chứ.” Nàng mỉm cười.
***
Tác giả có lời muốn nói: thời gian vừa rồi đi ăn đám cưới, chuyển nhà, bận bù đầu không có ra chương.