Sau khi mua sắm những thứ cần thiết, trời cũng không còn sớm nữa, bọn họ tay xách nách mang trở về thôn.
Vì Tống Kiều Thư cứng đầu từ chối khám đại phu, số tiền đó có thể mua được nhiều đồ hơn, đồng nghĩa trên đường về vất vả hơn.
Để tiết kiệm chút tiền bọn họ phải tự vác đồ về nhà chứ không đi xe bò.
Tống Kiều Thư nhìn Thanh Nhạn vác bao gạo trên vai, lặng lẽ bước đằng trước, mình xách túi bột mì theo sau mệt bở hơi tai.
Một chốc Thanh Nhạn lại quay đầu hỏi han đầy quan tâm.
Thê chủ uống nước không? Thê chủ muốn nghỉ chút không? Thê chủ có cần ta xách túi bột đó không?
Nàng xua tay, bảo hắn cứ đi tiếp đi, lề mề tới đêm mới về đến nhà mất.
Hai người lặng lẽ bước từng bước dưới ánh nắng, may mắn cuối xuân nắng không quá gay gắt.
Thi thoảng có tiếng xe bò lộc cộc, không cần nhìn cũng biết người trong xe đang nhìn đôi vợ chồng họ.
"Kia chẳng phải Tống Đại sao?"
"Haha, đáng đời."
"Tội nghiệp tiểu phu nhà nàng."
Ha, làm người nổi tai tiếng khổ thế đấy.
Nàng nhìn Thanh Nhạn vẫn vững vàng đi phía trước, dường như những lời kia không đả động gì đến hắn, hoặc hắn nghe quen rồi.
Đã bao giờ hắn cảm thấy ấm ức chưa? Rồi, rất nhiều đêm.
Nhưng số phận nam nhân là vậy, gả vào gia đình không tốt chỉ có thể trách mệnh mình khổ, nhẫn nhịn chịu đựng qua ngày, tự an ủi vất vả qua đi an nhàn sẽ tới mà thôi.
Dù sao bây giờ thê chủ cũng tốt lên nhiều rồi, không còn mắng chửi đánh đập hắn nữa.
Hắn còn đòi hỏi gì hơn?
Con người ta chỉ có thể đòi hỏi thêm khi đang có cuộc sống căn bản thôi, chứ mệnh khổ chỉ hi vọng bớt khổ là đủ rồi.
Bình thường không vận động nhiều, thân thể yếu mềm, chuyến đi này vắt hết sức lực khiến Tống Kiều Thư phải nằm nghỉ ngơi cả ngày hôm sau.
Bởi vì nhàm chán, nàng tìm kiếm thứ gì đó để giết thời gian.
Tống đại phu không hổ là đại phu có tiếng, trong nhà chứa không ít sách, từ những chứng bệnh cơ bản tới chi tiết các loại dụng cụ, thảo dược đều đầy đủ.
Tiếc rằng Tống Đại không được thừa hưởng sự thông minh kiên nhẫn của bà, đống sách này chỉ có thể bỏ xó.
May mắn ba người chồng bà rất để ý đống sách này, bảo quản kĩ càng nên sách không bị hư hỏng.
Nàng nằm thư thái, lật mấy trang sách thảo dược chăm chú nghiềm ngẫm.
Sách vẽ tỉ mỉ, ghi chép kĩ càng về hình dáng, mùi hương của từng loại, còn nói sơ qua về công dụng, thường dùng trong các chứng bệnh, đơn thuốc.
"Ồ, Thanh Nhạn xem này, đây có phải mấy thứ thuốc đang thiếu hụt mà vị tiểu thư y quán đã nói không?"
Thanh Nhạn tay cầm chiếc áo cũ, nhíu mày vá lại vết rách, nghe vậy hắn quay sang nhìn: "Ta không chắc lắm, trông nó giống mấy cái cây ta thấy khi vào rừng nhặt củi?"
"Vậy sao?" Nàng phấn khởi nhìn chăm chú hình vẽ.
"Hay là..." Thanh Nhạn dè dặt hỏi.
"Mai ta đi nhặt củi sẽ hái chút cây này? Cũng không tốn bao thời gian."
"Ừ." Tống Kiều Thư gật đầu, nếu thật là thảo dược, bọn họ sẽ có thêm khoản thu.
"À để mai ta đi với ngươi, nếu không phải thì thôi, ta có thể mang thêm củi về."
Trong lòng Thanh Nhạn chưa kịp lo lắng đã buông lỏng, khi nói những lời ấy hắn hơi sợ nếu không phải thảo dược thê chủ sẽ tức giận.
Giờ thì tốt rồi.
Đề phòng sai sót, Tống Kiều Thư đọc đi đọc lại cuốn sách, cố gắng ghi nhớ thật kĩ những đặc điểm của thảo dược.
Trí nhớ của nàng luôn rất tốt, rất nhanh chóng đã phát hiện ra cây cát cánh trong rừng.
Sách viết thu hoạch vào mùa thu hoặc đông tốt hơn, giờ đã cuối xuân nên nàng chỉ dám đào thử hai ba cây, Thanh Nhạn bên cạnh dùng dao cắt bỏ thân cây, cẩn thận nhét củ vào túi vải mang bên mình, do Tống Kiều Thư có dặn cây hơi độc, hắn xung phong nhận việc xử lý cất giữ.
Men theo con suối họ ra bờ sông, ở đây có nhiều cây sậy đang đung đưa theo gió.
Rễ sậy còn gọi là lô căn, là một vị thuốc vị ngọt, có thể trị các chứng bệnh sốt cao và ho có đờm.
Thanh Nhạn khó tin nhìn bãi sậy trước mặt, cái thứ mọc thành rừng ai ai cũng thấy này là vị thuốc á?
"...chọn rễ mọc hướng nước ngược, mềm mềm." Tống Kiều Thư lẩm bẩm rồi sắn quần lội xuống nước, nàng lần mò sờ mó gốc cây.
"Này là ngược nước nhỉ?"
"Chắc vậy?" Thanh Nhạn vẫn chưa hết nghi hoặc nhìn cây sậy.
"Cái này cũng lấy rễ?"
"Thân rễ.
Cắt chỗ này, rồi cắt ở đây, ta chỉ lấy hai đốt sát gốc thôi.
Bỏ vỏ với mấy thứ râu ria đi." Động tác Tống Kiều Thư tuy chưa thuần thục, nhưng nhờ kĩ sách nên cô biết phải cắt ở đâu.
Hai đốt sát gốc sậy, thân to mập mềm trắng, có thể nhìn thấy bên trong rỗng ruột.
Nàng cắt một mẩu, bỏ vào miệng nhẩm nhẩm.
"Có vị ngọt.
Chính là nó."
Thanh Nhạn làm theo cô, khi đầu lưỡi nếm được vị ngọt nhẹ, hắn không kiềm chế được nhìn nàng với ánh mắt sùng bái.
"Thê chủ giỏi quá."
Nàng cười hì hì sờ mũi.
Lúc này Tống Kiều Thư vẫn chưa hiểu rõ thời cổ đại, tri thức là thứ cao quý ít được phổ biến, nghề nghiệp là thứ bị người ta cất giữ, nên đối với người tầng lớp thấp như Thanh Nhạn thì việc nàng có thể đọc sách, tự học cách phân biệt thảo dược là một thứ năng lực xuất chúng.
Giống như tự học thành tài vậy, đương nhiên phải có trí thông minh bẩm sinh mới làm được như thế, đúng không?
Hai người cặm cụi ở bờ sông, thu hoạch được hai giỏ đầy lô căn mới ngừng.
Không biết y quán có cần lô căn không, bọn họ chỉ đành mò mẫm mỗi loại thu một ít để hỏi.
Không nên bỏ hết trứng vào một giỏ, trên đường về họ nhặt củi, hái chút rau dại.
Một ngày thu hoạch đầy tay, Tống Kiều Thư ngẩng mặt nhìn trời, hít một hơi căng ngực.
Chợt nàng nghe thấy Thanh Nhạn reo lên vui vẻ: "Gà rừng!"
"Đâu, gà rừng đâu?"
Lẩn khuất sau hàng cây, một con gà rừng màu nâu, thân hình thuôn nhỏ đang bới đất kiếm ăn.
Nàng ra hiệu để Thanh Nhạn vòng qua bên kia, mình sẽ chặn bên này.
Hai người ăn ý bỏ đồ trong tay xuống, cúi người rón rén bao vây mục tiêu.
Hôm nay có đổi món được hay không đều dựa vào lúc này!
Thanh Nhạn hét một tiếng, làm động tác dậm chân khua tay khiến gà hoảng sợ lao về hướng ngược lại, vừa vặn vào tầm tay Tống Kiều Thư.
"Quác!!!" Con gà gào ầm lên, vỗ cánh phành phạch quật lên mặt nàng không nương "cánh".
"Á." Cảm thấy bàn tay nhẹ bẫng, trong tay nàng chỉ còn một nhúm lông.
Con gà đáp đất, nó tức giận vì bị nhổ lông, liên tục kêu quác quác.
Thanh Nhạn nhân lúc này vồ nó, dù gà ta có là gà rừng khắp người toàn cơ cũng không giãy khỏi cánh tay nam nhân nổi.
"Bắt được rồi!!!" Tống Kiều Thư hân hoan xoa gò má bị xước.
Mắt nàng sáng bừng những tia sáng lấp lánh, tiếng cười lanh lảnh vang khắp núi rừng.
Lâu lắm rồi mới được ăn thịt, tuy rằng gà rừng nhỏ con, thịt chắc, nhưng thịt vẫn là thịt.
Dưới đôi bàn tay khéo léo của Thanh Nhạn, con gà được chia thành nhiều phần.
Đầu cổ nấu canh rau dại, một nửa kho tương, một nửa ướp muối hun khói, chân với cánh chặt nhỏ ngâm muối.
Nhìn bàn đồ ăn trước mắt, nàng cảm động muốn khóc.
Vừa vùi mặt vào ăn, vừa liên tục khen ngợi chính phu nhà mình đảm đang, không quên bắt hắn gắp thịt ăn.
Tiếp xúc mấy ngày Thanh Nhạn đã bớt sợ hãi với Tống Kiều Thư, hắn cười hỏi nàng muốn bán thảo dược như nào.
Nàng nhún vai, trước mắt cứ phơi khô đã, mấy hôm nữa lên trấn cầm tới y quán hỏi xem sao.
Chẳng rõ có phải cơm no ấm cật hay không, tối đó khi chui vào chăn, nàng nhìn nhìn gương mặt Thanh Nhạn, không nhịn được hôn cái chụt vào má hắn.
"Thê chủ?"
"Hì hì, ta phát hiện trông ngươi rất được nha."
Quả thật Thanh Nhạn sở hữu đôi mắt rõ ràng có thần, mày rậm môi đầy đặn, ngũ quan rõ ràng.
Trải qua vài ngày sống chung, tinh thần của hắn tốt lên, bớt đi dáng vẻ khúm núm sợ hãi ban đầu.
Càng nhìn càng thuận mắt, nàng đưa tay véo má hắn.
"Cưới được một người chồng như này ta thật có phúc."
Nàng nghĩ kĩ rồi, chưa nói tới việc nàng phải chịu trách nhiệm với nam nhân này vì đã chiếm đoạt thân thể vợ người ta, thì nàng thấy ở chung với hắn khá tốt.
Vậy nên nàng sẽ tiếp nhận người chồng này, chăm lo cho hắn, yêu thương hắn.
Ôm Thanh Nhạn thật chặt trong vòng tay, nàng lặng lẽ sờ sờ thắt lưng hắn một chút.
Nam nhân nha, gầy nhưng không yếu.
Hắn nằm yên để mặc nàng sờ mó, mặt vùi vào vai nàng thở nhẹ.
Qua hồi lâu thấy nàng vẫn chỉ sờ linh tinh, không kiềm chế được hơi tách ra, nghi hoặc nhìn nàng.
"Thê chủ, không phải ngài muốn làm chuyện đó sao?"
Tống Kiều Thư: "..." Ta chưa có *** dật mọi lúc đến vậy đâu.