Sinh hoạt tại trấn Bách Hoà có rất nhiều khoản cần chi.
Tình hình buôn bán Bán Chi Liên không tệ, mỗi tháng lãi vài lượng bạc.
Nhưng dựa vào vài lượng này thì chỉ đủ sinh sống mà thôi.
Số tiền có thể để ra quá ít, không đáng kêu là tiền tiết kiệm, huống hồ nàng vẫn nợ 30 lượng mua nhà.
Tống Kiều Thư ngồi bóp trán tính sổ sách.
Nàng cần làm gì đó để kiếm thêm khách, hay kiếm một khoản tiền lớn ngay.
Hoặc cả hai.
Đèn dầu gần cạn, một nam nhân lặng lẽ châm thêm.
Thê chủ đã suy tính nhiều ngày, hắn thử đề xuất cắt giảm chi phí trong nhà để tiết kiệm tiền, Quan Tự Phong thì muốn bỏ qua khoản tiền hắn cho vay, nhưng tất cả đều bị nàng bác bỏ.
"Sẽ có cách thôi, làm sao ta bớt ăn bớt mặc của tiểu phu nhà mình được."
Nuốt luôn 30 lượng của Quan Tự Phong càng khỏi nói, loại việc vô liêm sỉ như vậy nàng làm không được.
Đêm đã khuya, nàng đành đóng sổ sách chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thanh Nhạn bưng bát canh cải khô cho nàng ăn lót dạ, gần đây thức khuya quá hắn sợ nàng đói bụng.
Nhìn bát canh nóng hổi bốc khói nghi ngút, Tống Kiều Thư nuốt nước miếng, thổi phù phù ăn vội để kịp đi ngủ.
Chăm kĩ thế này bảo sao không béo lên.
Bụng no căng ấm áp, nàng bỗng nảy ra ý tưởng.
Vì thế những ngày sau khách hàng ghé Bán Chi Liên đều không thấy bóng dáng bà chủ Tống đâu, mỗi lần có người hỏi, tiểu phu đứng quầy Quan Tự Phong lúc nào cũng mỉm cười lễ phép: "Gần đây thê chủ bận công chuyện."
Kì thực hai người cũng đang lo lắng, Tống Kiều Thư chỉ bảo có việc phải đi mấy hôm, hai người cứ ở nhà trông coi cửa hàng." Họ nghĩ nàng muốn lên huyện mua bán gì đó, tới khi Quan Tự phong sắp xếp quần áo mới nhận ra, những quần áo mới đẹp đều nằm trong tủ, nàng chỉ mang đồ cũ theo.
Hắn bất an báo cho chính phu huynh.
Thanh Nhạn không biết làm sao, mỗi ngày đều ra cửa đứng ngóng trông.
Tống Kiều Thư cứ mất tích như thế mười ngày, chỉ còn nửa tháng nữa tới năm mới, hai tiểu phu cuống tới mức sắp đi báo quan, nàng mới trở về.
Cả người nàng bẩn thỉu, chân tay xước xát, vác cái gùi thuốc đầy ắp sau lưng.
Hai nam nhân thiếu điều bật khóc, chạy ra đỡ đồ cho nàng, mắt rưng rưng nước.
Nàng cười khổ: "Được rồi, là lỗi của ta, đừng có khóc."
Vốn nàng nghĩ chỉ cần lên núi một chuyến, đào chút thảo dược quý không quá khó khăn.
Ai ngờ trên núi tuyết dày, nàng trượt chân ngã vào hố tuyết, ngất xỉu rồi chật vật mãi mới thoát ra được.
"Thư Thư nàng đừng liều lĩnh như thế, nhà ta bớt ăn bớt mặc lại sẽ giải quyết xong.
Nàng mà có chuyện gì làm sao ta sống nổi."
"Đúng vậy, nàng biết goá phu sống như thế nào không, ta còn chưa có con đâu..."
Nhắc đến con cái Thanh Nhạn bật khóc.
Nhìn hai nam nhân vì mình khổ sở như vậy, nàng biết mình sai rồi.
"Ta xin lỗi." Nàng thở dài.
"Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn, do ta nghĩ quá dễ dàng."
Nhiều chuyện thuận lợi quá nên con người ta sinh chủ quan, nàng cũng vậy.
Nghĩ đào thảo dược mùa đông chỉ vất vả thôi, mà vất vả thì nàng có thể chịu được.
Làm sao nàng nỡ thắt lưng buộc bụng hạ thấp mức sống tiểu phu nhà mình chứ, nàng đã hứa cho bọn hắn cuộc sống ấm no mà, đến vậy còn không làm nổi thì thật quá thất bại.
Làm nữ nhân áp lực lắm, trách nhiệm đè lên vai, phải cố gắng nuôi gia đình, trả nợ, đối nội đối ngoại.
Ba người ôm nhau lộn xộn thành một cục, Tống Kiều Thư phải hứa rất nhiều hai nam nhân mới thôi sụt sùi.
Sau chuyện này nàng phải tĩnh dưỡng mười ngày mới bình phục, dù ngồi trông cửa hàng hay đọc sách, luôn luôn có tiểu phu kề bên.
Dù sao chăng nữa năm mới đã đến.
Gùi thuốc Tống Kiều Thư mang về có hai củ nhân sâm rừng quý hiếm, nàng xử lý kĩ càng làm quà cho nhà chồng.
Nàng còn hái nhiều thảo dược chỉ mọc mùa đông, bán cho Bách Thiện đường một ít, số còn lại dùng kĩ thuật hong sấy để cất trữ.
Rượu Thanh Nhạn ủ đã uống được, mùi thơm nhẹ nhàng, những ngày lễ ngoại trừ thăm hỏi họ hàng ít ỏi ra thì ba người chỉ biết đóng cửa uống rượu ăn chơi.
Nhìn Quan Tự Phong mặc áo mới thêu hoa mai đi lại, Thanh Nhạn ân cần rót trà bưng điểm tâm, nàng cười tít mắt nằm như đại gia hưởng thụ.
Thời gian này nàng có kinh nguyệt, ở thế giới nữ tôn xem nguyệt sự là điềm lành, máu đỏ may mắn, nên năm mới có nguyệt sự được coi là chuyện tốt.
Nàng cố gắng nhẫn nhịn uống thuốc giảm đau, bên kia Quan Tự Phong vò vò góc áo.
"Đừng vò nữa." Nàng cau mày, thấy Thanh Nhạn vẫn đang lúi húi làm việc ngoài sân, dứt khoát ngửa bài.
"Ban nãy ngươi chạy đi xem quần áo rồi đúng không?"
Ngày lễ kiêng giặt đồ, tên ngốc này cứ thấy quần áo nàng thay ra là bắt đầu lật giở xem xét, nàng ngờ ngợ hắn đã biết gì đó.
"Ta tính toán rồi." Hắn lí nhí.
"Nguyệt sự nàng không đều."
"Thì sao?"
"Ta cũng xem bênh án mẹ vợ nữa, có phải nàng giống bà, bị...!bị khó..." Những câu cuối hắn nói nhỏ tới mức nàng không nghe được.
"Ừ." Nàng nhẹ giọng đáp.
"Đừng để Thanh Nhạn biết."
Quan Tự Phong gật đầu.
Tống Kiều Thư thở dài.
Hai người trầm mặc, qua hồi lâu nàng mới nói tiếp: "Nếu ngươi muốn hoà ly cứ bảo, chúng ta hoà ly vui vẻ."
Hắn còn trẻ, đến với nhau do ép buộc, tình cảm không sâu, hoà ly vẫn có thể làm lại.
Nàng không nên cố chấp giữ hắn bên mình, một nữ nhân không thể sinh con, tương lai hắn không có con cái nuôi dạy, sẽ bị người đời rèm pha ghét bỏ.
Nàng phải cố gắng cho Thanh Nhạn đứa con, cuộc đời hắn khổ sở quá nhiều, giờ hoà ly cũng không dễ chịu, sống tiếp bị dè bỉu.
Chẳng may nàng chết trước, hắn không con không cái, cha mẹ đẻ nghèo túng, cuối đời sẽ vất vả.
Quan Tự Phong hiểu, hắn có nhà cha mẹ đẻ chống đỡ, có thể quay đầu.
Nhưng hắn đã quyết: "Năm mới đừng nói hoà ly, ta chỉ muốn cho nàng biết là ta đã biết, sau này những chuyện liên quan có thể thẳng thắn chia sẻ với ta."
Nàng ngẩn người, không ngờ hắn lại nói câu này.
Nam nhân trước mắt còn rất trẻ, 20 tuổi bị ép gả cho nàng, còn bị nàng cứng rắn bắt bỏ hết sính lễ hậu hĩnh vào cửa trắng tay.
Nàng đối với hắn là trách nhiệm, là nuông chiều, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bọn sẽ sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm.
"Lời ngươi nói hôm đó, cái mà viết chữ nuôi ta ấy, là nói thật à?"
"Thật." Quan Tự Phong khẳng định.
Nhìn hắn kĩ càng, dường như nàng đã luôn nghĩ hắn sẽ rời đi, nên không quá thân cận, giao phó nhiều tình cảm.
"Ta chợt nhận ra, ngươi rất đáng yêu nha." Tống Kiều Thư mỉm cười.
"Nào, lại đây gia thương, hôn một cái."
"Hứ, tránh xa ta ra." Nam nhân trẻ tuổi dẩu môi, giả bộ ghét bỏ, xong vẫn để môi nàng ấn lên má, dần dần đôi môi kìa trượt xuống cổ.
Sắc xuân nở rộ đầu năm, hứa hẹn một tương lai náo nhiệt.
Bên kia Ngô gia, đón năm mới không vui vẻ gì.
Ngô tiểu thư chè chén say sưa, vui mình trong kỹ viên trái ôm phải ấp.
Một hạ nhân hấp tấp xô cửa xông vào, chẳng chờ trách mắng đã vội vàng bẩm báo: "Tiểu thư, lão phu nhân cho gọi người trở về."
"Gọi ta làm gì?"
"Lão phu nhân bảo người tới đưa lễ mừng năm mới cho nhà Tống nương tử."
Ngô Bình Tú cau có, vớ vẩn, nàng ta đường đường là tiểu thư độc nhất Ngô gia, Tống nương tử kia không tới cầu cạnh thì thôi.
Bắt nàng mặt nóng dán mông lạnh hả? Đừng mơ!
Sáng sớm đã linh tinh nhảm nhí rồi.
"Tiểu thư..."
"Cút!" Một chiếc chén bay vút qua, suýt trúng người hầu.
Người hầu kia cúi đầu im lặng.
"Đừng phiền ta vui chơi, bảo ngoại tổ mẫu muốn có người nối dõi thì nghĩ cách ép nương tử nhà quê ngu xuẩn ấy tới khám chữa cho ta, ta không đi đâu hết.
À bảo Ngô Kiêu tới đó đi, hừ, nương tử đó đối với nam nhân thô kệch xấu xí đó tốt lắm, chưa biết chừng nhà ta bớt được một tên nam nhân lỗ vốn đấy, không tệ không tệ, hahaha..."
Dường như nghĩ tới viễn cảnh gì đó tức cười, Ngô Bình Tú cười khùng khục điên dại.
Mấy nam nhân ăn mặc mỏng manh hở hang cười phụ hoạ, đón ý hùa theo tung hô nàng ta hết lời.
"Ngô tiểu thư nói phải."
"Quả là ý hay."
Người đẹp miệng ngọt kề cạnh, tâm trí nàng ta mơ mơ màng màng, phất tay thưởng to cho đám thanh quan kỹ viện.
***
Tác giả có lời muốn nói: mình có một công việc lễ tân lúc 5h sáng, thường mình sẽ viết truyện thời gian này.
Gần đây chủ đi làm lại, hay đuổi mình khỏi quầy nên không viết được gì ._.
Thêm nữa đoạn sau đang lộn xộn, mình vẫn chưa sắp xếp được tình tiết, có khả năng sẽ ra chương chậm hơn.
Chiều mai đi thử việc mới, nói chung là bận rộn..