13.
“Lúc ấy anh quen Lâm Thục Đình…. Là cố ý đó.”
Lộ Chí Duyên mở miệng, thấy tôi không phản ứng gì mới nói tiếp.
“Dựa theo cốt truyện, nếu anh là một trong các diễn viên chính, anh có thể thay đổi nội dung cốt truyện.”
“Vậy nữ chính kia hẳn cũng có năng lực như thế.”
“Nên anh mới ngày càng thân thiết với cô ấy.”
Lộ Chí Duyên giải thích.
Anh sợ ý thức của thế giới này phát hiện hành động của mình.
Nên anh phải ngụy trang ở bên ngoài.
Anh ngoan ngoãn làm theo cốt truyện, đóng vai diễn của bản thân.
“Lúc ấy anh nghĩ phải nhanh chóng hủy đi cốt truyện này.”
“Thế mới có thể sống an ổn với em được.”
Tôi uống một ngụm cà phê, cúi đầu.
Tiếp theo, tôi cũng ngoài ý muốn thấy được cốt truyện.
Nhưng so với việc tin tưởng Lộ Chí Duyên.
Tôi chọn tin tưởng bản thân, muốn dựa vào chuyện trốn tránh để thoát khỏi vận mệnh của bản thân.
“Tại sao tôi thay đổi nội dung cốt truyện nhưng không bị trừng phạt?”
“Theo anh đoán là do nội dung chính không bị gì cả.”
“Cho nên việc em có làm nữ phụ ác độc không, ý thức thế giới không quan tâm lắm.”
Tôi cười nhạo một tiếng, vẻ mặt tràn ngập sự châm chọc.
Đúng là phải cảm ơn thế giới này nhỉ?
Không xem tôi là một diễn viên phụ quan trọng.
“Dựa theo cốt truyện, quan hệ của anh và Lâm Thục Đình khó mà cắt đứt được.”
Lúc Lộ Chí Duyên nói tới đây, vẻ mặt không thoải mái lắm.
Dù sao với anh mà nói, bị ép ở cạnh người mình không thích, chẳng khác gì cực hình cả.
Nhưng Lộ Chí Duyên vẫn làm theo cốt truyện, hoàn thành nội dung.
Ví dụ như:
Làm bạn với nữ chính, trở thành bạn bè của cô ấy, trở thành người quản lý của cô ấy.
Nhưng mà ý thức của thế giới không phát hiện được.
Thật ra nội dung kịch bản đã sụp đổ sau khi tôi rời đi.
“Lúc anh nhặt được nhật kí của em, anh mới biết em đã biết nội dung cốt truyện.”
“Nhưng… anh lo cho sự an toàn của em.”
“Cho nên vẫn không liên hệ với em.”
“May mà anh có thể phát hiện được chuyện quan trọng không lâu sau đó.”
“Chưa đến nửa năm, anh có thể thay đổi kịch bản.”
Lộ Chí Duyên nói với Lâm Thục Đình chuyện mình có bạn gái.
Hơn nữa còn luôn giữ khoảng cách.
Cũng bắt đầu thay đổi một chút sự kiện lớn nhỏ trong cốt truyện.
Ví dụ như phim của Lâm Thục Đình, mối quan hệ của bản thân trong showbiz.
Và cả…. hợp đồng của tôi.
Lộ Chí Duyên đã mua công ty giải trí kia từ lâu.
Hai tháng trước, anh đã bí mật trở thành ông chủ của tôi.
“Cho nên, Tiểu Nhan, sau khi em biết toàn bộ sự thật, em sẽ chấp nhận anh chứ?”
14.
Không khí im lặng.
Lát sau, tôi mở miệng, “Tôi cần phải suy nghĩ một thời gian.”
Nói xong tôi ngẩng đầu nhìn Lộ Chí Duyên.
Trong mắt anh tràn ngập sự đau buồn, nhưng tôi bình tĩnh nói,
“Lộ Chí Duyên, chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm, bây giờ tôi khó mà chấp nhận anh được.”
“Được,” Lộ Chí Duyên gật đầu, “Tiểu Nhan, anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Anh dừng một lát rồi nói, “Lúc thấy em đau khổ, trong lòng anh chẳng vui tí nào.”
Sương mù bao phủ lấy tôi nhiều năm đã bị xóa đi.
Tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái, “Cuộc hẹn hò này chấm dứt tại đây, chúng ta về thôi.”
Lúc này Lộ Chí Duyên đứng dậy làm một tư thế tay, camera lại trở về vị trí cũ.
[Xem hội viên VIP bọn tôi là cái gì thế?]
[Hở xíu là không cho xem, trực giác nói cho tôi biết, có vấn đề.]
Tôi và Lộ Chí Duyên một trước một sau trở về chỗ quay.
Mọi người đã ở sảnh từ trước.
Điện thoại trong tay tôi vang lên.
Là Lâm Mạn, bạn thân của tôi.
Tôi đi tới chỗ không camera, nghe máy.
“Tớ có xem livestream, Lộ Chí Duyên kia có ý gì thế! Rõ ràng hắn và Lâm Thục Đình có quan hệ không rõ, bây giờ làm ra vẻ như thế cho ai xem chứ! Tớ cảnh cáo cậu, đừng có mà mềm lòng đấy!”
Tôi nói mấy chữ: “Lỡ như….”
“Không có lỡ như! Cậu đừng quên hôm kỉ niệm của hai người, hắn bỏ cậu mà đi tìm Lâm Thục Đình, lúc cậu ngất vì tức giận, là tớ đưa cậu vào bệnh viện chăm sóc!”
Tôi im lặng, nhớ đến hình ảnh hôm ấy.
Lúc tôi tỉ mỉ nấu một bàn đồ ăn để chúc mừng ngày kỉ niệm của chúng tôi.
Lộ Chí Duyên lại xin lỗi tôi, bảo hôm nay anh phải đi tiệm sách với Lâm Thục Đình.
Bây giờ lại, sự áy náy và đau lòng trong mắt anh hôm đó không ngụy trang, bởi vì việc ‘cùng Lâm Thục Đình đi nhà sách’ là chuyện phải xảy ra trong cốt truyện.
Nhưng lúc đó anh bỏ rơi tôi để đi cùng Lâm Thục Đình.
Tôi không nhớ được cảm xúc của bản thân lúc đó.
Chỉ nhớ bản thân khóc một đêm, kích động quá mức nên ngất đi.
Hôm sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, bạn thân ở bên cạnh chăm sóc cho tôi.
Tôi hỏi cô ấy Lộ Chí Duyên đâu, cô ấy nhịn không được mà cho tôi xem ảnh.
“Lúc cậu nằm viện, bạn trai cậu đang đi dạo phố với cô gái khác để mua đồ, nếu tớ không vội tới chăm sóc cho cậu, tớ phải đi tới đó đánh cho hai đứa khốn nạn kia một trận rồi!”
Tôi nhìn hình ảnh thân mật trong điện thoại.
Nụ cười trên mặt họ rất chói mắt.
Không giống như tôi lúc này, ở trong bệnh viện với gương mặt vàng như nến và môi nứt nẻ.
Tình yêu của tôi dành cho anh, đột nhiên giảm bớt đi không ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT