Mọi người tốt nghiệp xong là dọn ra khỏi ký túc xá.
Hà Tịch cũng đã dọn ra từ sớm.

Tử Lý chạy tới đây tìm việc, hai người liền ở chung một chỗ.
Trời vào thu, rồi lại chuyển sang đông.

Hà Tịch không học lên thạc sĩ nữa.

Cuộc thi thiết kế chỉ mới đi được một nửa, tinh thần cô kém đi ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích.

Tuy chưa bị loại nhưng thứ hạng không cao.

Mẹ Hà cũng chưa hay biết chuyện này, bởi cô chưa có ý định nói với bà.
Vòng tiếp theo của cuộc thi sắp tới, Tử Lý chân thành động viên:
- Cậu nên lấy lại tinh thần càng sớm càng tốt.

Tớ thấy cậu càng ngày càng ủ rũ.
Hà Tịch gật đầu.

Tử Lý thở dài:
- Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.
Từ khi Dương Minh đi, anh và Hà Tịch không còn liên lạc.

Hà Tịch cảm thấy hay là cứ sống như vậy đi, miễn sao một ngày anh kết hôn đừng gửi thiệp cưới cho cô là được.

Như vậy cô cũng sẽ không quá thương tâm.
Tử Lý không hiểu, cô sao lại phải khổ sở như thế? Bao nhiêu ngày tháng luôn tự đày đoạ chính mình.
- Tiểu Tịch, tớ nói thế này cậu đừng giận.

Lúc Dương Minh ở đây cậu luôn gạt phắt cậu ấy sang một bên, hiện tại cậu ấy đi rồi, cậu lại buồn đến vậy.

Cậu nên rõ ràng một chút, cho bản thân một con đường sống.
Hoặc là kiên quyết quên đi, hoặc là dũng cảm tiến lên, đừng sợ phản ứng của mẹ, mạnh mẽ đối mặt.
- Tớ cũng từng suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng bản thân tớ thường lo được lo mất, không thể đưa ra quyết định.
- Cậu nhìn bản thân cậu hiện tại, lẽ nào vẫn chưa biết thứ bản thân cần thực sự là gì ư?
Hà Tịch thừa nhận bản thân làm cách nào cũng không quên được Dương Minh.

Cho dù là năm hay mười năm nữa, cô cũng không có đủ tự tin rằng mình sẽ quên được.
....
Hà Tịch một mình bước đi trên phố, ngăm nhìn khung cảnh vạn vật.

Phía trước cô là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau dạo bước.

Cả hai đều là học sinh trung học, những mẩu chuyện ngây thơ của bọn họ khiến cô không ngừng hồi tưởng về nhiều năm trước.

Dáng vẻ Dương Minh lẫn của cô trong tâm trí đều chưa từng phai mờ.

Bọn họ ngồi trong lớp học, Dương Minh chống cằm nhìn cô học bài.

Cô liền hỏi:
- Cậu nhìn lâu vậy rồi, không thấy nhàm chán sao?
Anh lắc đầu:
- Không nhàm chán.
Hà Tịch:
- Cậu nói xem, tôi có điểm nào vừa mắt cậu?
- Một khi cậu thích rồi, không phải khuyết điểm sẽ biến thành ưu điểm.

Mà là cho dù người ta nhiều khuyết điểm đến mấy, cậu vẫn có thể chấp nhận.

Nếu thích mà chỉ nhìn thấy những thứ tốt đẹp thì là mù quáng.
- Ví dụ như?
- Ví dụ như...sự chậm nhiệt của cậu là khuyết điểm, vậy tôi liền thích sự chậm nhiệt đó của cậu.

Nếu cậu ngốc nghếch, tôi cũng sẽ thích cách mà cậu ngốc nghếch.

Hà Tịch không đọc sách nữa, quay sang nhìn cậu:
- Hoá ra đó là khuyết điểm của tôi sao?
- Tôi không nói cậu như vậy, đây chỉ là ví dụ.
- Vậy cậu nói xem, tôi có những khuyết điểm gì?
- Hiện tại chưa tìm ra.
Hà Tịch không nhịn được cười.

Dương Minh rất tự nhiên mà nói:
- Tôi không hề phủ nhận bản thân mù quáng.
Có người từng nói với cô:
- Hạnh phúc không phải tự dưng mà trọn vẹn, còn phải xem cậu có cố gắng  vì nó hay không.

Nếu bản thân không cố gắng thì không xứng đáng được hạnh phúc.
Cũng phải, cô chỉ suốt ngày nghĩ ngợi, lo ngược lo xuôi, không làm được gì ra hồn.

Quả thực là một kẻ vô dụng, lấy đâu ra tư cách hạnh phúc?
Thử nghĩ về những ngày tháng sau này, mười năm nữa, hai mươi năm nữa, cô sẽ sống như thế nào?
Không có Dương Minh, chỉ là một ngày mưa cũng khiến tâm trạng chở nên u uất.

Cô nghĩ bản thân sẽ không thể quen thêm một ai khác, sẽ ngày ngày đi làm rồi trở về nhà, sống một cuộc đời đơn độc cho tới chết.
Tử Lý nói hay là thử tìm một người có thể gửi gắm tình cảm, thời gian khiến mọi thứ phai nhạt, cô rồi cũng sẽ không còn nhớ tới ai kia nữa.
Hà Tịch dù chỉ thử thôi cũng không làm được.

Cô không cách nào tưởng tượng người nắm tay cô, người cùng cô dạo phố, ngắm nhìn bầu trời đầy sao vào mỗi tối không phải Dương Minh.
Có lẽ cả đời này, lòng cô chỉ có thể hướng về một người duy nhất.

Thà để cô cô độc đến già đi.
....
Tử Lý gần đây bận rộn đến đáng thương, đi công tác những nửa tháng mới về.

Vừa bước vào nhà liền thấy vali và đồ đạc đã xếp sẵn ở cửa.
- Cậu lại chỉ mang một vài bộ quần áo thôi à? Lần này cậu ở lại đó mấy ngày thế?
- Chắc khoảng một tuần.

- Một tuần?
Tử Lý tròn mắt, không nói không rằng chạy vào phòng, lật tung tủ ra rồi lấy thêm mấy bộ váy nhét vào trong vali của Hà Tịch, còn không quên lấy thêm đồ trang điểm, son phấn đủ loại.

Hà Tịch buồn cười nói:
- Cũng không cần phải vậy mà!
Tử Lý sau khi nhét xong đồ liền đứng dậy, hai tay chống hông, thở ra một hơi dài:
- Mặc đẹp vào! Tiện thì tìm lấy một anh chàng nào đó rồi hẹn hò đi.

Tớ không muốn đến lúc tớ cưới chồng, cậu bơ vơ ngay trong hôn lễ của bạn thân.
- Vậy cậu cứ hết dỗi bạn trai đi đã, có vậy mới tính đến chuyện kết hôn được.
- Chuyện này không lo.

Khi nào cậu tìm được đối tượng thì tớ mới tính.
- Bạn trai của cậu e là không chờ được đâu.

Anh ấy không phải gần 30 rồi à? Nhất định đang rất nóng lòng.
- Mặc kệ anh ta.

Tớ chỉ mới đi làm, thẻ còn chưa đầy, xe chưa mua, nhà chưa có, còn phải chờ tớ giàu đã.
Hai người còn đang buôn chuyện, chuông cửa đột vang lên.
Tử Lý chạy ra mở cửa, bất ngờ thốt lên:
- Dì Hà?
Mẹ Hà mỉm cười nói:
- Dì tới gặp tiểu Tịch, con bé ở nhà hay ra ngoài rồi?
- Cậu ấy hôm nay...không đi làm, đang ở bên trong.
Hà Tịch nhìn thấy mẹ cũng rất bất ngờ.
- Mẹ...mẹ tới đây sao không báo cho con một tiếng?
Mẹ Hà nhìn vali được đặt trong góc, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Bà chậm rãi ngồi xuống ghế rồi mới hỏi:
- Con tính đi đâu? Sao lại chuẩn bị đồ?
Tử Lý nhanh miệng đáp:
- Là của cháu đấy ạ, cháu mới đi công tác về.
Mẹ Hà cũng không vạch trần lời nói dối vụng về kia, chỉ lấy điện thoại ra, đưa cho Hà Tịch xem vài bức ảnh.
- Sáng nay cô giúp việc đưa cho mẹ xem, nói người trong bức ảnh sao mà giống con tới vậy, từ đầu tới chân đều không khác chút nào.

Mẹ tới hỏi con một chút.
Hà Tịch khó khăn hít thở.

Đó là ảnh của cuộc thi thiết kế mà cô tham gia.

Tuy được đăng lên mạng, nhưng Hà Tịch từng nghĩ mẹ Hà không có thói quen lướt web, không thể thấy được.

Cô im lặng một hồi, mẹ Hà cũng kiên nhẫn chờ đợi.

Một hồi lâu cô mới mở miệng:
- Mẹ đã biết câu trả lời nên mới lặn lội tới đây.

Con không còn gì để nói.
Giọng bà trở nên lớn dần:
- Tại sao con lại giấu mẹ? Con nói dối mẹ tốt nghiệp xong liền đi kiếm việc làm, mẹ tin.

Con nói con mệt, không tiếp tục học lên thạc sĩ mẹ cũng tin.

Rốt cuộc con còn nói dối mẹ bao nhiêu chuyện nữa?
- Con sợ mẹ phản đối nên không nói.

Là lỗi của con.
Tâm tình của mẹ Hà trở nên kích động:
- Mẹ tất nhiên phản đối! Con biết con đường của mẹ trước kia rồi mà? Con còn muốn dấn thân vào đó làm gì? Lẽ nào con muốn đi theo vết xe đổ của mẹ sao?
- Con biết.

Nhưng đó chỉ là một cuộc thi, con cảm thấy không có gì đáng lo lắng cả.
- Bỏ đi, đừng lãng phí thời gian và công sức nữa.

Còn tiếp tục học thì học, không thì tìm một công việc, phát triển sự nghiệp.

Mẹ nói cho con biết, mẹ nhất định không đồng ý con tiếp tục đi con đường này.

Con vất vả học hành mười mấy năm, vất vả thi đại học, con bằng lòng từ bỏ mọi nỗ lực từ bé tới lớn để đi một rẽ ngang hướng sao? Trong lúc người ta có sự nghiệp, có danh vọng thì con đang ở đâu? Không chừng chật vật thêm vài năm cũng không có thành tựu gì.

Con từ bỏ cơ hội đi làm ở những công ty lớn để tham gia cuộc thi vớ vẩn đó sao? Não con bị hỏng rồi phải không?
Hà Tịch cúi đầu, điều bà nói tất cả đều đúng.
- Con đã hai mấy rồi, theo con đường đó chẳng khác nào quay về con số không.

Chỉ với mấy bản thiết kế không đâu vào đâu, không có danh tiếng, không có chỗ dựa, con nghĩ con đi được bao xa? Mẹ nói cho con biết, mẹ nhất định không đồng ý.

Con bỏ ngay cho mẹ, nhân lúc còn sớm quay về đúng chuyên ngành của mình.

Tử Lý thấy hai bên căng thẳng, bất đắc dĩ tiến lên hoà giải:
- Dì à, dì bớt giận! Hà Tịch vẫn luôn suy đắn đo việc nói với dì, cậu ấy không thật sự muốn nói dối.

Thời gian này cậu ấy vừa tham gia cuộc thi, vừa bận bịu đi làm thêm để kiếm tiền, đã gầy đi rất nhiều.
Giá vé máy bay cũng đâu có rẻ, cô đi đi lại lại cũng tốn rất nhiều tiền, lại cộng thêm tiền thuê nhà, tiền ăn uống...!bao nhiêu thứ tiền phải lo.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tạm thời kiếm một công việc làm thêm để trang trải các khoản chi phí.
Hà Tịch không cãi lại bà, nhưng cũng không đồng ý từ bỏ.

Mẹ Hà qua một lúc thái độ cũng trở nên hoà hoãn hơn.

Không nghĩ tới cô vẫn còn cứng đầu nói:
- Mẹ, có thể để đến khi cuộc thi kết thúc rồi mới nói tiếp được không? Con hiện tại đã ở trong top mười, con không thể dừng lại được.
Mẹ Hà hít một hơi sâu.

Từ khi đáp máy bay xuống đây, bà vẫn luôn kiềm chế.

Bà không muốn nói quá nặng lời, không muốn vì chuyện này mà hai mẹ con trở mặt với nhau.

Nhưng cô rất không hiểu chuyện, còn cãi lại bà.
Bà quyết định không nói nữa, cầm túi đứng dậy rời đi.

Hà Tịch và Tử Lý đều vội vàng ngăn lại:
- Mẹ, mẹ mới xuống máy bay, nhất định rất mệt.

Mẹ không nghỉ ngơi lại còn đi đâu?

Tử Lý đứng một bên phụ hoạ:
- Đúng đấy dì, dì mau vào phòng nghỉ ngơi, để cháu đi nấu cơm, cũng đã trưa rồi.
Mẹ Hà ra đến cửa, không quay đầu lại mà cao giọng đáp :
- Con lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi.

Mẹ không quản nổi con nữa.

Con cứ nhất quyết làm trái ý mẹ vậy thì đừng nhìn mặt mẹ nữa.
- Mẹ...
Hà Tịch cắn môi, cô có khóc lóc đến thế nào bà cũng không hề mềm lòng.
Hà Tịch đi đến vòng chung kết cũng đã là chuyện của nhiều tháng sau.

Cô cố gắng vực dậy tinh thần, cuối cũng đạt được kết quả tốt.
Hai mẹ con cứng đầu y hệt nhau, mẹ Hà cương quyết phản đối đến cùng, lạnh nhạt với cô thời gian dài.

Bác Đinh và Đinh Nhiên ở giữa khuyên đến mỏi cả mồm nhưng vô ích.

Ngay cả mấy ngày Tết, Hà Tịch trở về nhà, mẹ Hà cũng không hề nhìn mặt cô.
Chưa bao giờ mẹ tức giận với cô nhiều như thế.
Hà Tịch mệt mỏi đứng trên sân khấu.

Sau khi giới thiệu xong tác phẩm của bản thân liền lui về sau.

Ánh đèn cùng các hiệu ứng sân khấu liên tục thay đổi khiến cô hơi đau đầu.

Những người mẫu đang diện trang phục mà cô thiết kế lần lượt đứng xếp hàng bên cạnh cô.

Hội trường có biết bao nhiêu con người nhưng cô lại có cảm giác bản thân bơ vơ đến tột cùng, không có ai để dãi bày, không có gia đình bên cạnh động viên cổ vũ, đến cả người cô thích cũng bị cô làm cho chán nản mà bỏ đi.

Giờ khắc này Hà Tịch giống như một cành cây khô khốc giữa vũng lầy, dần dần bị nhấm chìm bởi bùn đất, không cách nào thoát ra nổi.
Cô không có tự tin mình sẽ thắng, cô biết mình không đủ tài năng.

Thứ đưa cô đi xa đến thế cũng chỉ là sự nỗ lực không ngừng nghỉ.

Nhưng sự chán nản đã lan tràn khắp ngõ ngách của cơ thể, len lỏi vào từng tế bào khi ban tổ chức tuyên bố người thắng cuộc.

Dĩ nhiên không phải là cô.
Hà Tịch ngồi trong phòng thay đồ, tâm trạng thậm tệ.

Có người đi qua liền vỗ nhẹ vai cô, nhẹ nhàng an ủi:
- Đừng buồn quá, trang phục cô làm ra rất đẹp.

Tương lai còn nhiều cơ hội, đừng vội nản lòng.
Cô nở nụ cười cứng nhắc:
- Cảm ơn.
Sau đó lại có Vương Lệ gọi điện, đại khái cũng nói những lời khích lệ, động viên
Hà Tịch cúp máy, lặng lẽ rời khỏi toà nhà.
Cô dạo bước trên con phố xa lạ, đến khi mỏi chân rồi liền ngồi xuống bên vệ đường.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vút, Hà Tịch cảm thấy khó thở.

Mọi áp lực và mệt mỏi đè nén suốt thời gian qua khiến cô không thở nổi.

Lồng ngực vẫn luôn có thứ gì đó chèn ép, nặng nề vô cùng.
Cô trở nên mất phương hướng.

Giá như có anh ở đây...vậy thì tốt quá..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play