Gần đây Hà Tịch cho dù không có tiết học thì cũng ít khi trở lại ký túc xá.
Hôm nào cũng ra ngoài đến tận giờ giới nghiêm mới về.
Nếu không phải ký túc xá quy định giờ giấc nghiêm khắc, cô nhất định là còn về muộn hơn.
Đinh Nhiên ngồi ăn cơm nhưng liên tục ngó nghiêng, mấy hôm nay đều như vậy.
Kiều Ninh thấy lạ liền hỏi:
- Em đang tìm Hà Tịch à?
- Ừm, lâu rồi không thấy mặt mũi chị ấy đâu.
Không biết gầy ốm ra sao rồi, sao đến ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy bóng dáng...
- Cậu ấy gần đây rất bận, đi sớm về khuya...
Hà Tịch bên này đang hắt xì liên tục.
Vương Lệ đưa chai nước đến trước mặt cô, lại nhìn xuống máy tính.
- Đừng có cố quá, sắc mặt em có vẻ kém đi nhiều rồi đấy.
Cô cười gượng gạo:
- Có lẽ vì gần đây thời tiết nóng lên thôi.
Chị đã xem mấy mẫu thiết kế em gửi chưa?
Vương Lệ sắc mặt nghiêm nghị:
- Xem rồi, chưa đạt yêu cầu.
Em phải cải thiện lại rất nhiều phần, đặc biệt là thân váy.
Cuộc thi thiết kế lần này yêu cầu rất cao.
Cô chỉ là tay ngang, gần đây với sự giúp đỡ của Vương Lệ, cô ra sức rèn luyện nhưng vẫn chưa thấy thành quả.
Hà Tịch cảm thấy hơi buồn bực, nếu cô có thể tiến bộ thật nhanh thì tốt quá.
- Vòng đầu tiên mang tính cạnh tranh rất lớn.
Chị có nhờ một người bạn dò la chút tin tức, nghe nói số thí sinh đăng ký tham gia đã lên tới mấy nghìn người và còn đang tiếp tục tăng, tình hình khá căng thẳng.
Hà Tịch cũng không bất ngờ lắm, cuộc thi lớn tới vậy mà.
Vương Lệ lại nói tiếp:
- "Khách hàng" lần này của em là những nhân vật kì cựu trong giới, vừa khó tính vừa khắt khe.
Em tốt nhất nên tiến bộ nhanh một chút, tạo ra một sản phẩm ấn tượng ngay từ đầu, khiến họ để mắt đến em nhiều hơn.
Đó là cách mà em tự tạo ưu thế cho chính mình.
Cô cũng biết thử thách mà mình phải đối mặt lớn tới nhường nào.
Nhưng đã quyết định làm thì không có chuyện bỏ cuộc.
Những ngày qua cô rong ruổi từ khắp các khu chợ đến các cửa hàng thời trang cao cấp, tiếp thu mọi loại kiến thức về thời trang.
Nhưng cũng phải nói tới sự giúp đỡ của Vương Lệ, chị đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức ra để dạy cô, cô thật sự biết ơn.
Vương Lệ làm bộ xảo trá, hạ giọng:
- Đừng có nghĩ chị giúp em miễn phí.
Sau khi đạt quán quân, có tiền đồ rộng mở rồi đừng có mà giả vờ không quen chị đấy.
Hà Tịch bật cười, khẳng định chắc nịch:
- Tuyệt đối không!
- Thế thì còn được, chị còn đang đợi có một nhà thiết kế nổi tiếng để nâng tầm nhãn hàng đây.
Đừng có làm chị thất vọng.
Trước khi cô định rời đi, Vương Lệ gọi cô lại hỏi:
- Lễ tốt nghiệp của em là khi nào?
Hà Tịch ngẫm nghĩ:
- Hai tuần nữa, chị muốn đến à?
Vương Lệ nhướng mày:
- Chị đây rất bận.
Chị hỏi một câu nữa...
Nhìn bộ dạng ngập ngừng của chị, cô liền tò mò:
- Chị muốn hỏi em cái gì?
Chị ấy nắm lấy tay cô, cất giọng chân thành:
- Em...có bạn trai chưa?
Câu hỏi này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô.
- Sao chị lại hỏi về vấn đề này?
- Thật ra...chị có một người em họ mới đi du học về.
Em có hứng thú không?
Hà Tịch vội xua tay:
- Em hiện tại không...
- Em khoan hẵng từ chối.
Ngoại hình nó không chê vào đâu được, tính tình cũng ôn hoà, lại có chí tiến thủ, gia cảnh khá giả.
Hôm nào cùng chị đi ăn một bữa cơm nhé, chị giới thiệu cho.
Mấy ngày sau Hà Tịch lại đến, còn mang theo một bản thiết kế tâm đắc nhất của mình.
Vương Lệ ngắm nhìn một hồi, cuối cùng đưa ra đánh giá:
- Không tệ, thiết kế rất mới lạ.
Thế là Hà Tịch ngay lập tức bước vào giai đoạn tìm kiếm nguyên liệu để may trang phục.
- Thiết kế của em lấy cảm hứng từ cổ phục, nếu dùng vải voan thì sẽ thể hiện được sự mềm mại, uyển chuyển của trang phục.
Em đã tìm được một loại voan tơ tốt, sản phẩm làm ra nhất định sẽ rất đẹp.
Vương Lệ cũng cảm thấy ý tưởng này khá được.
Nhưng Hà Tịch lại ủ rũ nói tiếp:
- Có điều mấy ngày nay em đi khắp nơi mà vẫn không tìm được loại vải em mong muốn...
Cô còn cất công lên mạng tìm kiếm cả ngày dài, kết quả phát hiện ra cả thành phố chỉ có một công ty độc quyền sản xuất, lại chỉ cung cấp cho các thương hiệu thời trang có tiếng hoặc xuất khẩu ra nước ngoài.
Thật sự rất khó mua.
- Đây là loại voan mà em đang nói?
Vương Lệ lấy từ trong phòng nghỉ ra một chiếc khăn rồi đưa đến cho Hà Tịch xem.
Hà Tịch ngắm nghía một hồi, hai mắt dần sáng lên.
Thấy cô gật đầu, Vương Lệ liền thở dài:
- Trước đây chị cũng tìm kiếm loại này để đưa vào sản xuất, nhưng công ty đó chỉ bán cho "khách quen" với số lượng lớn.
Brand của chị tuy không nhỏ nhưng vẫn không đủ tiêu chuẩn làm khách hàng của họ.
Em nên từ bỏ hy vọng đi, không mua được đâu.
Hà Tịch trong lòng tiếc nuối.
Cô cảm thấy chỉ có loại vải đó mới khiến trang phục của cô trở nên hoàn mĩ mà thôi.
Nhưng cũng đâu còn cách nào...chỉ đành tìm loại vải khác để thay thế.
Vất vả hơn một ngày, càng làm càng cảm thấy không ổn.
May được một phần thân váy, nhìn thế nào cũng không hài lòng.
Vương Lệ thấy tình hình không được khả quan bèn bảo cô dừng mọi việc lại.
Hà Tịch mệt mỏi nằm dài ra ghế, toàn thân vô lực.
- Giá mà có được loại vải kia...
Thấy cô có vẻ nản chí, Vương Lệ thật lòng khuyên:
- Thời gian không còn nhiều, em nên nghĩ biện pháp khác.
Hay là...thay đổi thiết kế phù hợp hơn.
Hà Tịch nhắm chặt mắt, hít thở thật sâu.
- Em muốn thiết kế này, em sẽ không thay đổi.
Chỉ cô mới biết được, để thiết kế ra mẫu này, bản thân cô đã bỏ ra biết nhiêu là tâm huyết.
Khi ý tưởng đột ngột xuất hiện, cô đã có linh cảm rằng mình có thể lật ngược tình thế.
lúc nhìn bản thiết kế do chính tay mình vẽ ra này, Hà Tịch có cảm giác xúc động mãnh liệt.
Vương Lê buồn cười nói:
- Em định làm gì? Chạy tới công ty kia trộm vải à? Nếu không thì dùng mỹ nhân kế đi tìm mấy người có chức vụ cao một chút, lừa mua lấy một hai khúc vải vậy, cũng khá đơn giản.
Nếu có thành công dụ dỗ họ thật, vậy nói họ bán luôn cho chị một ít, chị cũng muốn.
Hà Tịch bật dậy, hai mắt mở to:
- Chỉ là một chút vải mà phải bán thân sao?
- Thế mới nói, trên thị trường vẫn còn rất nhiều loại vải tốt, làm ra một sản phẩm đẹp mắt để đi dự thi không khó.
Em việc gì phải làm khổ bản thân mình?
Lời chị nói tuy rằng có lý...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không can tâm từ bỏ thiết kế này.
Nó là công sức, mà sự kỳ vọng lớn lao của, cô nhất định phải hoàn thành.
.