Ra khỏi thành phố, đường xá bắt đầu ngoằn ngoèo khó đi, lại lắm dốc, cơn buồn ngủ chưa đến được bao lâu đã nhanh chóng bị dập tắt.
Ngồi xe hơn bốn tiếng, bọn họ rốt cuộc cũng tới nơi.
Ai nấy uể oải xách hành lý đứng dậy.
Hà Tịch ôm túi bước xuống xe, lúc này cô mới nhận ra bản thân thực sự quá lầm lỗi.
Chàng trai đang đứng nói chuyện với chủ tịch hội sinh viên sao lại giống Dương Minh thế kia? Còn cô gái kế bên không phải là Châu Bích sao? Cô dụi mắt mấy lần, rốt cuộc mới chấp nhận việc bản thân không nhìn lầm.
Kể từ buổi tối hôm đó, cô chưa từng thấy lại mặt Dương Minh.
Hai người không liên lạc, cũng không có chuyện vô tình đụng mặt nhau ở nhà ăn hay là sân trườn, cứ giống như là sắp biến mất khỏi cuộc sống của nhau mãi mãi vậy...
Chỉ là...ngày sinh nhật của cô, rất khuya rồi cậu đột ngột gọi điện, hai người im lặng nghe tiếng thở nặng nề của đối phương, cuối cùng cậu chỉ nói một câu "sinh nhật vui vẻ" rồi cúp máy.
Từ đó cậu không liên lạc thêm bất cứ lần nào nữa.
Chợt cậu nghiêng đầu, Hà Tịch có chút chột dạ vội quay mặt đi, trốn sau Kiều Ninh.
Cậu không có biểu hiện gì khác thường, tiếp tục nói chuyện với người ta, có lẽ là chưa nhìn ra cô.
Hà Tịch thở phào, đành tự nhủ bản thân: đến cũng đến rồi, đừng để ý đến người ta là được.
Nhưng ông trời sẽ không để cô được như ý, vừa tính dắt Kiều Ninh đi xa chỗ đó một chút phía sau liền có tiếng gọi:
- Cậu là Hà Tịch?
Là chủ tịch hội sinh viên gọi cô lại.
Kiều Ninh phấn khởi kéo cô đi đến.
Người kia tự giới thiệu:
- Chào cậu, tôi là Tiêu Kính, chủ tịch hội sinh viên.
Hà Tịch gật đầu:
- Tôi là Hà Tịch.
Tiêu Kính cười tươi nói:
- Tôi còn nói sao lại có một cô gái tình nguyện tham gia vào đội của chúng ta chứ! Hai năm qua cậu là cô gái đầu tiên không thuộc hội sinh viên tự nguyện đi theo chúng tôi đấy.
Lẽ nào cả cái trường lớn như vậy chỉ có mình cô dại dột đăng ký tham gia chuyến đi lần này?
Hà Tịch nở một nụ cười gượng gạo.
Lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Kính đối đãi với cô khá nồng nhiệt, cô cũng không muốn phụ tấm thịnh tình của cậu ta, đem hết tinh thần và thể lực bắt đầu giúp đỡ mọi người chuyển đồ.
Dương Minh dường như không chút nào bận tâm tới cô, quay đi làm việc của mình.
Hà Tịch cụp mắt, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần.
Đồ bọn họ mang tới lần này đa số là các mặt hàng nhu yếu phẩm, còn có quần áo, giày dép người dân thành phố quyên góp gửi tới.
Sinh sống ở đây phần lớn là người dân tộc thiểu số.
Ở một vùng hẻo lánh, kinh tế không phát triển, lại xa các thành phố lớn như thế này quả thực khó khăn vô vàn.
Đằng xa, mấy đứa trẻ rụt rè nấp sau mấy gốc cổ thụ, giữa mùa đông lạnh mà chúng mặc quần áo rất mỏng manh, chân không đi giày, thậm chí không đeo tất, trông đáng thương vô cùng.
Hà Tịch vẫy tay gọi chúng lại, chúng liền có chút phân vân, đứa này đẩy đứa kia, không đứa nào chịu đi trước.
Cô kiên nhẫn gọi thêm lần nữa:
- Đừng sợ, qua đây chị cho kẹo này!
Gương mặt hiền hoà của cô có lẽ là điểm thuyết phục nhất, sau vài lần kiên nhẫn gọi, chúng cũng chịu đi tới.
Cô lấy ra từ trong túi mấy cái kẹo mút, chia cho từng đứa một.
- Không tranh giành nhé, ai rồi cũng có.
Chúng nó đồng loạt "vâng ạ".
Hà Tịch hơi bất ngờ, chúng nó đều nghe hiểu tiếng phổ thông? Kiều Ninh ở bên cạnh giải thích:
- Giờ giáo dục đang là ngành được chú trọng hàng đầu mà, ở những nơi thế này càng được nhà nước quan tâm nhiều.
Ở đâu cũng mở trường học hết, chúng nó tất nhiên được học tiếng phổ thông rồi.
Hà Tịch cười mỉm, nhìn đứa nhỏ nhất trong đám, thấy tay nó có vết xước lớn liền hỏi:
- Tay em bị làm sao thế?
Nó ngại ngùng lắc đầu không nói.
- Có đau không?
Gật gật
Sau khi rửa sạch vết xước, Hà Tịch cẩn thận đem băng cá nhân ra dán lại.
Đứa trẻ ngây thơ ngắm nhìn tay mình một lúc, sau nó lại mở to hai mắt nhìn về cô.
Hà Tịch mò mẫn trong túi, tìm được một chiếc kẹo còn sót, cô đưa cho nó nốt.
- Lần sau cẩn thận nhé!
Từ phía sau có người lớn tiếng nói:
- Đừng có tùy tiện đưa đồ cho chúng nó.
Thôn này có biết bao nhiêu đứa, lát nữa chúng nó nghe tin kéo một lũ tới xin lại rắc rối ngay.
Đồ đạc chưa chuyển xong, trẻ con đông đúc làm vướng tay vướng chân rồi chậm chễ công việc, cậu chịu trách nhiệm được không?
Hà Tịch nghĩ mình chỉ có ý tốt cho chúng mấy chiếc kẹo, không đến nỗi lớn chuyện thế chứ.
Cô quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, lòng thầm than đây mới là rắc rối này.
- Tôi là thấy chúng đáng thương, hơn nữa chúng rất ngoan mà.
Kiều Ninh không vui thay cô đáp:
- Lệ Quân, sao có thể lớn tiếng với cậu ấy như vậy? Chúng ta đến đây chẳng phải để làm những việc như thế này à?
Cô gái tên Lệ Quân mặt mày cau có, không nói thêm gì mà bỏ đi chỗ khác.
Kiều Ninh nhún vai, tiếp tục chuyển đồ.
Hà Tịch dặn mấy đứa trẻ không được chạy loạn, đùa nghịch quá chớn.
Chúng nó nghe vậy liền đồng loạt vâng dạ.
Cô hài lòng, ôn nhu nói tiếp:
- Ngoan lắm! Sắp đến giờ cơm rồi, mau về nhà đi kẻo bố mẹ các em lại tìm.
Nhìn chúng nó chạy đi xa, Hà Tịch mới nói với Kiều Ninh:
- Đúng là trẻ em ở đây quá thiếu thốn.
- Bây giờ còn đỡ, mấy năm trước chưa được nhà nước quan tâm tới còn nghèo nàn hơn nhiều.
Không có nhà bằng ngói gạch xi măng đâu, toàn là nhà đất mái lá thôi.
Hà Tịch gật gù nghe Kiều Ninh kể chuyện, tay chân thì vẫn đều đặn xếp đồ.
Một xe hàng đầy ắp đã được xếp gọn đâu vào đấy.
Căn nhà bọn họ được sắp xếp ở qua đêm là một căn nhà mang kiến trúc giống với nhà tulou cỡ nhỏ.
Nghe nói căn nhà đã tồn tại từ thời phong kiến, do một địa chủ giàu có xây nên.
Rồi cả gia đình đó không may bị táng gia bại sản, con cháu bỏ quê đi tha hương cầu thực, không có người ở, trở thành một căn nhà hoang.
Sau này dân làng cùng nhau sửa sang lại, có ngày lễ tết gì là tại tập trung tới chỗ này ăn uống vui chơi.
Thiết kế sử dụng cấu trúc vòng tròn nên căn nhà chỉ có một lối vào duy nhất, bước vào rồi liền có cảm giác như một thế giới khác vậy.
Giữa cái sân hình tròn là một cái giếng, nước trong vắt, nghe nói là nguồn nước sạch, có thể sử dụng được.
Tuy nói là lâu năm, nhưng sàn gỗ rất chắc chắn, tường cứng cáp.
Mỗi một căn phòng đều có diện tích khá rộng, đủ cho vài người ở.
Nhưng phòng rất nhiều, ai muốn ngủ riêng cũng đều có thể được.
Kiều Ninh và Hà Tịch cảm thấy cứ chung phòng là an toàn nhất, nửa đêm có gì còn giúp được nhau.
Qua bữa trưa, thôn dân kéo đến rất đông.
Cả thôn có hơn ba mươi hộ, cả ba mươi hộ đứng chật kín sân, mỗi một ánh mắt hướng về bọn cô đều vô cùng chờ mong.
Mà bản thân Hà Tịch còn khẩn trương hơn, cô cẩn thận đem từng thùng rau củ đưa đến tay họ, nụ cười hạnh phúc đầy ắp trên môi.
Mà thôn dân cũng rất có ý thức, nhận được đồ liền không ngừng gập đầu, nói cảm ơn với bọn cô.
Tiếng phổ thông pha trộn với giọng địa phương, tuy có chút khó nghe nhưng lại rất vui tai.
Mấy đứa nhỏ được phát giày, đeo vào liền phấn khích chạy tới chạy lui.
Cha mẹ chúng ngậm ngùi nhìn chúng nó, hai mắt hơi đỏ.
Sinh ra trong gia đình nghèo khổ, mùa đông rét buốt cũng không mua nổi cho chúng đôi giày, nay có giày rồi, đi học không sợ lạnh nữa.
Mọi người làm việc không ngơi tay, hết phát thực phẩm đến quần áo, thuốc men và đủ thứ thiết yếu.
Gần đến cuối buổi mà vẫn còn chưa phát hết.
Ở cuối hàng có một bà cụ già trông có vẻ khẩn trương, hai mắt bà lộ vẻ lo lắng, chỉ sợ đồ sẽ hết mất, không kịp chờ đến lượt.
Hà Tịch nhìn ra, cô cất giọng trấn an:
- Mọi người không cần lo lắng, cứ an tâm chờ đến lượt mình, ai cũng sẽ có phần.
Trong lúc mọi người đầu tắt mặt tối, Dương Minh và Tiêu Kính đứng một bên nhàn nhã vô cùng.
Dương Minh để camera tự ghi hình, còn bản thân cầm máy ảnh lên tùy tiện chụp vài tấm.
Tiêu Kính rất rất không hài lòng mà phàn nàn rằng:
- Cậu làm việc có tâm tý được không hả? Chụp ảnh qua loa thế sao mà được! Căn chỉnh cho chuẩn vào, góc độ, ánh sáng cũng phải tốt thì ảnh ra mới đẹp được chứ! Cho cậu công việc nhẹ nhàng nhất rồi mà cậu bày ra cái thái độ này đây...
Dương Minh cau mày đưa máy ảnh lên lần nữa.
Lần này không đến nỗi qua loa, cậu tìm mấy góc thuận mắt rồi mới nhấn chụp.
Trong lúc lướt qua Hà Tịch, cậu vô thức dừng lại.
Cô không ngại bẩn cầm cái chân nhem nhuốc nhỏ bé lên, cẩn thận lau cho thật sạch rồi mới giúp đứa trẻ xỏ giày.
Xong xuôi, cô cười mỉm:
- Có bị lỏng không?
Đứa trẻ ngoan ngoãn lắc đầu:
- Không ạ!
- Có thích đôi giày mới này không?
- Rất thích!
Hà Tịch cười càng tươi.
- Giữ gìn cho tốt nhé!
Dù là qua bao lâu, từng chút từng chút trên khuôn mặt của cô vẫn đẹp như vậy, khiến người ta không thể rời mắt.
Nụ cười ấm áp là thế, cũng chưa từng giành cho cậu lấy một lần.
Dương Minh cười tự giễu, nhìn lấy mấy tấm hình của Hà Tịch, muốn xoá rồi lại thôi.
Tiêu Kính bên cạnh lẩm bẩm:
- Để xem...thực đơn tối nay có món gì đây...!À Dương Minh, cậu chụp xong thì đi xem mấy người trong bếp nấu nướng thế nào rồi, còn có nói với bọn họ đừng nấu nhiều món cay quá, ăn không nổi.
Dương Minh tắt máy ảnh, theo lời cậu ta đi đến khu bếp.
Châu Bích thấy cậu đi tới liền hỏi:
- Cậu cần gì?
Cậu lắc đầu đáp:
- Tiêu Kính nhờ tôi nói với các cậu nấu ít món cay lại.
Một cô gái khác vừa rửa rau vừa phàn nàn:
- Đông lạnh thế này ăn cay cho ấm người chẳng phải tốt hơn à.
Chủ tịch của chúng ta thật khó tính!
Hai mắt Châu Bích nhìn cậu vẫn luôn rất sáng, thấy cậu không rời đi, liền ngỏ lời cậu tới giúp một tay.
Dương Minh cũng không từ chối.
Hà Tịch lúc chạy đến tìm kéo thấy hai người đứng chung một chỗ cùng nấu ăn, chân có hơi khựng lại.
Mãi cho đến khi có người hỏi:
- Bạn học, cậu tìm gì thế?
Dương Minh và Châu Bích quay đầu nhìn về phía cô, Hà Tịch vội đánh mắt đi hướng khác.
Thấy cô gái đứng bên cạnh vừa dùng xong kéo liền hỏi:
- Có thể cho tôi mượn kéo một chút không?
- Được chứ, qua đây lấy đi.
Lấy được thứ cần lấy, cô không nán lại mà rời đi luôn.
Châu Bích thấy Hà Tịch đã đi xa liền nhìn chàng trai đang đứng bên cạnh, thấy cậu không có biểu hiện gì đặc biệt.
Năm đó là cô vô tình nghe được chuyện của Dương Minh và Hà Tịch, giờ đây gặp lại thấy hai người đối với nhau xa lạ.
Cô dò hỏi:
- Về Hà Tịch...
Dương Minh dừng động tác, giọng hơi trầm:
- Muốn nói gì?
Với biểu hiện này của cậu, Châu Bích biết mình không nên hỏi gì thì hơn.
- Không...
Cô gượng cười, tiếp tục nhặt rau.