Mẹ cậu có ở đó không?
- Không, bà ấy ra ngoài rồi.
- Vậy...chúng ta gặp nhau được không?
- Bố mẹ cậu thì sao?
- Họ vừa trở về nhà lấy đồ, đến tối mới quay lại.
- Nhưng...
- Tôi rất nhớ cậu! Nhớ đến sắp không chịu nổi nữa rồi! Rõ ràng là ở chung một toà nhà nhưng lại không thể thấy mặt nhau...!Cậu không nhớ tôi chút nào sao?
- .....
Hà Tịch thở dài.
Sau khi cúp điện thoại, cô rón rén đi ra khỏi phòng.
Dương Minh nằm dài trên giường, cô cũng không nói rõ là có muốn gặp cậu hay không.
Thật là khiến cậu "buồn thúi ruột".
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cậu chán nản nằm quay lưng ra ngoài:
- Vào đi...
Cậu cứ ngỡ là y tá, tiếng bước chân thật nhẹ nhàng, giống như không muốn gây ra chút tiếng động nào.
Có lẽ là sợ làm phiền tới người bệnh.
Người đó đi vào, đứng bên cạnh giường rất lâu nhưng lại không nghe nói gì.
Dương Minh thấy hơi lạ, liền quay lại nhìn.
Đến khi nhìn thấy cô, cậu kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời.
Trên má cô có một vết xước.
Tay trái bị băng bó rất kỹ.
Bộ quần áo của bệnh nhân mà cô khoác trên người càng khiến cô trông yếu ớt.
Nhất thời cậu cảm thấy trái tim thắt lại, có gì đó nghẹn lại trong họng, cảm giác này thật sự rất khó chịu...!
Trong lúc cậu ngẩn ngơ, Hà Tịch ngồi xuống giường, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt của cậu.
Có lẽ lúc ngã xuống, mũ bảo hiểm của cậu không được chắn chắn nên bị văng ra, khiến cho trán cậu có vết thương.
Dù đã được băng bó, nhưng Hà Tịch lại có thể nhìn thấy vết máu mờ mờ thấm qua miếng băng màu trắng.
- Có còn đau không?
Dương Minh lắc đầu, mắt vẫn chưa rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Bàn tay cô ấm nóng, chạm vào vết xước nhỏ trên mũi.
Đúng là mũi cao quá cũng không tốt, vết xước tuy nhỏ nhưng nhìn rất chướng mắt.
Ai cho cậu sinh ra đẹp trai như vậy? Dù bị thương vẫn khiến người ta rung động...!
- Chân cậu thì sao?
- Bác sĩ nói hết tuần này mới có thể xuống giường.
Hà Tịch cắn môi.
Nhìn bộ dạng cậu thế này đúng là khiến người ta xót xa.
Dương Minh cười an ủi:
- Tôi đâu có bị tàn phế, chỉ là mắt cá chân bị thương, sẽ khỏi rất nhanh!
Cậu đưa tay lau đi giọt nước vừa kịp rời khỏi khoé mắt cô.
- Đừng khóc.
Tôi nhớ cậu muốn chết!
- Ừm.
- Cậu không nhớ tôi à?
- Nhớ!
Dương Minh ngồi dựa lưng vào đầu giường, nắm chặt tay cô.
- Xin lỗi, khiến cậu bị thương.
Nếu tôi không đón cậu đi...
Hà Tịch vội dùng tay ngăn miệng của cậu.
- Đừng nói như thế, cũng đừng tự trách mình.
Cậu không có lỗi gì cả, chỉ là...!chúng ta hơi xui xẻo một chút.
Dương Minh đưa tay mơn trớn gò má của cô, trước đây cô chưa từng bày ra dáng vẻ quá đỗi dịu dàng giống như lúc này.
Phòng VIP đúng là không thiếu thứ gì.
Cô giúp cậu mở tivi, chọn một bộ phim hay cho cậu xem.
Dương Minh dù xem phim vẫn không quên nắm chặt tay của cô, giống như sợ cô sẽ chạy mất lúc nào không hay.
Xem đến nửa, Hà Tịch nhìn đồng hồ, đã khá trễ rồi.
Mẹ cô trở lại nếu không thấy nhất định sẽ lo lắng chạy đi tìm.
Cô đứng dậy nói với cậu:
- Không còn sớm nữa, tôi đi xuống phòng đây.
Dương Minh nghe cô nói vậy liền kích động ngồi bật dậy.
Kết quả động tác quá mạnh khiến vết thương quặn đau.
Hai đầu mày cậu nhíu chặt, có thể nhìn ra cậu đau tới mức nào.
Cô vội đỡ lấy cậu, để cậu nằm xuống:
- Cẩn thận một chút!
Cậu giữ chặt lấy tay cô, không định để cho cô đi:
- Không được đi.
Cậu phải ở lại với tôi!
Hà Tịch buồn cười.
Lẽ nào đầu của cậu bị động mạnh tới nỗi tính cách cũng thay đổi.
Ngay lúc này cậu giống như một đứa trẻ không chịu rời xa mẹ vậy.
- Tôi ở đây lâu rồi, phải về!
Dương Minh liên tục lắc đầu, ánh mắt thê lương hết chỗ nói:
- Đừng đi...
Cô vờ nghiêm túc nói:
- Buông tay ra đi, nếu còn không chịu buông tay...vậy thì mai tôi không lén lên đây thăm cậu nữa đâu!
Hà Tịch kiên nhẫn chờ cậu.
Cậu mím môi, tay vẫn nắm chặt tay cô.
Nhưng cuối cùng vẫn đành phải buông...!Hà Tịch cất giọng nhẹ nhàng:
- Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.
Dương Minh lưu luyến nhìn theo bóng lưng của cô.
Thật sự chỉ hận không thể chạy theo, dính lấy cô không rời.
Hà Tịch vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp mẹ Hà và bác Đinh.
Mẹ Hà không nói không rằng đi vào phòng bệnh thu xếp đồ đạc của cô.
- Mẹ, mẹ đang làm gì thế?
- Chúng ta chuyển viện.
- Chuyển viện?
Hà Tịch cứ ngỡ như đang nghe lầm.
Đang yên đang lành sao lại chuyển viện?
- Sao lại phải làm như thế?
Bà không đáp, chỉ chăm chăm xếp đồ vào túi.
Cô hết cách quay sang hỏi bác Đinh:
- Bác Đinh! Bác nhất định biết lý do!
Bác Đinh vỗ về cô an ủi, nhưng không có ý định nói cho cô nghe.
Hà Tịch ngồi xuống giường, kiên quyết không chịu đi.
- Con không đi.
- Đi hay không không phải do con quyết định.
Còn nữa...
Mẹ Hà nhìn cô không chớp mắt:
- Từ nay con không được thân thiết với chàng trai tên Dương Minh kia nữa!
Lời này của mẹ càng khiến cô thêm rối ren.
Rốt cuộc là vì lý do gì, sao mẹ cô mấy ngày nay lại trở nên khác thường như vậy?
- Mẹ nói thế là có ý gì?
Bà đã sớm nhận ra con gái đã lớn, tâm tư cũng thay đổi.
Mối quan hệ giữa cô và Dương Minh, bà cũng đã nhìn ra đôi chút.
Chỉ là số phận trêu ngươi, hai người đáng ra không nên gặp được nhau mới phải.
Nhân lúc mọi chuyện chưa đi quá xa, vẫn là nên để cả hai tránh xa nhau mới tốt.
So với sự hoảng loạn của cô lúc này, nỗi đau của bà còn lớn hơn gấp trăm vạn lần.
Hà Tịch bị mẹ kéo đi thay đồ, sau đó đi làm thủ tục.
Ngay lúc đó, điện thoại trên tay cô vang lên tiếng chuông.
Mẹ Hà liếc nhìn cái tên "Dương Minh", bà nhanh tay cướp lấy, không để cho cô có cơ hội nghe.
- Mẹ...
Cho đến tận lúc ngồi lên xe, Hà Tịch vẫn không cách nào hiểu được nguyên nhân khiến mẹ cô cư xử thế này.
Mặc cho cô hết sức năn nỉ, bà vẫn không hề giao động.
Bà chưa bao giờ bỏ qua lời cô nói, nhưng hôm nay, bà lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Trong lúc xe chạy qua sảnh bệnh viện, Hà Tịch thấy người đàn ông lạ kia đang dịu dàng xoa đầu Trình Nhã Nhã, bên cạnh còn có bố mẹ của Dương Minh.
Bọn họ cùng nhau vào trong, Trình Nhã Nhã thân thiết ôm lấy tay mẹ Dương.
Mẹ Hà hướng theo ánh mắt của cô, nhìn thấy cảnh tượng kia nhất thời chết lặng.
Hai mắt bà mắt đầu nóng lên, bà quay mặt ra phía ngoài, không muốn để cô trông thấy.
Bà bóp chặt điện thoại của cô trong tay, bóp tới nỗi lòng bàn tay đau đớn.
Bác Đinh vừa lái xe vừa lo lắng quan sát sắc mặt của bà.
Ông an ủi Hà Tịch:
- Bệnh viện kia gần với nhà cháu hơn.
Tới đó cháu yên tâm nghỉ ngơi, khoẻ lại liền có thể đi học.
Hà Tịch nở một nụ cười miễn cưỡng.
Giờ trong lòng cô trăm mối suy tư ngổn ngang.
Cô có cảm giác như chuyện không tốt còn đang chờ ở phía trước.
Chờ khi tâm trạng của mẹ cô đã dần dần dịu lại, cô liền tìm cách nói chuyện với bà.
- Mẹ...có phải vì mẹ không muốn con yêu đương sớm nên mới làm như vậy đúng không? Thật ra con với Dương Minh không tính là yêu đương...!không hề ảnh hưởng đến chuyện học hành thi cử, thành tích của con cũng rất ổn định.
Con hứa kỳ thi này sẽ làm thật tốt, mẹ đừng giận dữ có được không?
Mẹ Hà nghe cô nói xong, bất giác bật khóc.
Hà Tịch không biết bản thân đã nói ra điều gì không nên nói, khiến cho mẹ cô thành ra thế này.
Bà lau nước mắt, nắm lấy tay cô hỏi:
- Con rất thích cậu ta à?
Đến nước này, cô cũng không có gì giấu diếm nữa.
- Đúng vậy, rất thích.
Mẹ Hà không thốt nên lời, liên tục lắc đầu: Tiểu Tịch! Con không được, con không thể....!
Cô nhìn mẹ như thế này, không nỡ nói thêm điều gì.
Có thể ngày mai mẹ cô vui vẻ trở lại sẽ dễ nói chuyện hơn.
Còn Dương Minh...không biết giờ này cậu đang làm gì? Gọi điện cho cô không được, cậu sẽ lại suy nghĩ lung tung mất.
Đến bệnh viện, Hà Tịch được đưa đi kiểm tra kỹ càng một lượt.
Bác sĩ nói đã không còn gì đáng lo ngại.
Một thời gian nữa là có thể tháo bột.
Sau khi bàn bạc kỹ càng, mẹ Hà quyết định đưa cô về nhà.
Về nhà nghỉ ngơi vẫn là tốt nhất, bệnh viện chật hẹp, sinh hoạt rất bất tiện.
Hà Tịch cũng không có ý kiến gì.
Hà Tịch nằm xuống giường, hít hà mùi hương quen thuộc.
Ở nhà đúng là thoải mái nhất.
Có điều...mẹ vẫn chưa chịu trả lại điện thoại cho cô...!Cô rất muốn gọi điện cho Dương Minh báo một tiếng.
Bác Đinh sau khi đưa họ về đã nhanh chóng rời đi, nói có việc cần xử lý gấp.
Mẹ Hà giờ này đang bận rộn nấu ăn trong bếp.
Hà Tịch lần đầu tiên có suy nghĩ xấu, cô lẻn vào trong phòng mẹ, lục lọi khắp nơi vẫn không nhìn thấy điện thoại.
Không biết là bà đã cất nó ở nơi nào...
Trong lúc vô tình, cô làm rơi hộp đồ cũ nát trên nóc tủ.
Xấp giấy tờ và tranh ảnh đổ xuống khắp sàn.
Cô vội nhặt lên, là một quyển nhật ký và mấy bức ảnh.
Mặt sau của một tấm ảnh có những cái tên khiến cô chú ý:
- Trình Tưởng...Trần Tuyết Vân...
Trần Tuyết Vân, giống với tên của mẹ Dương Minh.
Cô nhìn kỹ những người trong ảnh, đúng thật là nhìn ra một cô gái trẻ có gương mặt y như mẹ cậu, chỉ là mẹ cậu của hiện tại có chút già dặn hơn...!Cô nhất thời không hiểu nổi, tên giống không nói, nhưng khuôn mặt rõ ràng chính là một người...!
- Tiểu Tịch, con làm gì thế?
- Mẹ, người trong ảnh này...
Mẹ Hà ngay lập tức biến sắc, vội vàng chạy tới cướp lấy tấm ảnh trong tay cô.
- Người đứng ở cuối góc có phải là mẹ Dương Minh không?
Hà Tịch không do dự mà nói ra hoài nghi trong lòng.
Mẹ Hà liên tục lắc đầu phủ nhận:
- Không phải, không phải...
- Nhưng rõ ràng là rất giống.
Hơn nữa sao mẹ biết mẹ của Dương Minh? Còn liên tục nói không phải?
- Mẹ đã nói là không phải!
Lần đầu tiên Hà Tịch bị mẹ quát lớn, cô giật mình lùi về sau.
Bà ôm mặt ngồi xuống giường, cô cơ hồ nghe được tiếng bà khóc nghẹn.
- Mẹ...mẹ sao vậy?
- Tiểu Tịch, tất cả đều là quá khứ tăm tối mà mẹ không bao giờ dám nhớ lại.
Con nghe lời mẹ, đừng dính dáng gì đến mấy người bọn họ.
Mẹ chưa từng ngăn cấm con, nhưng lần này con phải nghe theo mẹ!
- Mẹ đang nói gì thế?
Hà Tịch nằm trên giường, nghĩ mãi về lời của mẹ nói.
Lẽ nào mẹ cô và mẹ của Dương Minh từng quen nhau? Đã từng sảy ra chuyện gì, vì sao bà lại muốn cô phải cắt đứt với Dương Minh ?
Nhưng loại chuyện thế này thật sự vô lý, sao họ lại có thể quen biết nhau được? Cả đêm cô chằn chọc, nghĩ về mẹ, nghĩ về Dương Minh, không cách nào ngủ được...