Nói những lời này xong và tô màu lại cho hoa văn của anh, cô mới phát hiện anh đang nhìn mình.
“Sao vậy?” Cô hỏi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đạo diễn gọi anh kìa.”
Chủ đề dừng lại tại đây, chỉ là lúc rời đi hình như anh đã cười khẽ, không biết có phải là ảo giác của cô không.
*
Cuối tuần.
Sau khi kết thúc buổi quay phim đêm, Giang Tố tiếp tục di chuyển đến nơi chụp ảnh tạp chí.
Chụp ảnh tạp chí xong, Quản Hành khuyên anh ngủ một lúc đi nhưng anh nhớ thầy Ngụy trước đây anh từng hợp tác sống gần đây, bèn đến đó hỏi thăm trước.
Thầy Ngụy là một diễn viên kỳ cựu mà anh đã từng hợp tác năm năm trước, sau khi ông bà ngoại qua đời, ông là người quan tâm anh nhất. Thầy Ngụy cũng không có con nên anh đối xử với ông như một người thân trong gia đình, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến thăm hỏi.
Sau khi đến, đầu tiên anh mua một số đồ dùng hàng ngày, mang tới thay cũ đổi mới, tiếp đó lại sửa giá quần áo chạy điện gặp vấn đề giúp ông lão, cuối cùng hai ông cháu ngồi uống trà cùng nhau.
Trò chuyện một lúc, lại đến chủ đề mà ông cụ quan tâm nhất.
Ngụy Thành Thiên cười hỏi: “Gần đây vẫn chưa có bạn gái à? Vẫn thấy họ giống nhau sao?”
Anh đang định đáp lời nhưng chợt khựng lại, sau đó nói: “Gặp được một người rất khác.”
Ngụy Thành Thiên nhướng mày, hơi bất ngờ: “Lần đầu tiên nghe cháu nói thế đấy, là cô gái thế nào?”
Anh đưa tay giữ nắp ấm trà, nước chảy ra ào ạt, hương trà thơm lan ra ngập tràn cả ban công. Đẹp, tài hoa, dịu dàng, khí chất, những từ này lần lượt thoáng qua trong đầu anh nhưng anh vẫn cảm giác không đủ, im lặng một phen mới nói: “Rất thuần khiết ạ.”
Không ngờ anh suy nghĩ năm phút mà chỉ nói ra ba chữ này, Ngụy Thành Thiên vừa tò mò vừa vui mừng, trực giác mách bảo không thể chỉ dựa vào ba chữ này mà anh lại cảm thấy đối phương khác biệt với những người khác. Ông nở nụ cười, dẫn dắt hỏi: “Chỉ thế thôi sao?”
Giang Tố: “Chỉ cái này thôi đã quý lắm rồi.”
Ánh mặt trời buổi chiều rọi vào bệ cửa sổ, vừa ấm áp vừa sáng ngời.
Ngụy Thành Thiên kinh ngạc nhưng chẳng mấy chốc lại bật cười, liên tục gật đầu bảo: “Cháu nói đúng lắm.”
Ngụy Thành Thiên hỏi: “Vậy khi nào đưa đến gặp ông đây?”
Anh cười nói: “Chưa xác định được ạ, vẫn chưa theo đuổi được.”
“Không đúng nhỉ, có cô gái nào mà cháu không theo đuổi được sao?” Ngụy Thành Thiên vuốt vuốt râu, vừa buồn bực vừa buồn cười: “Ông còn tưởng cháu chịu nói cho ông biết thì hai đứa đã ở bên nhau rồi.”
“Mới quen không lâu, cháu đang tìm hiểu cô ấy.”
Hai người trò chuyện thêm một tiếng, lúc rời đi, ông lão đứng ở cửa nhắc nhở: “Đừng quên đưa đến gặp ông nhé.”
Anh nhấn thang máy đi xuống, ngón tay cong lại, gật nhẹ đầu nhưng anh chợt khựng người, lại cười nói.
“Nếu cháu theo đuổi được.”
*
Đi ra khỏi khu chung cư, đối diện là trung tâm thương mại quốc tế.
Anh đi vào một cửa hàng chuyên doanh ở tầng một, nói muốn mua một chiếc vòng tay.
Đương nhiên nhân viên nhận ra anh, nhiệt tình hỏi: “Quý khách mua tặng mẹ ạ?”
“Không phải.”
“Vậy em gái?”
“Cũng không phải.”
Đối phương khẽ giọng, đan xen chút hưng phấn hỏi: “Thế là bạn gái?”
“Không tính là bạn gái.” Anh nói: “Cô có mẫu mới nào đề xuất không?”
“Tùy vào phong cách ạ, gần đây thương hiệu chúng tôi vừa ra mắt vài mẫu mới, cô gái ấy tạo cho người đối diện cảm giác thế nào ạ?”
Anh đang định trả lời thì chợt nhớ đến lời Quản Hành nói trước đây.
— “Đáng yêu là mức độ cao nhất của khen ngợi.”
Câu nói ấy lướt qua đầu anh, nghĩ đến dáng vẻ cô ôm gối ngồi xổm bên đám mèo nhỏ, dáng vẻ tựa ghế sofa ngủ gà ngủ gật, vẻ mặt căng thẳng khi vẽ sai, anh cất giọng, không thay đổi từ ngữ: “Rất đáng yêu.”
— “Một khi bạn bắt đầu cảm thấy người này đáng yêu, về cơ bản là đồng nghĩa với việc thừa nhận điều đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT