Cô ăn bữa sáng bảo mẫu chuẩn bị, xoa bụng thỏa mãn, bắt đầu xem xét phòng của nguyên chủ, tìm kiếm cốt truyện bị che giấu.
Nửa tiếng sau, Hạ Trừng Trừng tìm được một thẻ nhà trong biệt thự.
Thẻ này không phải thẻ phòng khách sạn, một chiếc thẻ đen nhánh, được khắc mấy chữ ‘Số 18 Ngự Lâm Uyển’ bằng vàng.
Hệ thống dùng AI kiêm tra thẻ, hút khí lạnh: “Ký chủ, Ngự Lâm Uyển là khu biệt thự đắt đỏ mà tập đoàn nhà họ Tạ xây dựng, trong đó chỉ có 18 căn biệt thự, mỗi căn giá tầm khoảng hơn 650 tỷ! Mà thẻ đen trong tay cô là chứng minh chủ nhà của Ngự Lâm Uyển đó!”
“Nói vậy có nghĩa là căn biệt thự số 18 của Ngự Lâm Uyển là của tôi à?” Hạ Trừng Trừng nhìn thẻ, mắt sáng lấp lánh: “Nguyên chủ giỏi lắm, hôm qua cho tôi số tiền tiết kiệm lên hàng tỉ, hôm nay lại cho tôi một căn biệt thự! Hóa ra cô ấy có tiền vậy cơ à!”
“Đúng thế,” Hệ thống nghĩ mãi không ra, “Không phải Hạ Vĩnh Đức đã cắt hết nguồn lực kinh tế của nguyên chủ à? Xem ra ông ta có cắt cũng vô dụng!”
“Không, nếu việc cắt kinh tế không có tác dụng thì tiểu thuyết sẽ không viết đâu. Ít nhất lúc nguyên chủ bị Hạ Vĩnh Đức cắt nguồn kinh tế thì cô ấy không có tiền thật.” Hạ Trừng Trừng suy nghĩ, “Chỉ sợ nguyên chủ nhận được tiền trong ba ngày đó. Nhưng bởi vì cô ấy chếc rồi nên số tiền này không ảnh hưởng đến cốt truyện, bởi vây không được nhắc đến.”
Hệ thống nghi ngờ: “Thế thì ai cho cô ấy tiền? Mẹ nguyên chủ Hạ Bạch Lộ đã chếc từ mười ba năm trước, nhà họ Hạ phải đợi nguyên chủ 25 tuổi mới được kế thừa tài sản á!”
“Kệ đi!” Hạ Trừng Trừng cười hà hà, “Không thể để trống biệt thự xa hoa như vậy được!”
Hạ Trừng Trừng dọn vali xuống nhà, lúc xuống lầu thì gặp Hạ Vĩnh Đức và Diệp Lưu Phượng vừa về.
Mặt Hạ Vĩnh Đức nghiêm túc: “Con gái con đứa mà vội vàng thế là sao? Sao không học chị mày một chút!”
Hạ Trừng Trừng đi nhanh như bay, trả lời một câu.
“Liên quan gì ông?”
“Mày ---!”
Hạ Vĩnh Đức tức muốn chếc, Diệp Lưu Phượng vội đỡ ông ta.
Hạ Vĩnh Đức tức giận chỉ vào bóng của Hạ Trừng Trừng, “Dù mày là người thừa kế của nhà họ Hạ, nhưng nhà này là của Hạ Vĩnh Đức tao! Nếu mày đã bất hiếu vậy thì cút khỏi đây đi!”
Hạ Trừng Trừng dừng chân, đặt vali xuống, quay đầu nhìn Hạ Vĩnh Đức.
Cô ngẩng đầu không chịu thua.
“Hạ Vĩnh Đức, tôi cho các người sống vui vẻ hai năm, đợi tôi 25 tuổi thì các người phải trả hết lại cho tôi! Các người đừng hòng lấy được cái gì!”
Nói xong, Hạ Trừng Trừng kéo vali rời khỏi nhà họ Hạ.
Hạ Vĩnh Đức nhìn theo bóng lưng của Hạ Trừng Trừng, mặt già đỏ bừng.
Diệp Lưu Phượng ở cạnh dặm muối: “Vĩnh Đức, chúng ta gây với Trừng Trừng như vậy thì sao giờ?”
“Bây giờ nó không có xu nào, bà nghĩ nó có thể chịu được bao lâu?” Hạ Vĩnh Đức châm biếm, “Đợi nó chịu không được thì sẽ về tìm tôi thôi!”
Còn hai năm, bây giờ Hạ Trừng Trừng chẳng ra gì, chỉ cần hai năm là ông ta có được toàn bộ tài sản nhà họ Hạ!
*
Xe Volkswagen dừng ở cửa nhà số 18 của khu Ngự Lâm Uyển.
Cửa xe hạ xuống, Hạ Trừng Trừng nhìn biệt thự xa hoa trước mặt, há mồm đầy ngạc nhiên.
Biệt thự hơn 650 tỷ đúng là quá sang trọng mà!!!
Trước kia Hạ Trừng Trừng từng nằm vùng ở mấy biệt thự cao cấp của các minh tinh, nhưng so với căn trước mặt thì chỉ như quán hàng rong thôi.
Hệ thống trong đầu sáng mắt: “Biệt thự lớn á! Giàu có quá! Yêu! Yêu!”
Hạ Trừng Trừng xuống xe, dì Lưu quản nhà cung kính chào đón.
Hạ Trừng Trừng kìm nén lòng hiếu kì, giả vờ đã đến nhiều lần, tùy ý yêu cầu mấy chuyện rồi lấy cờ bảo dì Lưu đi chỗ khác.
Đợi sau khi dì Lưu và các phục vụ rời khỏi đó, Hạ Trừng Trừng trở thành cô nhóc mới ở quê lên thành phố, hứng thú đi ngắm nhìn biệt thự mấy vòng.
Trong biệt thự có phòng chiếu phim, phòng kara, phòng chơi bài, bể bơi, suối nước nóng, phòng sách… cái gì cũng có.
Mỗi căn biệt thự ở Ngự Lâm Uyển đều được trang bị phương tiện phục vụ hoàn thiện, 24 giờ luôn có quản gia, đầu bếp, người dọn dẹp, thợ massage đến thỏa mãn yêu cầu của chủ nhà.
Hạ Trừng Trừng đi dạo một vòng rồi quay về nằm trên chiếc giường 6 tỷ rưỡi.
Mềm quá! Thoải mái quá!!!
Thì ra nằm trên giường chất tiền là như vậy!
Hạ Trừng Trừng và hệ thống vui vẻ không thôi, nằm trên giường đắt tiền, ăn món ăn do đầu bếp có sao Michelin nấu, hưởng thụ spa tại gia do thợ massage hàng đầu phục vụ.
Một người một hệ thống thỏa mãn vô cùng.
Tuy hệ thống không hưởng thụ trực tiếp nhưng nó thấy vui vẻ không kém gì Hạ Trừng Trừng.
“Ký chủ, chúng ta đã hưởng thụ xong rồi, có phải nên làm chuyện chính không?”
Hệ thống nhớ đến điểm danh vọng, đã 2/3 thời gian trôi qua rồi.
Thời gian quý giá lắm đó!
Hạ Trừng Trừng ăn quả cherry mà dì Lưu mới rửa sạch xong, thảnh thơi hỏi: “Bé hệ thống, account Máy kiểm tra nói dối có bao nhiêu fans?”
“12h tối qua là 1 triệu, bây giờ nhiều lắm… Mọe nó! Sao thành 2 triệu rồi!”
Hệ thống ngẩn người: “Tối qua cô đã làm gì sau lưng tôi thế?”
Tối qua hệ thống quay về hệ thống chủ để bảo trì, ký chủ của nó chưa bao giờ làm chuyện gì theo ý nó cả, nó luôn phải chuẩn bị tinh thần cho các loại tình huống có thể xảy ra.
“Không làm gì cả,” Hạ Trừng Trừng ăn một quả cherry, “Tối qua tao đọc tiểu thuyết, nhân vật phản diện Tạ Tri Hành, ảnh đế tam kim, người có lượng fan lớn nhất showbiz. Tao thấy người có lượng fan cao vậy mà không đăng tin xấu thì tiếc lắm.”
“Ổng là phản diện đó bà!”
Giọng hệ thống run rẩy. Nếu hệ thống có hình thể thật, chắc hai tay nó đã bóp cổ Hạ Trừng Trừng rồi.
Cíu mạng! Ký chủ của nó tìm đường chếc lúc nó không ở đây á!
“Mày không cần sợ vậy, tao chưa có tin gì hết!” Hạ Trừng Trừng cười nhẹ, “Tao chỉ đăng một bài bảo sẽ đăng tin của Tạ Tri Hành thôi, không ngờ lại thu hút thêm 1 triệu fan, thì ra Tạ Tri Hành đáng giá thế! Hắn là cây rụng tiền của tao đó! À, không phải, là cây sinh mệnh chứ!”
“Có mà cây cướp mạng sống ý!” Hệ thống khinh thường, “Cô muốn đăng tin gì thế? Tôi không biết Tạ Tri Hành có tin gì để đăng đấy!”
Danh tiếng của Tạ Tri Hành trong showbiz rất tốt, bề ngoài đẹp trai nho nhã. Kỹ thuật diễn tốt không thể bắt bẻ được, dù sao ôm được ba giải nam diễn viên xuất sắc mà, ai dám nghi ngờ cơ chứ?
Tạ Tri Hành trong tiểu thuyết được dùng từ ‘đẹp mạnh thảm’ để diễn tả. Tác giả dành không ít trang để miêu tả anh, rất để bụng.
Bảy năm trước, cha mẹ Tạ Tri Hành mất đột ngột, quyền điều hành tập đoàn họ Tạ bị chú của Tạ Tri Hành, Tạ Thành Nghiệp cướp lấy.
Lúc đó Tạ Tri Hành vừa học đại học, không có năng lực đấu với Tạ Thành Nghiệp. Thế là anh nằm gai nếm mật, tham gia vào showbiz để làm ‘con hát’ mà giới thượng lưu xem thường, để khiến Tạ Thành Nghiệp không chú ý anh.
Không ngờ anh chỉ chơi đùa trong showbiz, chỉ 5 năm không dựa vào ai giúp đỡ mà lấy được ba giải nam diễn viên tốt nhất.
Lúc đó Tạ Tri Hành mới 23 tuổi, là ảnh đế tam kim trẻ tuổi nhất lịch sử.
Tạ Thành Nghiệp cảm thấy Tạ Tri Hành trầm mê trong việc làm con hát, cảm thấy không có đường cướp quyền lực với ông ta nữa.
Không ngờ Tạ Tri Hành làm đỉnh lưu trong showbiz nhiều năm lại không ngừng thu mua Giải trí Thiên Thịnh, anh âm thầm giữ sức, nửa năm trước mới phản kích Tạ Thành Nghiệp.
Tập đoàn nhà họ Tạ đổi chủ chỉ trong một đêm, từ sau đêm ấy, không ai thấy Tạ Thành Nghiệp.
“Bề ngoài thì hắn tự phụ lười biếng, là đỉnh lưu hàng đầu của showbiz, nhưng thực tế lại là kẻ tàn ác nắm hết nửa thành phố Giang!” Đây là miêu tả về Tạ Tri Hành trong tiểu thuyết.
“Ký chủ,” Hệ thống khóc không ra nước mắt, “Cô đừng đăng tin về chuyện nhà của Tạ Tri Hành, tôi không muốn tìm kí chủ mới nữa đâu!”
“Phui phủi cái mồm! Miệng xui xẻo!”
Hạ Trừng Trừng hùng hồn, “Tôi đăng chuyện nhà của Tạ Tri Hành làm gì? Nếu đăng thì phải là drama chấn động showbiz chứ!”
Hệ thống mơ màng: “Drama chấn động showbiz?”
Không đăng tin ân oán của Tạ Tri Hành và Tạ Thành Nghiệp thì có tin gì chấn động showbiz trời?
Hạ Trừng Trừng chớp mắt thần bí, “Ví dụ ---- Chuyện Tạ Tri Hành ẩn hôn á, chắc mọi người tò mò lắm!”
Hệ thống:!!!
Đồng tử hệ thống co giật, yết hầu câm nín.
“Tạ Tri Hành, ổng… ổng kết hôn rồi á?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT