Đêm qua mưa rất to, bên ngoài trung tâm Hối Vinh có một ít nước bẩn.
Tài xế Mã dừng xe trước cửa trung tâm thương mại. Tạ Tri Hành và Hạ Trừng Trừng đeo khẩu trang, chuẩn bị vào thang máy lên tầng 5.
Trước mặt là một thai phụ năm tháng đi tới, cùng bảo mẫu đi ra thang máy.
Hệ thống: “Là Mạnh Hân! Cô ấy là Mạnh Hân! Hôm nay tan lớp sớm, cổ đã về!”
“Đợi cô lên xe với bảo mẫu rời đi thì phải đợi tuần sau mới tới cạnh cổ đó!”
Mà tiệc của nhà họ Tạ lại tổ chức vào thứ sáu!
Hạ Trừng Trừng và Mạnh Hân đi lướt qua nhau, rồi vào thang máy.
Thang máy đi lên từ từ, qua lớp pha lê trong suốt, cô thấy Mạnh Hân rời khỏi cửa lớn trung tâm thương mại, bóng người ngày càng nhỏ.
Rất nhanh, hai người đi vào lầu 5, trước mặt là quán yoga.
Lúc gần đến quán, Hạ Trừng Trừng hơi cứng lại, làm nũng với anh.
“Chồng ơi, người ta đột nhiên thấy mệt, không muốn tập yoga nữa ~”
Tạ Tri Hành ngạc nhiên, “Vậy em muốn gì? Về nhà?”
Hạ Trừng Trừng chỉ vào tiệm spa bên cạnh, “Em muốn spa! Anh không phải bảo mấy hôm nữa là có tiệc tối bán đấu giá từ thiện à? Em là chủ nhân nữ, phải lên sân khấu thật xinh đẹp chớ!”
Cô vuốt gương mặt nhỏ bằng bàn tay của mình, “Đã lâu không spa, da người ta xấu đi hẳn!”
Anh nhìn gương mặt mịn màng của cô, hoàn toàn không hiểu cái hình dung ‘xấu đi’ của cô từ đâu ra.
Nhưng phụ nữ ấy à, thích spa là bình thường.
Đối với anh mà nói, cô đi spa hay luyện yoga đều bình thường.
Anh và Hạ Trừng Trừng đi vào spa.
Người phục vụ ở spa cũng nhiệt tình giới thiệu các hạng mục làm đẹp cho cô, tỏ vẻ, “Rất ít cặp vợ chồng đến spa với nhau lắm ạ! Hẳn là chồng của chị chiều chị lắm!”
Cô cười quyến rũ, “Đương nhiên rồi, chồng tôi yêu tôi nhất đó!”
Mặt anh hơi đỏ ửng, sau đó sờ mũi theo bản năng, nhưng lại sờ trúng khẩu trang nên đành từ bỏ.
Người phục vụ, “Nhưng lúc spa cả người phải cởi đồ ấy ạ. Mà trong spa chúng tôi hiện có khách hàng khác, cho nên…. Anh Tạ, anh phải ngồi đợi ở phòng tiếp khách rồi ạ, không thể vào cùng đâu ạ!”
Hạ Trừng Trừng làm vẻ mặt tiếc nuối, “Không thể vào cùng à? Chúng tôi có thể sử dụng phòng VIP không?”
Cô cầm tay anh tủi thân, “Chồng khó lắm mới đi spa với em, em còn muốn ở cạnh chồng thêm tí á!”
Vành tai anh đỏ ửng, ho khan hai tiếng, “Em cứ từ từ chăm sóc, anh ở ngoài đợi em.”
Hai người lưu luyến chia tay, Hạ Trừng Trừng vào phòng spa dưới sự dẫn dắt của người phục vụ.
Tài xế Mã đi theo hai người cũng sáng mắt.
Dì Lưu nói không sai! Ông chủ rất chiều bà chủ, bà chủ cũng yêu ông chủ! Rõ ràng chỉ tách ra một tiếng mà hai người họ lại lưu luyến nhau như vậy!
Đây là sự ngọt ngào đó! Đu được rồi!
Nhưng ông không biết, vừa vào phòng VIP, Hạ Trừng Trừng đã nhét hơn ba triệu cho người phục vụ rồi biến từ cô vợ nhỏ đáng yêu thành cô vợ nghèo túng.
“Chị gái! Người đàn ông lúc nãy là người cuồng khống chế! Một ngày 24 giờ đều phải kiểm soát em! Em có một cô con gái vơi chồng trước nhưng ổng không cho em đi thăm con gái em!”
Hai mắt cô đẫm nước mắt, yếu ớt đáng thương nhìn người phục vụ, “Con gái của em đáng thương lắm, mới ba tuổi thôi! Em đã một tháng không thấy con bé!”
“Chị, cầu chị giúp em, cho em ra ngoài lén một xíu để em đi thăm con gái được không?”
*
Tạ Tri Hành ngồi ở phòng tiếp khách của spa xem điện thoại, không biết là đang làm việc hay hóng drama.
Cô đổi quần áo phục vụ, mang khẩu trang, nghênh ngang rời khỏi spa trước mặt anh.
Lúc cô đi qua bên người anh, chóp mũi anh hơi nhúc nhích cứ như ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Nhưng sau đó mùi hương liệu của tiệm spa bắt đầu phả ngập phòng tiếp khách, mùi thơm nhàn nhạt như ngày hè trong rừng biến mất lập tức.
Hạ Trừng Trừng vừa ra khỏi spa là vào thang máy ngay.
Sắp đến 11 giờ trưa, người ở trung tâm thương mại nhiều hơn, Hạ Trừng Trừng không kịp chờ thang máy, xoay người đi về phía thang cuốn rồi bước xuống các bậc thang cuốn.
Hệ thống hack vào hệ thống theo dõi của Hối Vinh, không ngừng báo cáo tình huống của Mạnh Hân.
“Ký chủ, Mạnh Hân chưa đi đâu! Hôm nay tan lớp sớm nên cổ đi dạo cửa hàng mẹ và bé!”
“Không xong! Bảo mẫu kia không cho cổ đi shopping, bả kéo cổ đi rồi!”
“Mạnh Hân ra cửa rồi!”
“Xe của Diệp Thi Văn chuẩn bị đã tới! Cổ lên xe rồi!”
Hạ Trừng Trừng vọt tới cửa trung tâm Hối Vinh, Mạnh Hân đã lên xe, cô chứng kiến chiếc xe Tesla chở Mạnh Hân đi qua, sắp rời khỏi khu vực này.
Hệ thống chán nản, “Ký chủ, bọn họ đi rồi, không kịp rồi!”
Hạ Trừng Trừng không đáp.
Trong từ điển của cô không có hai chữ từ bỏ.
Huống chi đây là một giật tít bự!
Làm một paparazzi từ bỏ một tít lớn là đang làm nhục nghề nghiệp và tín ngưỡng của cô!
Hạ Trừng Trừng không do dự, trong đầu nhanh chóng nhớ đến bản đồ giao thông quanh Hối Vinh mà cô xem đêm qua.
Biệt thự mà Mạnh Hân ở khu Tây, chiếc Tesla chạy về phía Đông chắc hẳn là đang quay đầu xe!
Còn cơ hội!
Vừa hay đường đi bộ vừa xanh đèn, cô vội chạy qua đường đối diện.
Hệ thống: “Ký chủ, dù cô đuổi tới chỗ Mạnh Hân thì sao chớ? Bây giờ cô chưa makeup, đâu thể dùng khẩu trang hay mặt mình xuất hiện trước mặt cổ?”
Mạnh Hân sao không biết quan hệ của cô và Diệp Thi Văn chứ? Đương nhiên không nói chuyện này cho cô!
Con testla chở Mạnh Hân quay đầu như Hạ Trừng Trừng đoán, tăng tốc độ đi về nhà.
Mắt thấy lúc xe đi ngang qua cô ----
Nói chậm nhưng xảy ra rất nhanh,c ô không chút do dự kéo khẩu trang, trực tiếp vọt vào giữa đường, rồi ‘trượt chân’ ngã trước Testla!
Tài xế lái xe hoảng hốt vội dẫm ngừng xe.
Tiếng cọ xát bén nhọn vang lên. Tesla dừng trước Hạ Trừng Trừng chưa tới nửa mét.
Mà Hạ Trừng Trừng bị ngã dưới đất. Nước mưa đêm qua vẫn còn đọng trên đất chưa hết, nước bẩn bôi đen mặt cô khiến không ai thấy rõ mặt thật của cô.
Cô còn sợ không đủ bận, lúc tesla vừa dừng lại còn bôi lên mặt mình.
Hệ thống: ….
Nó xem thường ký chủ nhà nó rồi.
Tài xế ló đầu ra mắng, “Đi đường không nhìn à! Đường lớn vậy còn dò cái đầu ra trước xe tôi!”
Hạ Trừng Trừng ngồi dưới đất khóc lóc, giọng cũng lớn,
“Rõ ràng kỹ năng lái của ông không tốt, đâm người khác! Eo của tôi! Đau tới mức không đứng được!”
Tài xế cau mày, quay đầu nhìn Mạnh Hân và bảo mẫu ở ghế sau, “Mẹ! Gặp phải người ăn vạ!”
Mạnh Hân lo lắng: “Vậy phải làm sao giờ? Không về đúng giờ thì cô Diệp sẽ giận đó!”
“Cô Diệp tức thì cũng thôi….” Bảo mẫu nhìn bụng của Mạnh Hân, “Nếu dính tới cảnh sát thì chúng ta không ổn đâu!”
Ăn vạ cùng lắm bị mắng mấy câu thôi.
Nhưng mang thai hộ là trái pháp luật của đất nước đó!
Bảo mẫu nghiêm giọng, “Chúng ta đi xem có giải quyết riêng được không, chắc cũng không mất nhiêu tiền đâu.”
Mạnh Hân gật đầu, hai người xuống xe, nhìn người phụ nữ cả người bẩn thỉu ngồi trước xe, gương mặt bẩn lắm, không thấy rõ ngũ quan nhưng cả người lôi thôi như ăn xin.
“Cô muốn bao nhiêu tiền thì nói thẳng đi!” Bảo mẫu nói thẳng vào vấn đề.
Hạ Trừng Trừng đưa bàn tay quơ quơ trước mặt họ.
“Hai triệu?” Bảo mẫu khinh thường, “Cô không biết điều nhỉ!”
Hạ Trừng Trừng cau mày, “Hai triệu cái gì? Là hai chục triệu!”
Bảo mẫu và Mạnh Hân trợn to mắt, “Hai chục triệu? Sao cô không đi ăn cướp đi!”
Hạ Trừng Trừng bò dậy ôm lấy nắp capo xe, “Không có hai chục triệu thì mấy người đừng hòng đi!”
Bảo mẫu tức tới mức khó thở: “Đúng là lưu manh vô lại!”
Mạnh Hân lo lắng, “Dì Vương, tôi thấy cổ ăn vạ chúng ta thật đó, chúng ta ở lâu bên ngoài không tốt, nếu không dì gọi điện hỏi cô Diệp thử?”
Bảo mẫu gật đầu, xoay người đi gọi điện hỏi Diệp Thi Văn.
Mạnh Hân đi tới cạnh Hạ Trừng Trừng, “Chị gái, hai chục triệu thì nhiều quá, em thấy chị không bị thương, có thể giảm tí không?”
Cô không đáp lời cô ta mà liếc nhìn: Tài xế còn trên ghế điều khiển, khó chịu chơi điện thoại; bảo mẫu ở bên cạnh xe, đang nói chuyện với Diệp Thi Văn.
Bên cạnh Mạnh Hân không có ai.
Đây là cơ hội!
“Giảm một chút cũng được.” Hạ Trừng Trừng từ từ trượt xuống nắp capo, đôi mắt vừa nhìn Mạnh Hân vừa nhìn bảo mẫu và tài xế.
Lúc nghe cô nói giảm tiền, Mạnh Hân vui vẻ hơn.
Không ngờ giây sau, cô lại đi tới gần cô ta, một vật bén nhọn đâm vào eo cô ta!
Hành động của cô rất nhanh gọn. Mạnh Hân chưa kịp phản ứng gì đã cảm nhận sự đau đớn, lạnh lẽo và bén nhọn ở eo.
Lúc cô ta ý thức được đó là gì thì trợn to mắt, sự hoảng loạn vì cái chếc bao phủ cô ta.
Ăn xin nữ dán lại cạnh cô ta, giọng nói khàn như quỷ địa ngục, “Đi theo tôi, nếu không tôi sẽ giết con cô bây giờ!”
Mạnh Hân nổi da gà.
Đối phương không phải là tên ăn vạ gì cả, đối phương đến vì con cô ta!
Cô ta không dám phản kháng.
Cho dù đứa bé không phải con cô ta, nhưng lúc bị vật bén nhọn đâm vào thì cô ta cũng bị thương.
Mạnh Hân đành gật đầu đi theo Hạ Trừng Trừng.
Lối đi bộ vừa hay xanh đèn, dòng người vọt đến. Hạ Trừng Trừng và Mạnh Hân đi vào trong nhóm người rồi biến mất không thấy.
Bên kia bảo mẫu cũng gọi điện với Diệp Thi Van xong.
Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, chị ta lập tức chuyển hai chục triệu cho bảo mẫu, bảo bà ta mau chóng giải quyết việc này.
Nhưng lúc bà ta quay đầu thì không thấy Mạnh Hân và người ăn vạ kia đâu!
Tài xế ngồi trên xe còn chơi điện thoại.
Bảo mẫu đột nhiên đánh ông ta, “Mạnh Hân đâu?”
“Không phải ở trước à?” Tài xe nhe răng trợn mắt, nhưng vừa nhìn thì không thấy cô ta đâu.
“Hỏng rồi, sao giờ?” Tài xế cũng lo lắng, hắn và bảo mẫu đều được Diệp Thi Văn thuê để chăm sóc người mang thai hộ, mẹ bầu không có thì họ sao trả lời cho Diệp Thi Văn?
“Tôi sẽ báo cáo cho cô Diệp, ông mau đi tìm khắp nơi đi!” Bảo mẫu phân phó.
Tài xế vội đồng ý, hai người chia nhau ra làm việc.
Lúc này Hạ Trừng Trừng dùng bút ghi âm đâm vào eo Mạnh Hân, dẫn cô ta đi vào đường khác.
Đằng trước có mấy cảnh sát đang phạt xe dựng ở bên lề đường.
Hạ Trừng Trừng thấy cảnh sát thì đổi sắc mặt.
“Sao lại có cảnh sát ở đây?”
Mạnh Hân đảo mắt, vui vẻ.
Người bắt cóc đương nhiên sợ cảnh sát!
Mạnh Hân đảo mắt thấy vẻ mặt hoảng loạn của người ăn xin, thế là đánh bạo đẩy cô ra!
Cảnh sát ở trước chú ý tới cô ta, vội chạy đến. Mạnh Hân không thèm quan tâm người ăn xin sau lưng, dùng hết sức chạy về phía cảnh sát!
Cảnh sát: “Có chuyện gì?”
“Chú cảnh sát, lúc nãy có người bắt cóc toi….”
Mạnh Hân chỉ về phía Hạ Trừng Trừng té ngã, nhưng quay đầu thì không thấy ai.
Cảnh sát lộ vẻ cảnh giác, “Bắt cóc? Cô nói là bắt cóc à?”
Mạnh Hân lo lắng. Cô ta đang là người mang thai hộ, nếu bị cảnh sát bắt được thì cô ta xong đời.
Cô ta vội nói: “Không, không có gì, là tôi nhìn nhầm!”
Không lâu sau, tài xế và bảo mẫu tìm được Mạnh Hân, bọn họ không dám nói nhiều với cảnh sát mà vội lên xe tesla về biệt thự.
Nửa tiếng sau, Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng đến biệt thự.
Bác sĩ gia đình kiểm tra cho Mạnh Hân, xác nhận thai nhi không có gì.
Diệp Lưu Phượng thở phào, “Cảm ơn trời đất, đây là con của con và giám đốc Hàn! Nếu có chuyện gì thì sao nói với bà Hàn được!”
Diệp Thi Văn cũng buông lỏng.
Từ nhà họ Hạ đến đây, chị ta vẫn luôn lo lắng, sợ đứa bé không còn, tiền đồ của chị ta ở nhà họ Hàn cũng xong!
Bây giờ thấy đứa nhỏ không sao mới yên tâm.
Chị ta quay đầu mắng bảo mẫu và tài xế: “Chuyện thế nào đáy? Không phải bảo hai người để ý Mạnh Hân à?”
Bảo mẫu và tài xế cúi đầu không dám nói nhiều.
Mạnh Hân nhỏ giọng, “Cô Diệp đừng giận, chuyện này không thể trách nhóm dì Vương…”
Chị ta lạnh mặt, “Mạnh Hân, từ khi nào cô có quyền lên tiếng xin xỏ thế? Nếu không phải cô có thai con của tôi và Gia Lâm thì cô tưởng tôi bỏ qua cho cô à? Cô chỉ là vật chứa cho con tôi tạm thời mà thôi, phải hiểu cho rõ địa vị của cô!”
Mạnh Hân cúi đầu không dám cãi lại.
Sau đó ba người kể lại mọi chuyện một lượt.
Diệp Thi Văn cau mày, rất hiển nhiên, người ăn vạ kia là mấu chốt của việc này.
May mắn mà gặp cảnh sát, làm hỏng kế hoạch của cô ta.
Nhưng cô ta là ai? Tại sao theo dõi Mạnh Hân?
Diệp Thi Văn nghĩ đến Lư Thư Nhã.
Trên đời này, ngoài chị ta và Diệp Lưu Phượng ra, người biết chị ta mang thai hộ chỉ có Lư Thư Nhã.
Bà ta muốn dựa vào người ăn vạ mang Mạnh Hân đi! Cắt đứt cơ hội để chị ta vào nhà họ Hàn!
Trước khi chị ta gả vào nhà họ Hàn, chị ta không cho phép Lư Thư Nhã tìm được Mạnh Hân!
Diệp Thi Văn nghiêm mặt, “Mẹ, bây giờ ở đây không an toàn nữa, chúng ta phải mang Mạnh Hân đi!”
Diệp Lưu Phượng cũng gật đầu. Bây giờ Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm vẫn chưa kết hôn, nếu Lư Thư Nhã tìm được Mạnh Hân thì hôn sự này của chị ta sẽ không còn.
Nói là làm, Diệp Thi Văn không cho Mạnh Hân và bảo mẫu thời gian dọn dẹp, lập tức giục họ lên xe rời địa điểm.
Biệt thự tesla chạy một vòng quanh khu biệt thự rồi đi tới đích mới.
Chỉ là không ai biết, dụng cụ ghi âm ở trong túi của Mạnh Hân đang hơi lấp lóe ánh sáng nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT