Dì Lưu dọn dẹp bữa sáng của Hạ Trừng Trừng xong thì xuống lầu, vừa hay gặp Tạ Tri Hành ở phòng khách.
Tạ Tri Hành vừa kết thúc buổi chạy bộ buổi sáng của mình, trên người anh dính dáp đầy mồ hôi, đang uống nước ở phòng khách.
Hôm nay là cuối tuần, anh không có công việc nên nếu không có gì xảy ra, anh sẽ ở phòng sách đọc sách.
Dì Lưu cũng vì hôm nay anh rảnh nên mới đi lên, cười hì hì nói: “Ông chủ, lúc nãy bà chủ bảo muốn hẹn hò với cậu hôm nay đấy!”
Ngụm nước đang uống của Tạ Tri Hành bị nghẹn ở họng, ho khan mấy tiếng. Sau khi dừng lại, anh nhìn dì Lưu hoang mang: “Hạ Trừng Trừng muốn hẹn hò với tôi? Cô ấy chủ động nói à?”
Dì Lưu gật đầu, tự động xem nhẹ lý do hẹn họ, kích động: “Bà chủ là con gái mà, thẹn thùng đó, cho nên bảo tôi nói với cậu! Ông chủ, cậu đừng từ chối đó!”
Tạ Tri Hành chạy mấy cây số không đổi sắc mặt, đột nhiên bây giờ lại đỏ ửng.
Anh nhớ đến chuyện cô xem show lén ở phòng xem phim, tim anh đột nhiên đập nhanh hơn mấy cái, khóe miệng nhếch lên đầy vui vẻ.
Nhưng thấy dì Lưu vẫn còn ở cạnh, anh cố nén cười: “Ừm, tôi đi tắm rửa một chút, xuống ngay thôi.”
“Tôi bảo tài xế chuẩn bị xe!” Dì Lưu cười tủm tỉm, thu hết hành động cười trộm của anh, im lặng ra ngoài dặn dò tài xế.
Tạ Tri Hành đi lên lầu hai.
Lúc đi ngang phòng Hạ Trừng Trừng, anh thấy cưa rkheps hờ, cô đang ở trong phòng vui vẻ khoa chân múa tay.
Anh đột nhiên tò mò, không tự giác đi tới gần phòng cô.
Lúc này Hạ Trừng Trừng bế Quang Tông, kéo cậu nhóc đến trước đống váy nhỏ dành cho Quang Tông trên giường.
“Mặc váy nào thì đẹp đây?” Hạ Trừng Trừng xoa đầu Quang Tông, buồn rầu nói, “Hôm nay là ngày quan trọng, phải mặc xinh đẹp mới được đó!”
Ngoài cửa, Tạ Tri Hành vừa lúc nghe câu này.
Khóe miệng anh lại nhếch lên.
Hạ Trừng Trừng thích anh thật ìa!
Không muốn ly hôn, muốn xem anh tham gia show, bây giờ còn chủ động hẹn hò với anh, còn muốn ăn mặc xinh đẹp để ra ngoài!
Mặc dù anh FA từ lúc còn trong bụng mẹ đến giờ, cũng vì ngại ngùng nên không quay phim tình cảm, nhưng anh vẫn hiểu chút chuyện này!
Hành vi này của cô còn không phải thể hiện rằng cô thích anh à?
Suy nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu anh. Nhưng chưa bao giờ làm anh thấy khó chịu, ngược lại anh còn thấy vui vẻ, khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Tạ Tri Hành khó được hát hò, bước chân nhảy nhót đi về phòng mình.
Hôm nay anh nên mặc bộ đồ nào mới được nhỉ?
Trong phòng, Hạ Trừng Trừng còn đang buồn rầu vì không biết chọn váy gì. Hệ thống xuất hiện, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi: “Quang Tông là mèo đực, là sinh vật giống đực! Sao cô lại bắt nó mặc váy?”
Đây là sự nhục nhã dành cho nam đó!
Hạ Trừng Trừng xoa eo, chính trực nói: “Bé trai phải mặc váy chứ”
Tạ Tri Hành ở ngoài cửa mới đi hai bước, đột nhiên nghe thấy câu này.
Anh cau mày căng thẳng, do dự quay đầu nhìn về phía cô.
Hạ Trừng Trừng…. thích xem anh mặc váy à?
Cuối cùng, Quang Tông phải mặc một bộ váy đen công chúa cực đáng yêu với vẻ mặt không vui vẻ gì.
Hạ Trừng Trừng lại chọn một bộ đồ vận động mới ra lò của hãng D. Bộ đồ này là hàng mới được trình diễn trong bộ sưu tập mới nhất của thương hiệu D, hôm qua vừa ra mặt ở sân khấu Paris, nguyên bộ sưu tập thu đông của thương hiệu D đã đượ ship tới tủ quần áo của Hạ Trừng Trừng hồi sáng.
Từ lần ly hôn thất bại trước, Tạ Tri Hành đã dặn thư ký Chu đối xử với cô như bà chủ thật, trang sức châu báo, quần áo túi xách, siêu xe hàng hiệu các kiểu không được thiếu.
Tạ gia là gia đình giàu có số một của thành phố Giang, mà thứ cô hưởng thụ chính là đãi ngộ của bà chủ cao cấp nhất.
Bà chủ Hạ Trừng Trừng thay đổi quầy áo, sau đó nhét Quang Tông vào túi mèo, chậm rãi rời khỏi Ngự Lâm Uyển.
Chiếc Rolls-Royce đã đợi trước sân biệt thứ sô 18 Ngự Lâm Uyển.
Tạ Tri Hành dựa vào xe đợi cô.
Anh do dự mãi, cuối cùng chọn mặc bộ váy nam mà anh chưa bao giờ mặc trước kia.
Làn váy quá gối, lộ một phần chân, bên trên kết hợp với áo sơ-mi trắng đơn giản, trông khá là trẻ tuổi.
Mắt Hạ Trừng Trừng sáng rực.
Từ lúc ra cửa thấy anh, đến lúc lên xe cô cứ nhìn váy của anh mãi, mắt không dời được!
“Ôi trời ơi! Bé hệ thống ơi, chuyện gì thế này? Tạ Tri Hành mặc váy á?”
Hệ thống cũng không hiêu chuyện gì, trong tiểu thuyết, trừ khi công việc bắt buộc nếu không Tạ Tri Hanh đều mặc bộ ba món là áo vest, áo sơ mi và quầy tây à? Sao đột nhiên mặc váy vậy nè?
“Không biết….” Hệ thống hoang mang, “Không lẽ… ổng bị ai nhập à?”
Không thể nào, bị nhập thì sao hệ thống có quyền hạn cao nhất thế giới này là nó lại không biết chớ?
“Không quan trọng!” Hạ Trừng Trừng đáp trong đầu, mộ bên vội chuyển động vòng cổ của mình, “Tạ Tri Hành mặc váy đó! Nói không chừng sau khi up lên Máy kiểm tra nói dối, lại tăng thêm lượng follow ấy chứ!”
Hì hì hì ~ Lại có thêm follower ~
Cảm ơn cây sinh mệnh, moah moah~
Tạ Tri Hành không biết suy nghĩ trong lòng cô, chỉ chú ý tới việc cô nhìn anh chằm chằm, mắt còn không chớp!
Mặt anh đỏ ửng, có chút ngại ngùng.
Ôi, Hạ Trừng Trừng thích anh quá kìa!
Hai người ngồi ở ghế sau Rolls-Royce, xe đi về phía trung tâm thương mại mới mua của Tập đoàn họ Tạ.
Tài xế là người có chuyên môn, lái xe rất vững, nhưng bé Quang Tông vẫn kêu meo meo mấy tiếng.
Lúc này Tạ Tri Hành mới tỉnh táo lại, nhìn cái túi ở bên kho shieeur.
Hạ Trừng Trừng đi hẹn hò với anh mà mang theo con mèo chân ngắn này làm gì?
À, còn là con mèo đực nữa chứ!
Ý, còn mặc váy giống anh nữa!
Hạ Trừng Trừng thấy vẻ mặt hoang mang của anh, nghiêng đầu hỏi hệ thống.
“Bé hệ thống, mày nói xem, tại sao Tạ Tri Hành cau mày khi nhìn Quang Tông thế?”
Hệ thống cũng không hiểu, nên tự tạo một lý do: “Có thể là… không thích thấy Quang Tông mặc váy?”
Hạ Trừng Trừng trợn mắt: “A! Lòng ganh đua của con trai mạnh vậy à? So đo với cả con mèo luôn?”
Nhưng Tạ Tri Hành hiện tại là cha mẹ áo cơm của cô và Quang Tông, thế nên Hạ Trừng Trừng kiên nhẫn giải thích với anh: “Không phải hôm nay mang Quang Tông đi ra ngoài xem mắt à? Để cho nó có gen 2, cho nên phải trang điểm đẹp mắt cho nó, nếu không mèo cái khác thấy nó không vừa mắt thì sao giờ!”
Tạ Tri Hành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hay lắm, anh nhìn Hạ Trừng Trừng một cái.
Nghe bảo con gái một khi yêu thì sẽ dễ ngại ngùng và tự ti, Hạ Trừng Trừng cũng vậy à?
Muốn hẹn hò với anh cứ nói là hẹn hò thôi, còn lấy cái cớ tệ hại ‘cho Quang Tông đi xem mắt’ làm gì!
Nhưng mà Tạ Tri Hành nhếch môi cười, cái bộ dạng mượn người nói này nọ của cô, cả đôi mắt mơ màng trông đáng yêu ghê
Hạ Trừng Trừng vì không ngủ ngon nên mới có đôi mắt mơ màng: “….”
Xe Rolls-Royce dừng lại ở bãi gửi xe của trung tâm thương mại, Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành đeo khẩu trang, mang theo bé Quang Tông đến tiệm café cho thú cưng.
Hôm nay là cuối tuần, lại đang sớm nên trung tâm thương mại không đông khách.
Chủ nhân của mèo cái là một người phụ nữ tầm 40 tuổi, dì đến sớm, bế bé mèo cái ngồi trong tiệm café đợi.
Có lẽ dì không quan tâm showbiz nên lúc thấy hai người đến vẫn chưa nhận ra, mà còn giới thiệu bé con nhà mình.
Bé mèo cũng là một cục bông chân ngắn, trông không tệ. Nếu có thai, dì hi vọng tất cả mèo con đều thuộc về dì, hơn nữa dì sẽ cho Hạ Trừng Trừng 3 tỷ 6 tiền mua giống.
Tạ Tri Hành nghe vậy cau mày, sao đột nhiên có cảm giác đem bán con trai làm trai bao vậy nè?
Anh đang định từ chối, không ngờ Quang Tông được thả ra đã bò lên lưng mèo cái nhà người ta, ý độ làm chuyện không thể nói thành lời kia.
Hạ Trừng Trừng:!!!
Dì chủ mèo:!!!
Tạ Tri Hành:!!!!
Mọi người hỗn loạn, Hạ Trừng Trừng và dì chủ mèo vội kéo hai bé mèo ra!
Quang Tông nhìn bé mèo cái đối diện với ánh mắt ai oán.
Bé mèo cái bây giờ vẫn chưa động dục, có vẻ sợ hãi.
Tạ Tri Hành định từ chối lại im lặng.
Hạ Trừng Trừng nhìn dì chủ mèo một chút, thấy dì mặc váy của thương hiệu L, trên cổ tay còn mang vòng tay phỉ thúy màu tím, lập tức tỉnh táo.
Hạ Trừng Trừng giải thích: “Dì ơi, dì hiểu nhầm rồi, bọn con lai giống cho mèo không phải để lấy mèo con đi bán, bọn con chỉ muốn để lại con cháu cho nó, để tránh tiếc nuối sau khi bị thiến thôi. Cho nên bọn con không lấy tiền lai giống của di fđâu, đương nhiên, nếu dì thích mèo con thì dì có thể mang về hết cũng được!”
Dì mèo ngạc nhiên, “Cô không đoạt mèo con với tôi thật à?”
Hạ Trừng Trừng chắc chắn: “Đương nhiên!”
Dì chủ mèo thở phào, “Vậy thì tốt rồi, nói thật, tôi thấy nhiều thông gia rồi, phần lớn đều muốn đem mèo con đi bán, đấy đều là con của bé cưng, sao có thể nhẫn tâm chứ! Nếu như cô không bán mèo thì dễ bàn thôi, chỉ cần các bé cưng muốn thì lúc nào làm cũng được hết!”
Sau đó, hai người phụ nữ vốn không thân thiết bắt đầu cầm tay nhau, vừa nói vừa cười chia sẻ chuyện nuôi mèo.
Quang Tông và bé mèo cái bị nhét vào trong túi, bé nhìn bé mèo cái, hai cục tròn tròn động động, có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể ai oán kêu meo meo hai tiếng.
Tạ Tri Hành ở cạnh hoang mang.
Hạ Trừng Trừng… không phải hẹn anh đi hẹn hò à? Sao lại…. nói chuyện với người khác thế?
Dì chủ mèo và Hạ Trừng Trừng nói chuyện với nhau rất vui, hai người hẹn nhau, tháng sau sẽ cho hai bé mèo lai giống. Hạ Trừng Trừng là nhà chồng, đến lúc đó sẽ cung cấp thực phẩm dinh dưỡng và đồ ăn cho mèo cái sau khi sinh, còn cả sữa dê cho mèo con.
Mà mèo con sau khi sinh xong đều do bên chỗ dì chủ mèo nuôi, Hạ Trừng Trừng có thể đến thăm.
Lần xem mắt mèo đầu tiên kết thúc, Hạ Trừng Trừng rất hài lòng, cầm túi đựng mèo rời đi, lúc này mới nhớ đến công cụ hình người Tạ Tri Hành ở cạnh mình.
Lúc này, bé Quang Tông mặc váy không có abcxyz với mèo cái, vẻ mặt ai oán.
Tạ Tri Hành cũng mặc váy không được vợ quan tâm, cũng làm vẻ mặt ai oán.
Hạ Trừng Trừng nhìn Tạ Tri Hành với vẻ mặt chờ mong, “Chồng yêu ~ cũng trưa rồi á! Chúng ta có thể đi ăn trưa rồi ~”
Ở khu trung tâm thương mại này có một nhà hàng Đường Các đạt 3 sao Michelin, nghe bảo đầu bếp được học từ Pháp về, Hạ Trừng Trừng thèm lâu ròi.
Mắt Tạ Tri Hành sáng rực, mừng thầm trong lòng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh gật đầu.
Anh cầm túi mèo trong tay cô, nâng tay lên để cô vòng vào.
Hai người đang định rời khỏi tiệm café thú cưng thì di động anh vang lên.
Tên hiện trên điện thoại là thư ký Chu.
Hắn báo với anh, giá cổ phiếu có chuyển động, bên phía thị trường nước ngoài có vấn đề. Bây giờ hội đồng quản trị đang loạn cào cào vì chuyện phát triển công ty, cần anh phải trở về giải quyết.
Tập đoàn họ Tạ là một chiếc thuyền lớn, nhưng mấy năm nay dưới sự cai quản của Tạ Thành Nghiệp, đương nhiên có làm mấy chuyện không thể lộ ra ánh sáng. Mà người làm bậy gây tổn thất cho công ty là lũ người đó.
Tạ Tri Hành phải trở về.
Anh nhìn cô với vẻ mặt tự trách: “Trừng Trừng, công ty có việc, anh phải về một chút.”
Hạ Trừng Trừng làm vẻ mặt nuối tiếc.
Không có anh thì không thể xài mặt ông chủ Tạ Tri Hành để quẹt thẻ không đợi, Đường Các là nhà hàng 3 sao Michelin, ngày nào cũng đông khách, giờ không có anh thì phải xếp hàng rồi.
Thế là cô lộ vẻ mặt tiếc hận.
Nhưng trong mắt Tạ Tri Hành, vẻ mặt này mang ý nghĩa khác.
Ôi… Hạ Trừng Trừng đang đau khổ vì không thể hẹn hò với anh kìa….
Tạ Tri Hành tự trách trong lòng, cũng lo lắng cho cô.
Anh móc thẻ đen trong ví tiền ra đưa cho cô: “Đây là thẻ phụ của anh, em muốn mua gì cũng được, cứ quẹt tự nhiên.”
“Ò….” Hạ Trừng Trừng buồn bực nhận thẻ nhìn hai cái. Cô buồn vì không có tiền à? Cô là một bà chủ giàu có có hơn chục tỷ trong tay cùng với mấy căn biệt thự cao cấp đó! Cô chỉ buồn vì phải xếp hàng để ăn nhà hàng Michelin và uống trà sữa thôi.
Trong giây phút cô thấy mấy chữ được viết ở mặt trái thẻ, “Chủ thẻ có thể miễn phí xếp hàng ở các cửa hàng, nhà hàng, khách sạn dưới tên của Tập đoàn họ Tạ”.
Mắt Hạ Trừng Trừng sáng rực!
Bàn tay đưa lên, hào khí vỗ vai anh: “Chồng yêu cứ yên tâm! Một mình em cũng có thể chơi vui vẻ!”
Tạ Tri Hành:???
Không phải lúc nãy còn buồn vì không hẹn hò với anh à? Sao nhanh… thoát khỏi thế? Phụ nữ đều thay đổi nhanh vậy à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT