Vườn hoa quả thôn Tình Xuyên.

Tề Bách và Lục Yên Nhiên được phân thành một nhóm, hai người hái quả ở vườn hoa quả.

Đây vốn là nhiệm vụ nhẹ nhàng, nhưng vườn hoa quả lại được người dân dùng phân bón bằng phân hóa học nên khắp vườn chỉ toàn mùi phân.

Vì vậy, nhiệm vụ hái quả trở thành nhiệm vụ có mùi vô cùng.

Lục Yên Nhiên và Tề Bách võ trang đầy đủ, hai người nhét hai cuộn giấy vào mũi mình, trông cứ như hai con voi ma-mút đến từ thời viễn cổ.

Khách mời phải bò lên thang để leo cây, sau đó mới hái quả được. Một người ở trên hái ném xuống, người ở dưới hứng.

Chủ vườn hoa quả ở cạnh giữ thang cho Tề Bách, vẻ mặt gã có chút kì quái.

“Ngại quá…. Tôi sợ cao.”

[Tề Bách sợ cao thật, lúc trước khi thấy ảnh tham gia trò tàu lượn siêu tốc ở show, ảnh sợ tới mức suýt khóc luôn á!~]

[Hahaha tôi nhớ show đó, rất buồn cười!]

[Tôi còn tưởng hình tượng của ảnh là sợ cao á! Các nghệ sĩ bây giờ toàn tìm mấy cái khuyết điểm để gần dân chúng hơn…]

[Tề Bách sợ độ cao thật đó! Nhưng chuyện nguy hiểm này cũng không thể để con gái làm được….]



Lục Yên Nhiên vừa nghe ‘sợ độ cao’ từ miệng Tề Bách thì nhận thang, “Để em làm đi anh Tề Bách! Em có thể leo cây á!”

Tề Bách hơi do dự, “Nhưng em là con gái, vậy không ổn đâu!”

Lục Yên Nhiên vỗ ngực thề son sắt, “Không sao hết! Anh đừng thấy em dẹo dẹo mà nghĩ vậy! Em phá lắm á! Em có thể!”

[Lục Yên Nhiên tuyệt đối là fan trung thành của Tề Bách luôn!]

[Lúc trước thấy cổ tham gia show, thà không làm nhiệm vụ chứ không nhường người khác, thế mà không cần nguyên tắc trước mặt Tề Bách luôn!]

[Yêu một người thì sẽ tiêu chuẩn kép với người đó thôi ~ đầu chó.jpg]

[Ca sĩ sáng tác nhạc x nghệ sĩ thiên kim ngạo kiều, tui đu CP này nhá!]

….

Tề Bách đỡ thang, Lục Yên Nhiên cẩn thận bò lên cây ăn quả.

Thật ra Lục Yên Nhiên cũng sợ độ cao. Nhưng người kia là Tề Bách, cô chỉ có thể hạ thấp điểm mấu chốt của mình, cũng chấp nhận khắc phục sự sợ hãi trong lòng.

Cành cây hơi rung, trái tim Lục Yên Nhiên cũng run rẩy. Trước mặt là chuỗi quả màu đỏ tươi, chín, phản xạ ánh chiều rất đẹp.

Lục Yên Nhiên móc kéo ra, cẩn thận cắt quả.

Dưới cây, Tề Bách đỡ thang ngẩn người.

Cơ hội làm khách mời trong show này là vì gã ép Hứa Tri Tình mới đạt được.

Tề Bách là một trong số các cổ đông của Vạn Thịnh, năm đó gã nổi tiếng nhờ bài [Truy Mộng], kiếm tiền rất nhanh, sau đó dùng việc không kí hợp đồng để uy hiếp mới được chủ tịch Vạn Thịnh cho cổ phần công ty.

Nghệ sĩ ấy à, chỉ có thể làm lúc trẻ thôi, Tề Bách tự biết bản thân ngang nào, nên gã mới tính toán đường lui cho mình.

Gần đây gã đã đến thời kì xuống dốc.

Thiên phú của gã có hạn, cho dù sau lưng là một nhóm người sáng tác nhạc, bọn họ cũng không viết được bài nào hay bằng [Truy Mộng].

Nếu không có thực lực thì phải kiếm đường khác.

Tề Bách thấy Kim Nhất Phàm xuất hiện trên màn ảnh thì có thể xác nhận, diễn viên mới đang hot bây giờ là ca sĩ mới có thiên phú năm đó!

Nếu để lộ tin xấu đạo nhạc của cậu thì mọi người có thể nhớ đến năm tháng Tề Bách phong thần bằng bài [Truy Mộng], cũng khiến gã hot lại!

Vì vậy, Tề Bách lấy tương lai của Hứa Tri Tình ép cô ta phải nhường show này cho gã!

Tề Bách đang nghĩ đến tính toán của mình, tay thả lỏng không đỡ thang.

Vừa lúc Lục Yên Nhiên bị trượt chân, suýt ngã khỏi cây ăn quả!!!

Mọi người trong phòng livestream xem tới mức hít hà một hơi!

May mà Lục Yên Nhiên học ba lê từ bé, có sức và sự mềm dẻo nên mới có thể ôm cành cây để ổn định người, không để bản thân ngã xuống!

Nhưng tay của cô bị rách một vết dài, đau tới mức muốn khóc.

[Trời ạ! Lúc nãy đáng sợ lắm luôn! Ngã từ trên cao vậy không chếc cũng què á!]

[Bởi vì Tề Bách không giữ chặt thang nhỉ? Yên Nhiên bò lên cao vậy đã không ổn rồi, thế mà không đỡ được cái thang!]

[Lúc Tề Bách để Yên Nhiên leo cây tôi đã không vui rồi, không phải ỷ vào việc cổ thích mình à?]

[Mọi người đừng ồn được không! Yên Nhiên thích Tề Bách như vậy, nếu thấy mọi người nói thế này thì sẽ buồn lắm đó!]



Tề Bách cũng bị dọa chảy mồ hôi, vội xin lỗi Lục Yên Nhiên.

Lục Yên Nhiên còn thấy sợ trong lòng, ngồi trên cây hít sâu mấy cái mới bình tĩnh được.

“Anh Tề Bách, em không sao~” Lục Yên Nhiên ráng nở nụ cười an ủi Tề Bách.

Cô bò từ thang xuống, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay toàn là mồ hôi.

Hai người quyết định nghỉ ngơi một lát, Lục Yên Nhiên uống nước ừng ực, thuận tiện nhờ staff xử lý vết thương trên tay.

Tề Bách né khỏi màn ảnh, đi tới sau cây ăn quả gọi điện cho người quản lý.

Người quản lý của Tề Bách tên là Mạnh Hạo, hắn không đến đây, vẫn ở công ty để làm việc. Từ khi show bắt đầu, hắn vừa làm việc vừa xem livestream.

Lúc biết Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm là anh em họ, Mạnh Hạo sợ ngây người, đây là biến số mà hai người không ngờ tới. Hắn vội gọi cho Tề Bách nhưng đối phương không nghe máy.

Mạnh Hạo đành đợi Tề Bách gọi cho mình.

Điện thoại vừa vang thì Mạnh Hạo nghe máy ngay, “Show là sao thế? Tạ Tri Hành là anh em họ với Kim Nhất Phàm á, chúng ta vẫn lên bài hả?”

“Lên chứ! Sao không lên?” Tề Bách cắn răng, gã cũng lo Tạ Tri Hành là trở ngại, nhưng không lẽ cư dân mạng vì Tạ Tri Hành mà bỏ qua Kim Nhất Phàm à?

“Tạ Tri Hành đâu có bằng chứng, Kim Nhất Phàm đạo nhạc là thật mà! Chúng ta sợ cái gì chứ?”

Mạnh Hạo nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, “Chỉ cần chúng ta có đủ chứng cứ, cư dân mạng sẽ đứng về phía chúng ta!”

“Đã tìm được video Kim Nhất Phàm tham gia [Ca sĩ sáng tác] chưa?”

“Tìm thấy rồi.” Mạnh Hạo trả lời.

Vì chứng minh Kim Nhất Phàm là ca sĩ năm đó, Mạnh Hạo đã tự mình đi tìm video của cậu. Không biết ai mua lại show, còn xóa hết video năm đó khiến hắn tìm mãi không ra. Showbiz 5 năm trước chưa thịnh hành bằng bây giờ, hơn nữa năm đó Kim Nhất Phàm còn nhuộm cả đầu xanh để tham gia chương trình, hoàn toàn không giống cậu bây giờ.

“Tôi tìm được video Kim Nhất Phàm tham gia chung kết, quay chính diện, đủ chứng minh họ là một người!” Mạnh Hạo kích động, “Nếu cậu thấy ok thì tôi sẽ liên hệ account marketing đăng video này!”

“Đăng đi! Bây giờ là lúc show hot nhất. Có thể dựa vào tin này để tăng thêm độ hot!” Tề Bách nhếch môi vì gian kế đã thực hiện được, “Cũng đã đến lúc để cả thế giới thấy mặt thật của Kim Nhất Phàm!”

Tề Bách cúp máy.

Hạ Trừng Trừng ở sau cây ăn quả gần đấy tắt ghi âm.

Không ghi âm được tin tức gì hay cả. Bây giờ Tề Bách đã tự xem mình là người sáng tác [Truy mộng], xóa hết những gì chứng minh gã là người đạo nhạc.

Sau khi Tề Bách rời đi, Hạ Trừng Trừng cũng định rời đi.

Đột nhiên một giọng nữ vang lên từ đằng sau, “Hạ Trừng Trừng? Sao cô lại ở đây?”

Hạ Trừng Trừng:!!!

Hệ thống:!!!

Âm thanh quen thuộc này, cảm giác quen thuộc này… Hạ Trừng Trừng run sợ quay đầu, thấy gương mặt nghi ngờ của Lục Yên Nhiên!

Sao cô nàng này lại nhìn thấu phần trang điểm của cô thế?

Vì sao?!!???

Lục Yên Nhiên cau mày, “Tôi nhìn cô nãy giờ đó! Qủa nhiên là cô ----“

Nói chưa xong, Hạ Trừng Trừng đã chạy tới che miệng Lục Yên Nhiên, cô sử dụng chiều cao 1m75 của mình để áp chế cô bé 1m65 Lục Yên Nhiên, khiến cô nàng chỉ có thể kêu ‘ô ô’.

Hạ Trừng Trừng quét mắt nhìn mic của Lục Yên Nhiên, may quá, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi nên mic đã tắt rồi.

Lục Yên Nhiên không nói thành lời do bị bịt miệng, nhưng ánh mắt của cô nàng lại nhìn Hạ Trừng Trừng với ánh mắt căm tức.

Lục Yên Nhiên: Hạ Trừng Trừng! Cô đang làm gì đấy! Cô còn vậy nữa là tôi kêu đạo diễn Du đó!

Hạ Trừng Trừng giật mình.

Gọi đạo diễn Du làm gì? Để bị lộ hả? Vậy acc clone của cô sẽ bị lộ mất!

Hạ Trừng Trừng đảo tròng mắt, tính kế trong lòng. Cô lo lắng nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói, “Tôi lo cô nói gì bị fan mắng đó! Cô không biết à? Đoàn phim chúng tôi huấn luyện gần đây, quay chụp bí mật, mỗi tiếng nói mỗi hành động của chúng tôi đều bị cắt vào cảnh behind the sence của phim đó!”

Lục Yên Nhiên: Hở? Thiệt hay giả thế bà?

Lục Yên Nhiên nhìn Hạ Trừng Trừng với ánh mắt không tin tưởng.

Hạ Trừng Trừng buông Lục Yên Nhiên, nhún vai tỏ vẻ chả sao hết: “Tùy cô vậy! Dù sao tôi biểu hiện khá tốt, đến lúc đó cô bị cắt trở thành người thích làm mình làm mẩy thì là chuyện của cô rồi!”

Cô nói như vậy khiến Lục Yên Nhiên có chút nghi ngờ, giọng điệu đè thấp hơn nhiều, ánh mắt còn hay nhìn xung quanh.

Đây là vườn cây ăn quả, khắp nơi đều có cây ăn quả che chắn, đúng là không biết có người cầm máy quay trốn ở cây nào để quay chụp không ý!

Lục Yên Nhiên: “Đây là tạo hình trong phim nông thôn của cô đó hả? Sao không giống trước thế?”

“Cô thấy có phim cấp S nào chỉ có một tạo hình không? Đạo diễn của chúng tôi rất cầu toàn á!” Hạ Trừng Trừng không để bụng, sau đó nhỏ giọng nói, “Không ngại nói cho cô biết, lần này tôi nhận phim của đạo diễn Lý, vai diễn của tôi là trợ lý của đạo diễn show truyền hình, cho nên đạo diễn Lý đưa tôi vào đội chế tác của [Cuộc sống rảnh rỗi], để tôi học tập đó!”

Lục Yên Nhiên trợn tròn mắt, đạo diễn Lý! Là đạo diễn Lý ấy ư! Đạo diễn Lý đạt giả Oscar ý!

Nếu bảo [Tiên Quyết] là đội hình quay phim cấp S trong nước, vậy phim của đạo diễn Lý là đội hình quay phim cấp S quốc tế!

Có thể đóng phim của đạo diễn Lý thì địa vị trong showbiz sẽ tăng lên nhiều lắm! Ai còn cần [Tiên Quyết] chứ!

Lục Yên Nhiên lập tức tin mấy phần, “Gần đây có quay phim thật à?”

Hạ Trừng Trừng làm ra vẻ buồn bực, “Đương nhiên rồi! Đạo diễn Lý muốn xem thành quả huấn luyện của tôi á! Nếu không ổn thì đổi tôi á!”

Sau đó, Hạ Trừng Trừng liếc trộm Lục Yên Nhiên, thấy cô đã tin mấy phần thì châm lửa: “Dù sao nữ chính của đoàn phim bị đổi do huấn luyện không tốt đó! Bây giờ đạo diễn Lý đang tìm nữ chính thích hợp đó!”

Lục Yên Nhiên động lòng: “Hình tượng nữ chính là gì thế?”

“Để tôi nhớ coi…” Hạ Trừng Trừng nghĩ nghĩ, “Nữ chính trong kịch bản là nghệ sĩ, độc mồm độc miệng thích cà khịa người khác, làm người xung quanh rất đau đầu….”

Hạ Trừng Trừng nhìn Lục Yên Nhiên với ánh mắt khinh thường, “Cô không được, cái hình tượng đu idol của cô với Tề Bách làm cô không có duyên với vai nữ chính rồi!”

Lục Yên Nhiên thẳng eo, không phục nói, “Không thử sao biết được! Không phải độc mồm thích cà khịa à? Có gì khó chứ?”

“Cô có thể khịa Tề Bách chắc?” Hạ Trừng Trừng lắc đầu, “Tôi không tin.”

“Không! Tôi có thể!” Lục Yên Nhiên nắm chặt tay, “Tôi tin anh Tề Bách sẽ tha thứ cho tôi sau khi biết sự thật!”

Bên kia, Tề Bách gọi Lục Yên Nhiên tiếp tục quay chương trình.

“Đến đây!”

Lục Yên Nhiên lớn giọng đáp, sau đó cầm lấy tay Hạ Trừng Trừng, nhỏ giọng nói, “Từ nay tôi sẽ quay show theo ý cô, cô nhớ nói tốt với đạo diễn Lý cho tôi mấy câu!”

Hạ Trừng Trừng làm vẻ mặt khó xử, “Cái này….”

Lục Yên Nhiên tự tin vô cùng, “Cô yên tâm, nếu tôi làm nữ chính thì sẽ cho cô tài nguyên ngon! Nhà họ Lục có nhiều tài nguyên ngon đấy!”

Hạ Trừng Trừng hướng dẫn từng bước, “Tôi giúp cô thì cô phải giúp tôi, đừng để lộ chuyện tôi ở đây với ai khác nhé ~”

“Thành giao!”

Hai người ăn nhịp với nhau.

Sau đó Lục Yên Nhiên xoay người, hít sâu. Giây tiếp theo, sự dịu dàng vì đu idol của cô đã biến mất, thay đổi bằng gương mặt kiêu ngạo khó ở chung, đi nhanh về phía Tề Bách.

Hạ Trừng Trừng nhìn bóng người rời đi của Lục Yên Nhiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.

Hệ thống thấy mọi thứ: “….”

Hệ thống: “Dối trá! Cô là kẻ lừa gạt!”

*

Lục Yên Nhiên quay lại cạnh Tề Bách, hai người tiếp tục hái quả.

Tề Bách áy náy nói với Lục Yên Nhiên, “Yên Nhiên, ngại quá, lại làm phiền em leo cây nữa rồi!”

Lục Yên Nhiên nhướn mày nhìn Tề Bách. Bây giờ cô đã không phải là Lục YênNhiên, mà là Lục – Nữu Cỗ Lộc – Yên Nhiên!

Cô cười nhạo, khinh thường nhướn mày, “Anh còn biết ngại à? Nếu ngại thì sao không tự mình bò lên đi? Cụt tay hay què chân à?”

Tề Bách:???

[Mọe nó!]

[Cô Lục sao vậy? Hết làm fan rồi à?]

[Không hiểu được! Nhưng như này giống Lục Yên Nhiên ngày thường, độc miệng á, haha!]

[Tui thích cổ như vậy hơn, lúc nãy đu idol quá, suýt nữa ngã cây còn không trách Tề Bách á!]

[Thích một người không có nghĩa là phải thay đổi bản thân! Tôn kính là đủ rồi! Yên Nhiên làm tốt lắm!]

Tề Bách sửng sốt mấy giây, không ý thức được tại sao Lục Yên Nhiên lại thay đổi như vậy, không lẽ là…. Nghe được cuộc hội thoại của gã và Mạnh Hạo, biết gã muốn đăng tin xấu về Kim Nhất Phàm à?

Tề Bách có chút chột dạ. Mặc dù gã tìm người tung tin năm đó, mặc dù không phải chuyện xấu gì nhưng cũng có ý làm bậy sau lưng người khác, không tốt lành gì cho cam.

Nhưng thấy Lục Yên Nhiên không vạch trần mình, thậm chí không bắt mình ngừng lại, hiển nhiên cô vẫn cho bản thân một cơ hội.

Tề Bách dịu dàng nói, “Là anh không suy xét, lúc nãy em bị thương vì anh, dù anh sợ độ cao thì cũng phải tự bò lên mới phải!”

Tề Bách nói xong, chủ động bò lên thang.

Thật ra gã không sợ độ cao.

Đàn ông cao 1 mét 8, bò lên độ cao 2 mét thì có gì mà sợ chứ? Lúc trước chơi show đi tàu lượn khóc gọi mẹ chỉ vì muốn tạo hình tượng sợ độ cao mà thôi!

Nhưng Tề Bách vẫn làm ra vẻ sợ hãi, hai vai hơn rủn ẩy.

Gã cho rằng mình sẽ lấy được áy náy của Lục Yên Nhiên, ai ngờ cô lại ở dưới đất chỉ huy gã.

Hơn nữa, càng chỉ huy càng quá đáng….

“Không cần quả đó! Nhỏ lắm!”

“Qủa kia cũng không được! Chưa có chín!”

“Thầy Tề, anh làm gì thế? Qủa trong tay anh chỉ to hơn mắt anh có tí thôi á, anh có thể trừng to mắt để xem được không?”

“Tề Bách! Qủa này hỏng rồi đấy! Mắt anh để làm cảnh à? Không thấy có sâu trên đấy à?”

“Tề Bách, anh là heo à? Anh cắt cây làm gì?! Dùng ngốc để miêu tả anh còn khiến người ngốc giận sôi ấy chứ!”

(*) thật ra nguyên tác là ‘dùng 2B để miêu tả anh còn khiến bút chì không vui’, 2B bên Trung có nghĩa lóng là ngốc. Đây là chơi chữ.

Tề Bách nén giận trong lòng.

Lục Yên Nhiên sao thế? Còn đang livestream show đó! Không thể nể mặt nhau được à?

Nhưng Lục Yên Nhiên cứ như không thấy Tề Bách đang giận, vẫn tiếp tục hình tượng ‘độc mồm cà khịa’, không ngừng nói.

“Tề Bách, đầu của anh bị úng nước hả?”

“Làm ơn, anh có thể nhanh hơn tí không! Đợi anh hái xong chắc tháp nghiêng Pisa ở Ý cũng sụp luôn á!”

“Tề Bách, anh đừng bò qua đó nữa! Bên đó là hố phân đó!”

Tề Bách giận vô cùng, bên tai toàn là lời cà khịa của Lục Yên Nhiên. Gã chỉ tìm account marketing để lộ tin đạo nhạc của Kim Nhất Phàm mà thôi, Lục Yên Nhiên có cần phải làm thế không?

Gã gần như gào lên với Lục Yên Nhiên theo bản năng, “Lục Yên Nhiên! Cô đủ chưa đấy?”

Lục Yên Nhiên bị tiếng gào dọa sợ.

Trong kí ức của cô, Tề Bách vẫn luôn rất dịu dàng, dù có chuyện gì xảy ra vẫn dịu dàng vô cùng.

Cô nàng tin tưởng điều đấy, chỉ có người dịu dàng như thế mới viết được bài [Truy Mộng] mà thôi.

Nhưng Tề Bách bây giờ khiến cô thấy xa lạ.

Cô đỡ thang không ổn, cầu thang trượt ngã về phía hố phân!

Lục Yên Nhiên trợn tròn mắt, cô muốn đỡ thang lại nhưng không kịp rồi.

Một tiếng rầm vang lên, phân thối văng lên.

Fans đang xem Lục Yên Nhiên cà khịa Tề Bách cũng ngẩn người.

[Mọe nó! Lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?]

[Hình như là….]

[Tề Bách rơi vào hồ phân hóa học rồi?!]

[Lầu trên, tôi phổ cập khoa học cho bạn tí, ở nông thôn gọi hay thì là hồ phân hóa học, nhưng thông dụng nhất là hố phân á!]

[Cho nên Tề Bách ngã vào hố phân à?]

Lục Yên Nhiên đứng dưới cây ăn quả, đầu óc chếc máy, đột nhiên không biết nói gì.

Lúc này, một người đen thùi lùi đi ra khỏi hố phân.

Lục Yên Nhiên trên đời sợ nhất là cao, xếp hạng thứ hai là sợ quỷ.

Sợ quỷ có đôi khi còn lên đầu bảng sợ hãi của cô nàng luôn.

Lúc tượng đất màu đen xuất hiện, da gà Lục Yên Nhiên nổi lên, cô nàng cầm cái ky ở cạnh theo bản năng, đánh lên đầu Tề Bách!

“Á á á! Có quỷ ----“

Lục Yên Nhiên nhắm mắt lại đập mấy cái, tượng đất thấy đầu đau muốn ngất, lại ngã vào hố phân lần nữa.

Người quay ở cạnh nhìn muốn rớt cằm.

“Cô Lục…. Người cô vừa đánh… là thầy Tề á!”

Lục Yên Nhiên:???

Lục Yên Nhiên: “Tề Bách?”

Đầu Lục Yên Nhiên bây giờ mới hoạt động lại, vội vọt tới cạnh hố phân, “Á á á á, thầy Tề, xin lỗi xin lỗi! Em không cố ý!”

Cô muốn đỡ Tề Bách nhưng lại bị mùi hôi dọa, lùi về sau mấy bước.

Tề Bách từ trong hố phân lại bò dậy lần nữa, trèo lên hố phân.

Giây tiếp theo, gã lại bị Lục Yên Nhiên dùng ky đánh vào hố phân!

Người quay phim:???

Người quay phim: “Cô biết đó là thầy Tề rồi mà! Sao còn đánh anh ấy?”

Lục Yên Nhiên ngại ngùng sờ gáy, “Ngại quá, đánh quen tay…”

Người quay phim: ….

*

Phòng nhỏ ở thôn Tình Xuyên.

Đạo diễn Du và staff ngồi trong phòng nghỉ, đồng thời theo dõi sáu camera. Trên màn hình chiếu tình huống của các khách mời.

Ái chà chà, mới tập đầu của mùa mà đã kiếm được không ít kẻ hâm rồi à?

Nhóm của Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm thì cậu nhỏ Kim Nhất Phàm tham gia nhảy quảng trường với các dì!

Nhóm của Lục Yên Nhiên và Tề Bách thì cô tiểu thư nhỏ lại cà khịa Tề Bách, sau đó Tề Bách ngã vào hố phân!

Nhóm Bạch Húc Xương và Bạch Cầu Cầu thì không có gì ngoài ý muốn cả, nhưng không biết trời xui đất khiến kiểu gì, bé Cầu Cầu lại cướp bánh bao với con chó đầu thôn, thế là Bạch Húc Xương phải bế bé Cầu Cầu chạy thoát khỏi sự truy đuổi của con chó lớn!

Hắn vừa chạy vừa kêu to: “Bạch Cầu Cầu, con lại béo rồi! Con béo thế sẽ không kiếm được bạn gái đâu!”

Bạch Cầu Cầu trốn vào lòng Bạch Húc Xương, không cam lòng nói, “Là ba yếu quá thì có! Bế một em bé là Cầu Cầu còn không nổi! Đàn ông không thể nói mình không được!”

Bên ngoài màn hình, đám người đạo diễn Du cười to.

Hạ Trừng Trừng là trợ lý đạo diễn, đi theo sau đạo diễn Du cũng ôm bụng cười lớn.

Đương nhiên, nhóm làm cô buồn cười nhất là nhóm của Lục Yên Nhiên, lúc thấy cô nàng kia trượt tay làm rớt cầu thang, sau đó Tề Bách rơi vào hố phân, Hạ Trừng Trừng ôm bụng cười ha hả!

Lục Yên Nhiên làm tốt lắm!

Di động đột nhiên vang lên, Hạ Trừng Trừng tìm chỗ không người mở tin nhắn weibo.

Đối phương bảo mình họ Mạnh, nói có tin muốn cho Máy kiểm tra nói dối, còn bảo là drama to bự lắm, bảo cô kết bạn wechat với hắn.

Hạ Trừng Trừng nhướn mày, lấy acc clone Wechat để add người họ Mạnh này, sau đó hỏi: “Drama gì? Gửi tôi xem thử đi!”

Rất nhanh, Hạ Trừng Trừng nhận được video của đối phương. Video là chung kết của [Ca sĩ sáng tác], chàng trai tên ‘Trương Tam’ đang hát bài [Nhất mộng giang hồ], gương mặt kia rất giống Kim Nhất Phàm, chỉ non nớt hơn bây giờ một chút, còn nhuộm mái tóc xanh khiến người khác muốn chửi thề.

Là giật tít chứng minh Kim Nhất Phàm là Trương Tam.

Mạnh tiên sinh: [Có hứng thú không?]

Máy kiểm tra nói dối: [Không tệ, là một giật tít ngon!]

Máy kiểm tra nói dối: [3 tỷ 4!]

Mạnh tiên sinh: [???]

Mạnh tiên sinh: [3 tỷ 4 gì?]

Máy kiểm tra nói dối: [Muốn dùng độ nổi tiếng của tôi để lộ tin xấu của Kim Nhất Phàm, không lẽ không cho tôi chút tiền công à? Vạn Thịnh nghèo thế rồi à?]

Mạnh tiên sinh: [Tôi chỉ là người qua đường trượng nghĩa mà thôi! Không thích nhìn tên đạo nhạc Kim Nhất Phàm nhảy nhót ở showbiz!]

Máy kiểm tra nói dối: [Đều là hồ ly ngàn năm cả, chơi trò Liêu Trai gì chứ, anh Mạnh Hạo?]

Mạnh tiên sinh: […]

Thân phận của Mạnh Hạo bị lộ.

Đương nhiên hắn chỉ định tốn tí tiền, nhưng nếu có thể ngụy trang người qua đường trượng nghĩa, lừa vài account marketing thì cũng đỡ một khoản tiền.

Máy kiểm tra nói dối là lựa chọn đầu của hắn, gần đây account này lộ không ít tin, danh tiếng rất lớn, để người này đăng video thì sẽ đỡ mướn mấy account khác.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo cũng nhắn lại, “Tôi là Mạnh Hạo của Vạn Thịnh, người quản lý của Tề Bách, giật tít này là thật, thật ra chúng tôi không tính gửi cho cô đâu, account marketing khác cũng đồng ý…”

Hạ Trừng Trừng không kiên nhẫn cắt ngang: “Nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì? Rốt cuộc muốn đăng không?”

Mạnh Hạo: ….

Mạnh Hạo: “Đăng, gửi số tài khoản cho tôi.”

Hạ Trừng Trừng đưa số tài khoản.

Hệ thống hoảng hốt: “Ký chủ, cô muốn nhận đơn hàng này à? Đây là giúp người xấu làm bậy đó! Cô là một paparazzi có quy tắc!”

Hạ Trừng Trừng nhún vai, “Quy tắc gì cũng không bằng tiền chứ?”

Hệ thống:???

Hệ thống làm mặt tủi thân: “Cô thay đổi rồi! Tôi còn tưởng cô sẽ giúp Kim Nhất Phàm! Sao cô lại vậy chứ!”

Rất nhanh, 3 tỷ 4 của Mạnh Hạo đã được chuyển. Mà tài khoản nhận tiện là tài khoản từ thiện của Hội Chữ Thập Đỏ.

Hạ Trừng Trừng vô cùng hài lòng.

Giây tiếp theo, cô xóa account của Mạnh Hạo ra khỏi list bạn bè, nói tạm biệt với hắn.

Hệ thống ngẩn ngơ: “Ký chủ, không phải cô tính đăng video giúp Mạnh Hạo à?”

“Tôi có nói à?”

Hạ Trừng Trừng giả ngu, “À, tôi nói, nhưng tôi không đăng đấy, hắn làm gì được tôi?”

Hệ thống: “….?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play