Tất nhiên, tôi thì chẳng quan tâm đến những thứ mà loài người theo đuổi.
Đó là bởi đối với tôi chúng thật vô dụng.
Việc cần làm của tôi lúc này là tìm đủ mọi cách để nhanh chóng tiến hóa lên các cấp bậc cao hơn.
Như vậy, tôi mới có sức để tự vệ trong cuộc đấu tranh sinh tồn ác liệt.
Tôi phát động các skill cảm ứng và đánh hơi trong không gian để dò la mọi thứ.
Nếu là con người trưởng thành thì giờ này chắc tôi đang đi làm việc, nếu rảnh thì đi chơi bời hoặc cà phê cà pháo, tối lại đi bar hoặc tụ tập nhau ngồi chém gió.
Còn với con muỗi nhàm chán như tôi thì việc duy nhất có thể làm là thu thập thông tin tình báo xung quanh.
Mặc dù các thông tin tình báo này chẳng thể giúp tôi biến ra tiền tài hay quyền lực nhưng đôi khi lại giúp tôi tránh được nhiều tai nạn rủi ro.
Nhân loại có câu oan oan tương báo thì đời nào mới hết nhưng trời sinh chúng tôi đã là hai chủng tộc đối nghịch với nhau thì làm gì có chuyện chung sống hòa bình.
Tất cả đều vì không gian sinh tồn, tất cả đều vì chính chủng tộc của mình mà thôi.
-----
Theo như các tín hiệu sóng hạ âm phản hồi lại thì nơi đây là một quận vùng ven Sài Gòn.
Dân cư san sát và có mức sống trung và hạ lưu.
Khu vực này có nhiều kênh rạch chảy qua.
Do tình trạng đô thị hóa quá nhanh trong khi sự đầu tư cơ sở hạ tầng không được bài bản khoa học, lại gặp trình độ dân trí thấp kém nên ý thức giữ gìn vệ sinh rất tệ.
Con kênh rạch bị ô nhiễm bốc mùi hôi thối rất nặng nề do nạn xả rác cùng chất thải bừa bãi vô tội vạ.
Chúng trở thành các dòng nước chết đen ngòm và nặng mùi.
Thế nhưng môi trường tự nhiên địa ngục như vậy lại trở thành thế giới thiên đường cho các chủng tộc bé nhỏ mang tên côn trùng.
Đại chủng tộc Muỗi của chúng tôi chính là bá chủ của khu vực này.
Nhưng chính vì chủng tộc của tôi sinh sôi nảy nở quá phồn thịnh nên dẫn đến các chủng tộc thiên địch khác cũng nương theo đó mà phát triển.
Nói theo cách dân dã là nơi nào có nhiều muỗi thì nơi đó có nhiều thức ăn, và nơi nào có nhiều thức ăn thì nơi đó là một bãi săn bắn phì nhiêu.
Thế đấy, có những thứ là tai họa đối với kẻ này thì lại là điều may mắn cho kẻ khác và ngược lại.
Quan trọng là mình đứng ở phe nào để nhìn nhận và đánh giá mà thôi.
Mặc dù chúng tôi bị chúng săn giết liên tục nhưng với sức sinh sản vô biên vô tận, cơ cấu và phạm vi ảnh hưởng của tộc muỗi vẫn ngày càng được mở rộng.
Chúng tôi trở thành quân tiên phong trong cuộc chiến đẫm máu với loài người.
Hàng năm, chúng tôi tổ chức rất nhiều cuộc tổng phản công vào các khu dân cư bằng các ổ dịch sốt xuất huyết, sốt rét và bệnh ho, bệnh sởi.
Kết quả là có rất nhiều người phải tạm trú trong bệnh viện, rất nhiều tiền bạc của các gia đình đội nón ra đi.
Thậm chí, còn có rất nhiều người bị chết.
Nhưng tộc muỗi của tôi cũng lại bị giết càng nhiều, gấp trăm ngàn lần con người.
Bởi,
Loài người cũng nhiều lần tổ chức truy quét bằng các loại máy phun thuốc xịt côn trùng phân khối lớn.
Ban đầu là do bên quân đội chỉ huy, sau đó là bên công an và cuối cùng là giao về cho bên phường xã.
Nhà nào nhà nấy cũng đều mua và chứa hàng nóng trong phòng như bình xịt côn trùng, nhang muỗi, máy phát hạ âm, hương thơm cây xả…
Các bể phốt, bình, chai, lọ, chậu nước tù cũng được bọn họ thay nước và rửa sạch để giết ấu trùng con em của tộc muỗi.
Các đội thanh niên xung phong, hội phụ nữ trẻ em đi vệ sinh đường phố và dọn dẹp các bụi cây, bãi cỏ tươi tốt để phá nơi tập trung quân lực của giới côn trùng.
Thế nhưng tất cả các biện pháp ấy đều chỉ như muối bỏ biển bởi địa bàn gốc rễ của chúng tôi là các con kênh chết đen ngòm kia vẫn còn tồn tại.
Còn địa bàn hoạt động thì còn nơi để sản xuất quân lực, còn quân lực thì còn chiến đấu tiếp nữa.
Cuộc chiến tranh chủng tộc vẫn diễn ra không ngừng.
Chúng tôi khi bị họ đánh rát quá thì lập tức thay đổi chiến thuật từ tấn công dồn dập chuyển sang lối đánh du kích để tiêu hao nguồn lực tiền bạc và vật tư của họ.
Khi tụ đủ trăm ngàn tỷ quân thì chúng tôi lại mở ra các chiến dịch tấn công cỡ lớn.
Mọi thứ cứ tuần hoàn như thế theo chu kỳ.
Nếu trên đời này có cái luật gọi là nhân quả thì chắc chắn đây chính là một hình thức phản ánh rõ ràng nhất.
Hazz….
------
“Oa… oa… oa…” những tiếng khóc của trẻ con đã thu hút sự chú ý của tôi.
Vì khả năng nghe đã lên tới 28 hz nên những âm thanh loài người nói ra cũng khiến tôi có thể nghe được mặc dù vẫn còn nhỏ.
Tôi bay ra khỏi căn phòng, mắt nhìn qua xung quanh tránh thoát những nơi nguy hiểm.
Mắt người dùng để quan sát hình dạng các sinh vật nhưng mắt kép lại giúp cho tôi phát hiện các sinh vật có màu sắc thân thể ẩn nấp với môi trường.
Ví như loài thạch sùng có màu trắng vàng ngà khi bò lên tường thường sẽ khó bị phát hiện ra bằng mắt người nhưng trong mắt kép nó lại hiện lên một vùng hào quang màu đỏ rực.
Đây quả là một sự kết hợp tuyệt vời.
Tôi nhớ, ở thế giới loài người đãi ngộ như vậy chỉ dành cho những người làm trong ngành quân đội hoặc công an đặc nhiệm.
Họ được gắn một máy phát hiện ra tia hồng ngoại ở trên một mắt nhằm phát hiện ra các mối nguy hiểm ở các môi trường thiếu ánh sáng hoặc ban đêm.
Tôi bay ra khỏi lỗ hổng của ngôi nhà, sau đó men theo đường mái nhà bay đi theo hướng của tiếng trẻ em khóc.
Khoảng cách với tường và mái nhà cũng cỡ hơn 50 centimet để tránh bị phục kích.
Tốc độ bay của level 2 cũng đã tăng cường lên 1,4 m/s ngang với tốc độ đi bộ của nhân loại nên khi bay cũng không có cảm giác chậm lắm.
Bất ngờ, còi báo động trong tâm của tôi vang lên, tôi hơi khó hiểu vì xung quanh đây không có một con thằn lằn nào cả thì nguy hiểm bắt nguồn từ đâu.
Tuy vậy, tôi cũng không dám đánh cược mạng nhỏ của mình nên nhanh chóng phát động ý nghĩ, lập tức cơ thể của tôi đã ở trong không gian tùy thân.
“Phạch… phạch… phạch…
Kisu… kisu…kiu…
Chíp… chíp… chíp…”
Một bóng đen khổng lồ từ trên trời lao xuống lướt qua chỗ tôi vừa bay, thông qua trạng thái bầu trời trong suốt tôi nhìn thấy hóa ra là lũ chim sâu từ bầu trời.
Mẹ kiếp, tôi lo phòng lũ thạch sùng mà quên mất lũ chim sâu.
Suýt nữa thì đi đời nhà muỗi.
Đờ… mờ… lũ điểu lắm lông.
Tôi hận thù chửi chúng trong bụng.
Lũ chim sâu bắt không được tôi thì vẫn còn ngơ ngác là không hiểu tại sao con mồi lại biến mất.
Nó vội vàng tìm kiếm khắp nơi xem tôi có giấu ở đâu hay rơi xuống đất.
Tất nhiên là chúng đã vô công rồi.
Tìm kiếm mãi không ra tôi, chúng kêu lên bảo nhau bay đi mất.
Thấy bọn chúng đã bay ra xa, tôi xuất hiện trở lại bên ngoài và tiếp tục bay đến nơi phát ra âm thanh nhi đồng đang khóc.
Cuối cùng, sau chừng hơn một phút tôi đã nhìn thấy một cái nhà trẻ tư nhân.
Theo ngôn ngữ của loài người thì cái trường này tên là trường mầm non Mầm xanh.
Bay vào trong nhà mẫu giáo, tôi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Ngôi trường này khá nhỏ, cũng không được đầu tư cơ sở vật chất nhiều.
Hiệu trưởng là một người phụ nữ trung niên tên là Mỹ Linh và hai cô bảo mẫu trẻ tên là Đào và Như Quỳnh.
Có chục đứa trẻ từ một cho đến ba tuổi đang bò lổm ngổm ở sàn nhà dơ dáy.
Những đứa trẻ đang khóc hóa ra là bị bạo hành.