Vì vậy, theo lẽ tự nhiên tôi loại bỏ cách chết ngu ngốc này.
Cách chết tiếp theo mà tôi đã nghĩ ra là đi tìm con người để hút máu.
Như vậy, khi con người thấy ngứa chắc chắn sẽ phát hiện ra tôi và đập xuống một phát chết tươi.
Cách chết này là cách chết banh xác, máu me, tuy hơi thảm liệt một chút nhưng được cái chết ngay không kịp đau đớn.
Tôi cũng nghĩ ra thêm một vài cách chết nữa như tự đập đầu vào tường, cho lão thạch sùng ăn thịt hay chui vào nước cho ngạt thở nhưng đều phủ định.
Nguyên do là bởi vì bản thân tôi chưa từng trải nghiệm công việc đi hút máu của loài muỗi nên cũng khá tò mò, không biết nó sẽ như thế nào.
Vì vậy, cuối cùng tôi quyết định chọn cái chết thứ hai tức là đi hút máu người và bị đập cho banh xác.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu lật người bật dậy một cách khó nhọc.
Sáu cái chân có nhiều gai xước không có quá nhiều tác dụng trong việc lật người nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã làm được và đứng vững trên mặt đất.
Hai cặp cánh của tôi bắt đầu hoạt động và vỗ sang hai bên tạo thành một luồng gió xoáy mạnh.
Thân thể của tôi cũng vì vậy mà trở lên nhẹ nhàng và trôi nổi trên không trung.
Trải nghiệm này thật sự mới lạ và khá tuyệt vời.
Nếu bây giờ còn là thân người thì tôi chắc chắn sẽ không bao giờ có thể tự bay lên như thế này.
Khi tôi bay lên không trung được khoảng 50 cm, tôi dừng lại.
Hai cặp cánh muỗi tiếp tục đập mạnh và tôi đứng im giữa không trung mà không bị rớt xuống.
Kiểu lơ lửng như thế này chẳng khác gì máy bay trực thăng của loài người.
Có lẽ máy bay trực thăng được loài người sáng tạo ra cũng là nhờ quan sát cách bay của con muỗi hoặc con chuồn chuồn.
Nhân loại vốn rất giỏi trong việc quan sát và sáng tạo ra các dạng vật chất mới.
Phải nói thật rằng tôi tự do bay lượn như thế này rất thư thái.
Nó cứ như là bản năng tự nhiên của cơ thể vậy.
Làn gió nhẹ lướt qua từng bộ phận cơ thể.
Thật tuyệt vời!
Tôi giống là một đứa trẻ có được bộ đồ chơi mới nên tràn ngập sự hứng thú và khám phá.
Vì lẽ đó, tôi liên tục thử nghiệm các cách bay lượn và lộn nhào giống như các loại phi cơ trong ti vi ở kiếp trước.
Nếu có người quan sát được cảnh này thì chắc sẽ há hốc mồm ngạc nhiên.
Một con muỗi đang thể hiện các kỹ năng bay lượn tuyệt đỉnh như các phi công có trên 5000 giờ bay tiêu chuẩn.
Thật không thể tin nổi.
Lúc thì tôi bay chậm, lúc thì tôi bay cao.
Lúc thì tôi bay thẳng, lúc thì tôi bay theo đường zic zac.
Lúc thì tôi thực hiện giảm tốc đột ngột, lúc thì tôi tăng tốc bất ngờ.
Có khi thì tôi đang bay nhanh lại vọt lên trời một góc nghiêng 90 độ, có khi thì vừa bay vừa đảo thân vòng tròn như một mũi khoan tiến về phía trước.
Cánh muỗi gắn với thân thể nên tôi có thể thực hiện các skill bay lượn một cách thuần thục.
Tuy rằng, tốc độ của loài muỗi không cao chỉ tầm khoảng 70 cm/s tức là 2,5 km/h, khá chậm so với các loài khác nhưng tôi cũng đã rất vui vẻ rồi.
Sau khi chơi đùa được khoảng 30 phút thì tôi bắt đầu thấy mệt và đói.
Tôi phát hiện ra rằng cái bụng của tôi còn đang lép kẹp.
Lúc nãy thân muỗi tiền nhiệm bị người ta độc chết một cách đầy bất ngờ nên chưa kịp đi gây án.
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy cái chết của con muỗi tiền nhiệm cũng thật có hơi oan ức.
Nếu hút đầy máu mà bị đập chết thì cũng đã đành, coi như có làm có chịu.
Đằng này, nó còn chưa kịp làm gì mà đã bị độc chết thì quả là đau bi.
Tôi đứng giữa không trung quan sát xung quanh, tuy mắt tôi bị cận chẳng nhìn rõ ràng bất cứ thứ gì như mắt người nhưng trời sinh ra mắt muỗi cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Tôi phát hiện ra mắt tôi có thể nhìn thấy từ trường và các bước sóng ánh sáng mà bước sóng rõ ràng nhất là của ánh sáng màu đỏ.
Khoa học cũng đã chứng minh rằng âm thanh và ánh sáng đều có bước sóng.
Âm thanh có bước sóng thẳng còn ánh sáng có bước sóng cong.
Vạn vật đều có từ trường nên chúng đều có hào quang và màu sắc khác nhau.
Bao quanh thân thể của con người có rất nhiều tầng hào quang nhưng cơ bản nhất là bảy tầng: đỏ, cam, vàng, xanh, lam, chàm, trắng.
Đôi khi còn có màu xám, đen, tím, hồng… tùy theo tâm tình cũng như thể trạng sức khỏe của từng người.
Mắt của loài muỗi có cấu tạo đặc biệt nên có thể nhìn thấy các bước sóng màu đỏ và màu cam, chúng bị thu hút đặc biệt với bước sóng màu đỏ.
Trùng hợp thay, loài người dù lớp da bên ngoài có là vàng, là trắng, là đỏ, là đen hay là xanh thì đều phát ra các bước sóng màu đỏ cực kỳ hấp dẫn.
Lúc này đây, tôi đã nhìn thấy một sinh vật hình người đang nằm ngang có hào quang màu đỏ choét.
Tôi không thể xác định chính xác thân thể này là giống đực hay giống cái nhưng với việc họ đang thở ra hai dòng khí CO2 gấp gáp như thế thì có lẽ người này là đàn ông.
Từ góc độ của tôi nhìn ra thì hai dòng khí CO2 đang phun ra từ mũi người này như hai cột khói bụi của ngọn núi lửa đang hoạt động.
Theo bản năng, tôi cảm thấy hơi thở này rất ngon và ngọt.
Chúng tràn đầy sự hấp dẫn khó tả đến mê muội.
Sau khi xác định được con mồi ở đâu, tôi lặng lẽ bay tới gần.
Cơ thể họ lúc này nhìn như một dãy núi nằm ngang.
Với đơn vị đo của nhân loại thì chiều dài toàn bộ cơ thể tôi bây giờ chỉ khoảng 20 mm tức 0.2 cm, so với 170 cm thì quả thật rất nhỏ bé.
Mặc dù tôi đã xác định lần đi săn này cũng là lần cuối trong thân muỗi nhưng tôi cũng không cam tâm nếu như trước khi chết mà vẫn không thể đắc thủ.
Ít nhất tôi cũng phải cướp được một giọt máu của hắn để trả thù cho thân chủ trước khi bị đập.
Tôi bay đến rất chậm và cố gắng không phát ra bất kỳ một tiếng động nào cả.
Tôi bay vòng quanh con mồi ở một khoảng cách an toàn chừng 1 m.
Ở vị trí này hoàn toàn có thể tránh khỏi một cái tát bất ngờ.
Sau khi quan sát cũng như kìm chế bản năng muốn bay vào mũi của đối phương, tôi đã xác định được kết cấu thân thể của con mồi đang nằm.
Chỗ đang phun khí CO2 chắc chắn là hai lỗ mũi và phần đầu.
Phía dưới là phần thân và phần chân.
Người này hiện đang cởi tr@n ngủ nên hào quang màu đỏ trải dài từ đầu đến eo, phía dưới mặc quần đùi nên hào quang bị mờ đi, phía dưới nữa là hai cái chân đầy lông lá.
Tôi lắng nghe thấy có âm thanh phát ra đều đều như tiếng ngáy và hơi thở của con mồi cũng diễn ra với tần suất đều đặn hơn.
Như vậy, con mồi hiện đang trong trạng thái ngủ say như chết.
Thời điểm này chính là thời điểm vàng để hút trộm máu hắn ta.
Vì vậy, tôi quyết định ra tay ngay bây giờ!
Tôi lừ lừ bay lại gần cái chân của người đàn ông đang nằm ngủ.
Tôi không chọn khu vực đầu hay thân bởi nơi đó rất gần với cánh tay và nằm trong phạm vi công kích của đối thủ.
Tới phần dưới chân, tôi lựa chọn cổ chân mà không chọn bắp chân.
Thứ nhất, cổ chân là phần xa bàn tay nhất trong tư thế nằm.
Muốn động thủ thì con mồi ít nhất phải ngồi bật dậy mới có thế ra tay.
Thứ hai, cổ chân là nơi có ít lông hơn đùi hoặc bắp chân.
Nói cách khác, dưới con mắt của muỗi tôi, mỗi sợi lông của người cũng to như cái cây và bắp chân chính là một khu rừng rậm rạp.
Tôi sợ rằng nếu mình chích chỗ đó khi bị phát hiện sẽ loạng choạng do bị vướng và bất lợi cho việc chạy trốn.
Nên nhớ, một giọt máu của người cũng có trọng lượng nặng gấp ba thân thể của tôi.
Khi mang cái bụng nặng nề như thế, tốc độ bay của tôi vốn đã chậm nay lại còn chậm hơn.
Mà tốc độ chậm thì cầm chắc cái chết.
Nếu có ai hỏi rằng một con muối sao lại có thể thông minh đến như thế thì xin thưa rằng linh hồn của nó là tôi – một linh hồn của con người với trên IQ 150 điểm.
Khi bay tới sát nơi chỉ định, tôi bắt đầu dò tìm ven máu của ông ta.
Đây cũng không phải là một công việc quá khó khăn bởi theo kinh nghiệm của Muỗi, ven máu chính là một dòng sông máu.
Nó nằm dưới da mỏng manh, phù hợp với độ dài của cái vòi Muỗi.