Ngồi trong không gian tùy thân, tôi lặng lẽ cô độc một mình.
Tôi đối diện với chính tôi.
Tôi suy nghĩ về tất cả mọi thứ đã diễn ra trong hai ngày vừa qua.
Quả thật, tôi đã có rất nhiều hành vi mâu thuẫn với chính triết lý nhân sinh của mình.
Tôi bản ý muốn lặng lẽ khiêm tốn phát triển chứ không cần mạo hiểm chạy ra bên ngoài lãng.
Thế nhưng, không hiểu vì sao mọi thứ lại mất đi sự khống chế.
Nó khiến cho tôi cảm giác được rằng có một thế lực nào đó ở phía xa xa đang điều khiển.
Cảm giác như mất đi sự khống chế với toàn bộ thân thể, mình không thể điều khiển được mình và mình giống như một con rối.
Phải chăng chính cái thế lực đã tạo ra hệ thống đứng sau lưng và đạo diễn tất cả.
Tuy rằng, không có một bằng chứng nào rõ ràng chứng minh cho điều đó nhưng bằng bản năng và trực giác thì thật sự có vấn đề.
Thế nhưng tôi lại suy nghĩ rằng, bản thân mình hiện đang như cá nằm trên thớt, ngay một tia phản kháng lại số mệnh cũng không có nổi.
Vì vậy, cách tốt nhất là nên thuận theo một cách tự nhiên.
Hãy cứ tiếp tục đi tiếp, rồi cuối cùng sẽ đi đến đích, khi tôi có đủ sức mạnh thì tất cả những tấm màn đen che phủ trong đầu, tất cả những nghi ngờ thắc mắc sẽ được giải đáp rõ ràng.
Buổi tối hôm nay tôi đã lên cơn khát máu điên cuồng.
Nhìn như thể tôi đã bị bản năng của động vật ảnh hưởng.
Đây quả là một vấn đề quan trọng.
-----
Trước đây khi còn là con người tôi có vô tình đọc qua một số câu chuyện về đề tài sáng thế.
Trong đó, có một câu chuyện khiến tôi rất ấn tượng.
Câu chuyện về nhân tính của loài người.
Thuở sơ khai khi vũ trụ còn chưa ra đời, có một nơi được tạm gọi là cõi vĩnh hằng.
Nơi này tịch tịnh rộng lớn vô biên vô hạn chứa đầy ánh sáng trí tuệ.
Trong đó có một ý thức khổng lồ không có cấu tạo nhưng lại vẫn tồn tại, tạm xưng là Thượng Đế.
Vì quá buồn chán và cô đơn nên ngài quyết định khai thiên lập địa và vũ trụ được ngài tạo ra từ đó.
Vũ trụ thì được ví như một căn phòng và để căn phòng ấy có thể tồn tại lâu dài nên Thượng Đế liền tạo ra các loại vật chất để làm trụ cột gia cố chống đỡ.
Những loại vật chất nhẹ dạng khí thì bay lên phía trên làm vòm.
Thượng Đế dùng ánh sáng trí tuệ để điểm linh gọi là Thần.
Những loại vật chất nặng nề thì rơi xuống phía dưới làm đất.
Thượng Đế dùng ánh sáng trí tuệ để điểm linh gọi là Ma.
Còn những loại vật chất lơ lửng ở giữa thì ở dạng lỏng.
Thượng Đế dùng ánh sáng trí tuệ để điểm linh gọi là Hải.
Sau đó vì quá mệt mỏi nên Thượng Đế lâm vào cơn ngủ say.
Trong thời gian ấy, vũ trụ tiếp tục được gia cố và hoàn thành.
Hơn nữa, những vật chất dạng khí đã tụ linh lại để sinh ra một loại sinh vật hình người có cánh chim và họ tự xưng mình là thần tộc chiếm cứ các nơi cao ráo và bầu trời.
Cùng lúc đó, những vật chất dạng nặng lại đản sinh ra một loại sinh vật khổng lồ và họ tự xưng mình là ma tộc chiếm cứ lục địa và các loại thâm uyên.
Những vật chất dạng lỏng cũng khai sinh ra một loại sinh vật khác và họ tự xưng mình là hải tộc ban đầu chiếm cứ hải dương làm lãnh địa, sau lại lấn lên lục địa và không trung tạo thành hai chi nữa gọi là loài chim và loài thú.
Sau cuộc chiến tranh nội bộ dai dẳng, hải tộc và điểu tộc bị thua nên bộ tộc này lấy thú vi tôn, lấy thú để định danh.
Từ đó, thú tộc ra đời.
Ba tộc thần, ma, thú sinh sống hỗn độn với nhau nên ma sát qua lại không ngừng.
Người của thần tộc ưa thích những địa bàn ở trên cao như núi non hiểm trở.
Người của ma tộc lại ưa thích chiếm đoạt những địa bàn ở nơi vực sâu nước độc.
Người của thú tộc thì lại ưa thích tất cả mọi nơi không loại trừ một chỗ nào.
Bình thường dù có mâu thuẫn nhưng không khí nói chung vẫn hòa bình, nhưng khổ nỗi người của ba tộc thần, ma, thú càng trở nên mạnh mẽ thì lại cần thêm nhiều thức ăn.
Thần tộc rất thích ăn dục vọng của người của thú tộc, ma tộc thì lại đam mê linh tính của thần tộc mà thú tộc thì lại chẳng kiêng khem chút nào.
Ma hay thần đều muốn xơi tất.
Vì thế, ba bộ tộc rơi vào cảnh chiến tranh tàn sát lẫn nhau suốt mấy ngàn vạn năm.
Thù oán của bọn họ chất cao như núi, mênh mông như biển.
Thậm chí, sự hỗn loạn của thế giới đã gây lên sự chú ý của Thượng Đế.
Ngài bị tiếng ồn ào hỗn loạn đánh thức từ cơn ngủ say.
Rất nhanh chóng, ngài liền thông tỏ mọi chuyện.
Đối với Thượng Đế mà nói, tam tộc Thần, Ma, Thú như ba đứa con ruột của ngài, thế nên thay vì trừng phạt thì ngài lại hạ phàm để điều hòa mâu thuẫn.
Cuối cùng, sau nhiều ngày tranh cãi nảy lửa thì tam tộc cũng thống nhất với nhau về phương án giải quyết.
Đó là giải pháp nhờ Thượng Đế tạo ra thêm một giống loài mới ở giữa làm trung gian nô lệ cho tam tộc.
Giống loài này vừa phải yếu đuối để không thể phản kháng nhưng lại có thể cung cấp làm thức ăn ngon cho tam tộc sinh tồn.
Giống loài này vừa phải có chút thông minh, vừa lại có khả năng sinh sản nhanh chóng để không dễ bị tuyệt chủng.
Giống loài ấy khi bé đi bằng bốn chân như Thú, lớn lên đi bằng hai chân như Thần và về già đi bằng ba chân như Ma.
Họ được đặt tên là Nhân loại.
Thượng đế dùng bốn yếu tố trong tự nhiên là đất, nước, gió, lửa (đủ ba trạng thái rắn, khí, lỏng) để tạo nên thân xác của con người.
Hình dáng thì nặn giống như Thiên thần, dục vọng thì giống như Ma quỷ còn bản năng thì như Thú vật.
Để tạo ra linh hồn cho con người thì Thần tộc cho vào chút thần tính của mình.
Ma tộc cho vào chút ma tính còn Thú tộc thì đóng góp chút thú tính.
Cả ba thứ ấy trộn lẫn vào với nhau để thành nhân tính.
Cho nên cứ khi nào loài người suy nghĩ đến những điều thiện lương thì thần tính tăng trưởng, khi chết linh hồn sẽ được thiên sứ tiếp dẫn về với thần quốc.
Ngược lại, khi con người hay suy nghĩ đến những điều độc ác ghê tởm thì ma tính tăng trưởng, khi chết vía phách sẽ được ma quỷ dẫn xuống Cửu u.
Để loài người không bị tuyệt chủng mà lại sinh sôi không ngừng thì thú tính được cho vào nhân cách.
Nó sẽ khiến cho con người sống vì bản năng và tình cảm nhiều hơn là lý trí.
Hồn quy về Thần tộc nên gọi là linh hồn hay Thần, vía quy về Ma tộc nên gọi là thất tình hay Khí, thân xác quy về Thú tộc nên gọi là lục dục hay Tinh.
Tinh – Khí – Thần hợp nhất gọi là Nhân.
Thân – Tâm – Trí hợp nhất gọi là Đạo.
Đạo làm người gọi là Nhân Đạo.
Thượng Đế vì giữ cho vũ trụ được tiếp tục cân bằng để tồn tại mà chiều theo ý muốn của tam tộc nhưng ngài cũng xót thương cho số phận hẩm hiu của nhân loại nên đã lén bỏ thêm vào trong cơ thể và linh hồn của con người một chút ánh sáng trí tuệ, một chút tư tưởng tự do và một chút hạt giống hy vọng.
------
Rất rõ ràng trước khi diễn ra cuộc tập kích điên cuồng lần thứ hai vào cô gái, trong nội bộ tâm trí của tôi đã có sự đấu tranh giữa ba phe thần tính, ma tính và nhân tính.
Cuối cùng ma tính đã thắng thần tính nhưng chủ đạo thân thể lại là bản năng thú tính.
May mắn cho tôi cuối cùng mạng nhỏ vẫn được bảo toàn đầy đủ.
Nghĩ đến đây hai mắt tôi khép lại, cơn buồn ngủ vô tình buông xuống, và tôi lâm vào trạng thái ngủ say.
Ngày thứ hai của Nhật Ký kết thúc như vậy đấy.