Đại Dương Đen: Những Câu Chuyện Từ Thế Giới Của Trầm

Câu chuyện số 9 (tiếp theo)


1 năm

trướctiếp

Ngày 1 tháng Mười Một 2020 Đúng hôm sinh nhật mình mấy tháng trước thì vợ làm mình đau đầu khủng khiếp. Trong lúc cà phê với hai đôi khác, cô ấy kể về chuyện nghe được trong khóa học làm tình của Ly Phan. Nghe tới tình dục là hai thằng đàn ông kia đã chộn rộn lên rồi. Chuyện là một người đàn bà bị cưỡng ép quan hệ tình dục, nhưng khi cởi quần áo cô ấy ra thì kẻ cưỡng ép lại mê mẩn cơ thể cô ấy. Ôi, vú đẹp thế, ôi bụng đẹp thế, ôi âm đạo đẹp thế. Và khi làm tình thì cô ấy cảm nhận được sự thỏa mãn mà cô ấy đã không có trong nhiều năm với chồng. Đến giờ, ghi lại chuyện đó mà mình vẫn buốt đầu, mình phải nghỉ, hít thở sâu, và tới hơi thứ năm thì ứa nước mắt. Sao vợ mình lại thích thú với câu chuyện đó như vậy? Cô ấy muốn bị hiếp dâm? Cô ấy có còn muốn ngủ với mình không? Ý cô ấy là, hiếp em đi, miễn là khi đó anh trân trọng cơ thể em? Tự nhiên mình nhớ lại chuyện bố kể, hồi xưa ông định mang con dao sắc ra để đâm người vợ trước và anh tình nhân ở ngoài phòng khách, song vì anh Thắng và chị Hằng, hai con riêng của bố, còn nhỏ mà kìm mình lại. Bố ơi, cuộc sống của bố là sự kìm mình lại. Để rồi ai cũng bảo bố hèn. Mẹ cũng bảo vậy. Mình lại nhớ những lần thằng Khoa hàng xóm sang đè mình xuống, chọc cái chim nó vào chỗ nào đó trong người mình mà mình chẳng hiểu nó chọc vào đâu. Mỗi khi mình nhìn thấy ánh mắt ấy của nó, nụ cười dâm dê ấy của nó, thì mình hiểu rằng sẽ không thoát được chuyện đó. Và bây giờ thì vợ bảo rằng cưỡng hiếp mang lại cực khoái. Trời ạ, khi thằng Khoa tụt quần mình ra, nó có trân trọng cơ thể mình không? Chỉ cần nó khen mình vài câu thì mình sẽ sướng, có phải không? Mình dằn vặt vợ. Cô ấy nhắn tin lại. “Có phải anh gù nên nhìn tất cả những người lưng thẳng là có vấn đề? Tôi đéo phải chịu trách nhiệm về việc anh bị xâm hại rồi dẫn tới cái nhìn lệch về tình dục. Nếu nói tới trách nhiệm thì phải hỏi ai đã đàn áp anh, đã không cho anh làm theo ý mình trong suốt những năm đầu đời, để sau này anh thành thói quen trốn chạy chứ không dám lên tiếng. Cả cái thiên hạ này nói chuyện về sex, anh không muốn nghe thì đứng lên đi về, chứ không phải ngồi đó rồi bây giờ động tí là mang ra nói. Tôi đéo nói gì sai, gì bậy cả, tôi đéo phải xấu hổ.” PHẦN 3 Ngày 5 tháng Mười một 2020 Mình không sẵn sàng để tiếp tục làm việc tại đây. Mình không muốn giao tiếp với ai cả, chỉ muốn ở một mình, khiến ông sếp ngạc nhiên. Mình cảm thấy bị làm phiền, thậm chí bị xúc phạm, nếu ai đó đến gần mình, mình cảnh giác là chị Hương có thể sang và nói gì đó liên quan tới pháp chế. Mình thấy lạnh trong bụng, nặng trong lòng, như có khối gì đó chặn ở vùng bụng. Không chỉ lạnh bụng, mà còn lạnh toàn bộ mặt trước, tất cả những phần cơ thể nằm ở đằng trước, đầu gối, trán, cổ, mũi, bụng, ngón chân cái, ngón trỏ. Sao khối không khí phía trước tự nhiên lạnh thế nhỉ? Mình lại thấy buồn ị, mà vừa đi ị được nửa tiếng mà. Mình muốn rời đi, không muốn ở đây nữa. Mình không cần bất kỳ điều gì, chỉ cần được rời khỏi nơi này. Mình đã áp dụng quyền chấm dứt hợp đồng lao động rất nhiều lần rồi. Lại là cảm giác bị cầm tù này, mình sắp phát điên rồi. Mọi thứ đều vô nghĩa, bộ máy tính này, văn phòng này, những con người hối hả xung quanh. Santo ngồi ở phía đằng kia, hắn có thể quát tháo cả công ty, hắn cũng vô nghĩa. Mình cảm thấy căm giận, mà chẳng biết căm giận ai, giận cái gì. Mình đang lừa dối công ty, mình lưu manh, gian trá, tất cả những công ty đã tuyển mình đều phải trả lương trong khi mình không làm việc. Mình căm giận chính mình. Bên trong mình là sự lạnh lẽo và một lỗ trống hoác ở tim. Chán và chả thiết gì. Bất cần, muốn ra sao thì ra. Rồi mình buồn, buồn thấu ruột gan, buồn đến cảm thấy không muốn sống nữa. Mình thực sự muốn rời khỏi cuộc sống này. Bố mình đang ở đâu? Ông Tuấn, bố vợ, đang ở đâu? Một ông nằm ở Kim Giang, một ông ở nghĩa trang Vĩnh Hằng. Thịt xương họ đã thành tro bụi rồi. Ngày 8 tháng Mười một 2020 Hoa nở thì sẽ rụng Trăng khuyết rồi cũng tàn Kiếp người thật ngắn ngủi Gặp nhau rồi ly tan Mong manh như hơi thở Khéo ít muốn, biết đủ Sống tỉnh thức, yêu thương Chẳng còn gì chấp thủ An nhiên giữa vô thường Ngày 12 tháng Mười một 2020 Mình vừa viết xuống những việc muốn làm. Luyện tiếng Anh này. Tụng kinh niệm Bụt. Chơi với con. Tập thể thao. Thưởng trà. Tìm hiểu force majeurel với dịch bệnh. Đến đây thì trong mình bùng lên một sân hận cực lớn, cực mạnh, tới mức mình kinh ngạc. Mình muốn đập phá, càn quét, hủy diệt mọi thứ xung quanh. Tự nhiên trong đầu mình tưởng tượng ra cảnh mình đứng giữa công ty, chõ miệng về phòng cái Hồng, và mình bắt đầu chửi, địt mẹ mày con chó Hồng, mày thích gì, mày thích tao chửi mày như con chó ở giữa công ty không, cái địt cụ mày, mấy tháng trước mày s

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp