Ngay vài giây trước khuôn mặt Yến Huân vừa tức vừa đỏ, mới nhìn thấy cô là đã hạ hỏa ngay, ánh mắt tinh tế như Vương Nhậm sao có thể không nhìn ra.
- Ăn sáng đi, anh có gọi cho em rồi.
Mỗi khi ăn sáng Viên Tịch đều phải xếp hàng tận mười mấy phút, phải đến từ sáng sớm mới được ăn sáng, vậy mà hôm nay vừa đặt chân đến đã có đồ ăn, không ngờ bạn trai cô lại lợi hại như vậy.
Cô vui vẻ đưa mắt nhìn quanh, một lúc sau chợt dừng lại.
- Yến Hoa với Hàn Diệp đâu ?
Vương Nhậm vừa ăn trái cây tráng miệng vừa trả lời.
- Hai người họ ôn tập để chuẩn bị cho kì thi rồi.
Nhắc đến kì thi mới nhớ, cả học kì vì chuyện này chuyện kia khiến Viên Tịch không thể tập trung vào việc học, cô vào trường này là nhờ thành tích, cuối cùng việc học sa sút, gia thế lại không quá đồ sộ, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi.
Nghĩ đến đây khuôn mặt cô xệ xuống, trước đó Viên Tịch cũng muốn tìm gia sư dạy thêm nhưng gặp những người không đâu vào đâu nên từ bỏ.

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên.
- Mấy anh không ôn tập sao ?
Trong khoang miệng Viên Tịch vẫn nhai đều đặn thức ăn, sau khi nghe Vương Nhậm trả lời thì lập tức ngưng lại vài giây.
- Bọn anh trước giờ chưa từng có hai chữ "ôn tập" trong từ điển, ôn tập cũng giống như việc đi dạo, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lục Hữu Diên thì không nói đến rồi, điều cậu ta chú tâm nhất là mấy em bạn gái, học hành không quan trọng lắm.
Lục Hữu Diên ngồi bên cạnh chỉ uống vài ngụm nước rồi cười cười, Viên Tịch vẫn tiếp tục ăn đồ ăn sáng trong khay thức ăn của mình, một lúc sau cô ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Yến Huân đang vân vê ly nước trên bàn, ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn cô.
- Còn anh ?
Giọng nói của cô trầm hơn ban nãy, lời lẽ cũng dịu dàng hơn khiến người đối diện cảm thấy ấm áp.

Yến Huân nhìn cô một lúc, khóe miệng nở nụ cười.

Giọng điệu khoe khoang như không thể khoe khoang hơn.
- Kì thi quan trọng ông đây đều đứng trong TOP 10, nếu em muốn thì học kì này anh lấy giải nhất toàn khối cho em xem.
Viên Tịch nghe anh khoe khoang lập tức giật mình kinh ngạc, còn nghĩ anh đang nói đùa.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người bạn tốt bên cạnh cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Chẳng lẽ Yến Huân thực sự là một học bá tài giỏi nhưng giấu nghề, hay anh không thích học, nhưng lại ham chơi hơn.

Dù sao Viên Tịch và Yến Huân cũng vừa mới tìm hiểu, chuyện này từ từ biết cũng chẳng sao.
Đối với Yến Huân, kiểm tra miệng trên lớp chắc chắn không thầy cô nào gọi anh trả bài, một phần là họ nể mặt gia đình, phần khác là họ thừa biết Yến Huân không học bài.

Mấy lần kiểm tra 15 phút hay 45 phút anh không lần nào động bút, đối với giáo viên mà nói Yến Huân là học sinh cực kì cá biệt.
Mấy bảng xếp hạng điểm số ở ngoài cũng là bảng xếp hạng mấy con điểm kiểm tra nhỏ, nếu thay đó là điểm kiểm tra cuối kì thì chắc chắn anh sẽ vọt lên như tên lửa.
Yến Huân chỉ đơn giản cảm thấy mấy kì thi lặt vặt kia không quan trọng, nếu mấy kì thi lặt vặt điểm cao mà mấy kì thi quan trọng điểm thấp thì coi như vứt hết cả thôi.

Hơn nữa trong trường có rất nhiều người lợi dụng kì thi nhỏ để tạo điểm cao rồi kéo mấy kì thi quan trọng lên, cuối cùng vẫn là thấp tẹt.
...
Vừa ăn sáng xong, Viên Tịch cùng ba người bạn của Yến Huân bước ra khỏi canteen, bọn họ đi riêng đã trêu hoa ghẹo bướm, hôm nay còn đi chung kèm theo một cô gái, chắc chắn nhận không ít ánh nhìn.
Yến Huân khoác vai cô, hiên ngang đi giữa sân trường, nhìn anh giống như hoàng đế còn ba người còn lại là phi tần vậy, không khác đi đâu được.
Đang trở về lớp, đột nhiên một thanh âm trầm ấm vang lên từ phía sau, mang theo sự vui vẻ và hào hứng.
- Tiểu Tịch.
Cả bốn người quay ra sau, đưa mắt về phía âm thanh phát ra.
Là Hàn Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play