Chiếc xe hiên ngang đi vào trong cổng trường quý tộc, mỗi ngày Yến Huân đều đi xe nhà đến đây, cũng không phải điều gì ngạc nhiên cả, nhưng hôm nay có vẻ khác.
Yến Huân bước xuống xe, ở cửa xe bên kia cũng có người bước ra ngay sau đó, không ai khác chính là cô gái Viên Tịch.

Mọi người đứng ở sân trường, cầu thang, hàng lang, hay tầng 2,tầng 3 đều vô cùng ngạc nhiên, không ai là bình thản cả.
Trước khi bước xuống xe, Viên Tịch tuy không thích việc làm này của Yến Huân nhưng cô không dám ý kiến, bên ngoài tựa như gió yên biển lặng nhưng bên trong đã nổi lên một đợt sóng thần.

Biết sau vụ này sẽ có nhiều kẻ để ý đến cô, cô đã tự mình suy nghĩ cách giải quyết.
- Ai vậy ?
- Viên Tịch đó, người mà từng đối đầu giáo viên chủ nhiệm.
- À nhớ rồi.
- Sao con nhỏ đó lại được ngồi vào xe của anh Huân vậy ? Thật là tức chết mà.
- Trời ơi, sau vụ này tôi sẽ bị bệnh tim mất.

Sau những lời bàn tán, Yến Huân không để mắt đến, anh ta lặng lẽ đi lên trên tầng ba, bình thường rất hiếm khi được xe bốn bánh đưa đến tận trường, thường ngày anh chỉ ngồi trực thăng, nơi học tập cũng là tầng cao nhất.
Hôm nay anh ta lại được một phen mỏi chân vì phải leo lên tận tầng ba, chiếc xe bốn bánh rời đi, Viên Tịch cũng trở về lớp, tuy có rất nhiều ánh mắt nhắm vào cô nhưng cô chỉ dùng sự lạnh lẽo và mạnh mẽ của mình để đấu lại họ.
Cầm theo chiếc balo mà khi nãy Yến Huân đưa cho mình khi cả hai còn ở Frederick, cô nắm chặt chiếc quai cặp, có chút bất an.

Vừa đi về vị trí chỗ ngồi, Trần Mạc Nhu đã biết mọi chuyện, cô ta nắm rõ thông tin nhanh nhất, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua.
Cô ta đưa chân ra ngáng đường Viên Tịch, cô đưa mắt nhìn Trần Mạc Nhu đang ung dung đắc ý, biết rõ bản thân mình sợ hãi vào lúc này chẳng có tác dụng gì, Viên Tịch lớn giọng.
- Bỏ xuống.
Trần Mạc Nhu bỏ chân xuống, bàn tay đập mạnh xuống bàn, một âm thanh lớn vang lên chói tai, khuôn miệng xinh xắn liền nhả ra lời lẽ chẳng mấy lọt tai.
- Cô là bạn gái Yến Huân ?
Ánh mắt Trần Mạc Nhu nhìn Viên Tịch như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu cô trả lời là "phải" cô ta sẽ băm nhỏ Viên Tịch ra thành từng mảnh mất.

Nhưng cô cũng không chịu yếu thế, vừa tiến lên một bước, bàn tay của một cô gái ngăn cản lại.
Cô ấy ngồi gần vị trí bàn học của cô, cô ấy cũng là người ít nói nhất trong lớp, nhân lúc mọi người không chú ý mà đưa tay nắm lấy cổ tay Viên Tịch đang gần sát người mình, nhìn thì có vẻ đang ngồi vào bàn học và đọc sách nhưng thực chất là đang giúp đỡ cô.
Nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn nhưng rất kiên quyết, Viên Tịch quyết định nghe theo.
- Đây là việc của tôi, bạn học Trần, mời tránh ra.
Nghe thấy lời nói đầy vẻ coi trọng của Viên Tịch, cô gái kia liền buông bàn tay khỏi cổ tay Viên Tịch, cô cũng về chỗ ngồi, khuôn mặt không mấy tức giận nhưng người ta vẫn cảm nhận được sát khí.
Đúng lúc tiếng chuông trong trường vang lên, Viên Tịch mở cặp sách ra, cô nhăn mày, chiếc cặp là do Yến Huân đưa, nhưng bên trong lại chẳng có gì ngoài vài cuốn vở đã từng viết.

Chữ viết còn rất nguệch ngoạc, Viên Tịch cười một cách khó hiểu.
Gì đây ? Đây chẳng phải là sách vở cho Yến Huân sao ? Lẽ nào anh ta đưa nhầm balo cho cô, chắc chắn là như vậy rồi.

Cô gái từng giúp đỡ Viên Tịch lúc nãy là Thẩm Hy, gia thế không rõ, xuất thân không rõ, và đang ngồi phía trước Viên Tịch, thấy vẻ mặt khó hiểu và vài quyển vở dang dở trên bàn, Thẩm Hy lập tức đoán ra.

Cô đưa tay tìm quyển vở chưa từng viết lặng lẽ đưa cho Viên Tịch, không nói không rằng, Viên Tịch nhận lấy, chủ cảm thấy kì lạ, nhưng dù sao trong lớp, có bạn vẫn tốt hơn là không có.
Ít ra ở một nơi tối tăm này vẫn có một trái tim ấm áp thắp sáng le lói như vậy vẫn tốt mà, tuy chỉ là que diêm nhỏ bé nhưng có thể thực hiện được biết bao nhiều ước mơ đó thôi.

Nghĩ đến đây Viên Tịch cười thầm...
Kết thúc mấy tiết học, giờ ra chơi dài hạn cũng đã đến, nghe nói đám Yến Huân và những kẻ công tử khác đang đấu đá gì đó ở sân cỏ, đám học sinh trong lớp hùa nhau xuống xem, riêng chỉ có Thẩm Hy và Viên Tịch vẫn ngồi trong lớp.
- Tôi tên Viên Tịch, rất vui khi gặp cậu.
- Thẩm Hy.
Viên Tịch chạm nhẹ vào vai Thẩm Hy, đáp lại sự chào hỏi ngọt ngào của Viên Tịch, Thẩm Hy chỉ lạnh nhạt trả lời.

Thật ra người lạnh nhạt cô đã gặp nhiều, không hẳn là không quen.
- Sao cậu lại ngăn cản tôi, tôi nhớ lần đầu khi tôi cãi nhau với Trần Mạc Nhu cậu đâu có ngăn cản tôi ?
Thẩm Hy quay người ra sau, đối mặt với Viên Tịch, ánh mắt có chút bất lực.
- Cậu không hiểu thế giới của những người giàu thần bí cỡ nào đâu, đặc biệt là thế giới của trường quý tộc lại càng thần bí hơn.

Lần đầu cãi nhau với Trần Mạc Nhu khi ấy cậu là người bình thường, còn bây giờ cậu đã đi chung với Yến Huân, nếu như cậu gây rắc rối, Yến Huân cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Viên Tịch là người thông minh, cô nghe xong sẽ hiểu chứ, nhưng mà cô càng suy nghĩ, cô với Yến Huân thì có quan hệ gì.

Anh ta không nghĩ cho cô thì thôi, sao cô lại suy nghĩ cho kẻ không phải máu mủ thịt thà.
- Tôi với anh ta không là gì cả, chả nhẽ cậu thích Yến Huân nên mới coi trọng thể diện anh ta ?
- Tất nhiên là không? Tôi chỉ thấy cậu lương thiện nên mới giúp.
Nghe hai chữ "lương thiện" mà cả đời chưa được ai nhắc đến, Viên Tịch bĩu môi vội xua tay.
- Tôi mà là người lương thiện sao ? Cậu nên xem lại mắt của mình.
- Quay lại chủ đề chính đi, Yến Huân không phải người tùy tiện, không thể cho bất cứ người nào lên xe kể cả nam, vì vậy tôi nghĩ cậu là trường hợp đặc biệt của anh ấy.
Nghe Thẩm Hy suy luận, Viên Tịch cũng động não theo, nhưng có nghĩ cỡ nào cũng không ra, cuối cùng đành phải nghĩ theo cách đơn giản nhất.

Chẳng phải là vì ông nội nên anh ta mới đối xử tốt, đúng rồi, chắc chắn là như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play