Thượng Quan Diên Dịch mãn nguyện rời khỏi thân thể người con gái, từng hơi thở nóng rực phả lên da thịt mẫn cảm của Bối Nguyệt Sương khiến toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Sau khi cùng anh trải qua mọi cung bậc cảm xúc, cơ thể Bối Nguyệt Sương cuối cùng cũng được thả lỏng, hiện tại cô vẫn là cô trong dáng vẻ điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Từ căn phòng này có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài hồ bơi, đã hai tiếng trôi qua rồi, bữa tiệc sinh nhật cũng đã kết thúc bao giờ không hay.

Lúc này Bối Nguyệt Sương mới sực nhớ đến Bối Tư Thành, không tìm thấy cô cậu nhất định đã rất lo lắng.
Bối Nguyệt Sương vội đưa tay với lấy chiếc váy của mình đang nằm lẫn trong số quần áo của anh, Thượng Quan Diên Dịch thấy thế liền dùng thân thể cao lớn của mình áp chặt cô xuống giường, giọng anh rất khẽ: “Em chưa đi được.”
Những ngón tay mảnh khảnh của Bối Nguyệt Sương vô thức siết chặt góc áo sơ mi của anh, cô đã thử dùng hết sức để thoát khỏi nhưng không thể.
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nâng mắt nhìn anh: “Anh đã lấy được thứ mình muốn rồi.”
Có lẽ anh muốn dùng cách thức này để đòi lại món nợ năm xưa, Bối Nguyệt Sương không muốn nghĩ đến nữa, một khi đã không thể thay đổi thì cô sẽ tiếp nhận nó như một quy luật tự nhiên.
Bối Nguyệt Sương có chút hoài niệm.
"Không ngờ chín năm trước em lại thích một người như thế."

Thượng Quan Diên Dịch bỗng cười thấp một tiếng.
Thật khốn nạn, sao anh lại cười vào lúc này?
Chín năm rồi, đây mới là lần đầu tiên Bối Nguyệt Sương được nhìn thấy nụ cười của anh.
Mà hình như hôm nay cũng là lần đầu tiên anh và cô nói chuyện với nhau.
Bối Nguyệt Sương hơi mím môi, hôm nay cũng là lần đầu của cô, vệt hồng hồng còn lưu lại trên khăn trải giường đã minh chứng cho điều đó.
Khoảnh khắc Thượng Quan Diên Dịch mạnh mẽ tiến vào thân thể cô, Bối Nguyệt Sương đã đau đến không thở nổi nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào.
Người đàn ông đó thực sự rất đáng ghét.
"Bối Nguyệt Sương." Thượng Quan Diên Dịch bất ngờ cất giọng, ánh mắt của anh có hơi đáng sợ: "Kể từ giây phút này em phải an phận cho tôi."
Bối Nguyệt Sương lập tức đáp trả: "Lúc nãy không phải em đã nói sẽ an phận rồi sao?"
Thượng Quan Diên Dịch nhíu mày: "Lời nói vô căn cứ."
Bối Nguyệt Sương bất lực rồi.
Thật ra từ sâu thẳm trong cô luôn muốn hỏi anh một câu.

Tại sao cô lại không thể đòi lại công lý cho cha mẹ mình?
Vấn đề đó Bối Nguyệt Sương không dám suy đoán.

Cô buồn bực đẩy anh ra: “Anh không muốn tin thì thôi, Tiểu Thành đang đợi em.”
Lần này Thượng Quan Diên Dịch không làm khó cô nữa, anh quăng cho cô một ánh mắt cảnh cáo rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Bối Nguyệt Sương nhanh chóng mặc lại y phục của mình, tiếp đến là túi xách, cô không tìm thấy túi xách, lẽ nào đã làm rơi ở đại sảnh rồi?
Rời khỏi phòng ngủ, Bối Nguyệt Sương đi một mạch đến đại sảnh, ở đó có ba người đang đợi cô, một người là chủ nhà, một người tài xế, người còn lại là em trai cô.

Nhìn thấy cô, Bối Tư Thành là người lên tiếng đầu tiên, cậu cầm túi xách chạy tới chỗ cô, biểu cảm vừa mừng vừa lo: “Chị vẫn ổn chứ?”
Trông Bối Nguyệt Sương quả thật không có gì bất thường, ngoại trừ dáng đi của cô.

Cô mỉm cười xoa đầu Bối Tư Thành: “Chị không sao, đừng lo.”
Khoảng một tiếng trước, Bối Tư Thành khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của Vương Đồng Đồng để vào đây tìm chị gái, nhưng là chị gái đâu không thấy, chỉ thấy hai người đàn ông đang ngồi ở sofa, bầu không khí giữa họ phải nói là cực kỳ căng thẳng.
Lúc đó Bối Tư Thành phát hiện Thời Mặc Viễn đang giữ túi xách của chị gái nên vội vàng chạy đến đoạt lại, cậu hỏi anh ta: “Chị tôi đâu?”
Người trả lời cậu lại là Vương Vĩ: “Đang tâm sự với Thượng Quan Diên Dịch rồi, em ngồi xuống đó đợi một lát đi.”
Bối Tư Thành hốt hoảng: “Tâm sự cái quái quỷ gì? Anh không biết anh ấy rất hận nhà em sao?”
Vương Vĩ nhẹ giọng khuyên nhủ cậu: “Bình tĩnh đi, chị gái em sẽ không sao hết.”
Trước đó anh ta cũng nói với Thời Mặc Viễn những câu tương tự.
Bối Tư Thành ngồi đợi thêm một tiếng nữa, trong lòng như lửa đốt, có vài lần cậu nóng ruột muốn đi tìm chị gái nhưng đều bị Vương Vĩ ngăn lại, vì vậy khi thấy cô vẫn bình an cậu vui mừng không sao tả siết.
“Chị, chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
Sau khi ba người rời đi Vương Vĩ vẫn ngồi đợi ở đại sảnh, không lâu sau Thượng Quan Diên Dịch cũng xuất hiện, Vương Vĩ không nhịn được phải nói với anh: “Này Thượng Quan tiên sinh, cậu có biết tôi là ai không hả? Vừa rồi cậu đã làm gì con gái người ta? Nếu không xem cậu là anh em thì tôi đã cho cậu một vé tham quan nhà tù rồi đấy.”
Thượng Quan Diên Dịch vẫn lạnh nhạt như mọi khi, ngồi vào sofa, anh thản nhiên châm một điếu thuốc: “Cậu dám?”

“Vô phương cứu chữa.”
...
Trên đường về, Bối Tư Thành thấy chị gái có vẻ suy tư nên không dám hỏi han gì cả, đột nhiên Bối Nguyệt Sương nói với Thời Mặc Viễn: “Anh tìm giúp tôi một hiệu thuốc nhé.”
Thời Mặc Viễn im lặng.
Bối Tư Thành do dự hỏi: “Chị cảm thấy không khỏe sao?”
Bối Nguyệt Sương gật đầu: “Ừ.”
Một lúc sau Thời Mặc Viễn cũng dừng xe lại trước một hiệu thuốc, Bối Tư Thành định theo chị gái xuống xe thì bị Thời Mặc Viễn ngăn cản: “Cậu chịu khó ngồi chờ đi.”
Bối Tư Thành chỉ có thể lặng lẽ quan sát, chị gái cậu đang nói gì đó với chủ hiệu thuốc, sau khi thanh toán chị cậu dùng chai nước vừa mua được để uống thuốc, có lẽ cả đời này Bối Tư Thành cũng không thể ngờ thứ mà chị gái cậu đã uống chính là thuốc tránh thai khẩn cấp.
Dù biết Thượng Quan Diên Dịch có dùng biện pháp an toàn, Bối Nguyệt Sương vẫn không dám chắc việc mình sẽ không mang thai con của anh, chẳng may bị Bối Quân Ninh phát hiện thì mẹ con cô sẽ ôm nhau chết chung hay sao?
Cô không cho phép điều đó xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play