Cuối xuân hương hoa ngào ngạt quẩn quanh chóp mũi.
Cô kinh ngạc nhìn gương mặt dung mạo vô song kia, trong lòng hệt như vừa đánh đổ giá đựng đồ gia vị, nhất thời không biết nói tư vị hiện tại là gì.
Ngũ quan chàng ta so với thuở thiếu thời nhiều thêm sự sắc sảo, trầm ổn, giảm đi nét non nớt, thanh thuần, lại tăng thêm đôi phần nam tính, quyến rũ.
Đặc biệt đôi mắt, đáy mắt lấp lánh, huyền ảo như cất giữ cả dải ngân hà bí hiểm, lại chứa chút ý cười như có như không khiến người ta không nắm bắt nổi, cũng chẳng thể nắm bắt.
Những câu chuyện tam sao thất bản đáng sợ lan truyền xung quanh chàng ta, khiến cô không tài nào chấp nhận nổi sự thật người đàn ông này chính là chàng thiếu niên ôn nhu năm xưa.
Lâm Phi Lộc siết chặt chiếc mặt nạ lạnh buốt trong tay, vô thức nuốt nước bọt.
Tống Kinh Lan vẫn giữ tư thế hơi cúi người, thần sắc điềm nhiên như không, chỉ hơi nghi hoặc hỏi cô: "Công chúa đang sợ hãi điều gì?"
Lâm Phi Lộc lắc đầu, liên tục phủ nhận: "Ta...!Ta không sợ gì cả!" Cô nhấp môi, lắp bắp hỏi: "Điện hạ, tại sao huynh lại...!sao huynh lại tới đây?"
Tống Kinh Lan cười cười, đưa tay vào trong ngực lấy ra một chiếc hộp nhỏ: "Trễ hai ngày nhưng hẳn là chưa muộn lắm.
Công chúa, sinh nhật vui vẻ."
Đôi con ngươi Lâm Phi Lộc phóng đại, nhìn chằm chằm cái hộp kia hồi lâu mới chậm chạp mở ra.
Trong hộp là một tượng cô gái thần thái hoạt bát chạm khắc bằng ngọc.
Rất lâu rất lâu trước kia, chàng ta tặng cô một bức tượng chạm gỗ tinh tế, sinh động như thật.
Khi đó cô nói: Mộc hủ ngọc bất hủ, về sau điện hạ có tiền, tặng cho ta một bức tượng chạm ngọc nha.
Hiện tại, món quà này quả thực đã đến tay cô rồi.
Cô nhìn tượng ngọc kia hồi lâu, cuối cùng giương mắt về phía chàng ta chần chờ hỏi: "Điện hạ không quản nguy hiểm, ngàn dặm xa xôi đến tận đây, là vì muốn đưa quà sinh nhật sao?"
Tống Kinh Lan nhẹ gật đầu.
Cô nhếch môi, giọng nói có chút buồn bực: "Vậy tại sao lại còn muốn giết Hề Hành Cương."
Ngữ khí chàng rất nhẹ, nghe như thể tùy ý nói một câu chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm: "Hắn muốn cưới nàng, đương nhiên phải giết."
Lâm Phi Lộc không thể tin nổi, trừng mắt nhìn chàng ta không nói lên lời.
Tống Kinh Lan liếc nhìn cô một cái, đưa tay rất nhẹ nhàng xoa tóc cô, cười nhẹ: "Tức giận rồi?"
Lâm Phi Lộc tức nghẹn một lúc, không thèm đáp lời chàng ta.
Bàn tay kia từ đỉnh đầu, chậm rãi dịch chuyển về phía sau, mơn trớn cái ót, cuối cùng đặt trên phần gáy của cô, mạnh mẽ kéo thân thể cô về phía trước.
Khí lực chàng ta không nhỏ, cứ thế cách một bệ cửa sổ cao đến ngang bụng, nửa người ngã thẳng vào lồng ngực chàng.
Ngón tay chàng nhẹ nhàng níu phần gáy cô, lồng ngực phập phồng tựa như đang cười, lại giống như chẳng có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: "Công chúa không nỡ để hắn chết?"
Mùi hương lạnh lẽo, nhàn nhạt quen thuộc bao quanh thân thể cô, Lâm Phi Lộc "umm" hai tiếng, nhanh chóng đẩy chàng ra.
Tống Kinh Lan buông lỏng lực đạo để tiểu nữ tử trong lòng có thể hít thở, nhưng bàn tay vẫn cố chấp để sau gáy cô, giống tư thế ôm trọn người con gái vào lòng, tròng mắt chăm chú nhìn nét mặt tiểu công chúa chàng luôn nhớ mong da diết.
Hơi thở của Lâm Phi Lộc bắt đầu loạn nhịp, bị sự lạ lẫm của Tiểu Khả Ái dọa có chút bối rối.
Nhưng điều quan trọng đó là trong lòng cô hiện tại vô cùng mâu thuẫn, cô không cảm thấy sợ chàng, trong lòng cũng hiểu vô cùng rõ ràng, người nam tử này chắc chắn sẽ không làm tổn thương minh.
Hai tay cô đặt trên ngực Tống Kinh Lan, hơi ngửa đầu ra sau ngước nhìn chàng ta.
Đôi mắt kia u lãnh, đen huyền như vực sâu, không tài nào nhìn thấu nối.
Lâm Phi Lộc mở miệng: "Điện hạ, đừng như thế."
Chàng bật cười: "Thế nào."
Cô đáp: "Đừng tùy tiện giết người."
Tống Kinh Lan nhìn cô hồi lâu, nụ cười nhạt bên môi dần sâu, chàng hơi cúi đầu, cái trán gần như dán lên trán cô, nhưng không chạm vào, dùng chất giọng trầm ấm, dịu dàng hết sức nói: "Công chúa không muốn ta giết hắn, vậy hẳn biết là mình cần làm gì?"
Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau đến vậy, cô chỉ cần ngẩng đầu thêm chút nữa cánh môi có thể chạm vào cằm chàng ta.
Lâm Phi Lộc đứng yên không dám nhúc nhích, cảm giác cả người bị luồng khí tức lãnh đạm của chàng bao lấy, từng giác quan trên người đều nhảy cảm hơn rất nhiều, ngón tay chàng ta mơn trớn vùng gáy của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát, khiến cơ thể như bị điện giật, da đầu tê dại, ý thức không tập trung nổi.
Run rẩy hồi lâu, mới lắp bắp đáp: "Là...!là lời đồn thổi thôi.
Ta sẽ không gả cho huynh ấy."
Lồng ngực chàng khẽ rung lên, bật cười một tiếng, chậm rãi buông tay.
Lâm Phi Lộc đỏ mặt, thở hổn hển, chưa bao giờ cô cảm thấy trái tim mất khống chế như hiện tại.
Cô hiểu trong lời nói của chàng có hàm ý gì.
Cô muốn nói, nếu ta không gả cho huynh ấy, cũng phải gả cho người khác, chẳng lẽ ta gả cho ai, điện hạ cũng giết kẻ đó sao? Chẳng lẽ ta chỉ có thể gả cho điện hạ hay sao?
Nhưng đương nhiên cô không dám mở miệng hỏi.
Cô biết một khi cô nói ra điều đó, chàng ta chắc chắn sẽ trả lời: ĐÚNG THẾ.
Nhưng cô không xác định mình có thể chấp nhận tương lai như thế hay không.
Phía trước có quá nhiều thứ mông lung mà Lâm Phi Lộc không nắm chắc, cô không muốn đem nửa đời sau của mình định đoạt chỉ trong một đêm này.
Cũng may Tống Kinh Lan không bức ép cô ngay lập tức.
Chàng ta thu tay, lùi lại một chút, làn tóc đen như mực sau lưng bị gió đêm thổi tung.
Gió quá mạnh, Lâm Phi Lộc đưa tay dụi mắt, đến khi ngước lên lần nữa, trước mặt nàng lại là vị công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc, dịu dàng như nước hồ thu.
Lâm Phi Lộc không tự chủ được lại mở miệng.
Chàng cười hỏi: "Sao thế?"
Lâm Phi Lộc nhìn chàng ta, thoáng buồn bực: "Không, chỉ là ta cảm thấy cái danh ảnh hậu của mình nên chuyển giao cho điện hạ đi thôi."
Tống Kinh Lan nhướn mày.
Cô trầm mặc chốc lát, nhịn không được hỏi: "Mấy lời đồn kia là thật sao? Điện hạ...!huynh giết phụ hoàng mình?"
Tống Kinh Lan mỉm cười: "Ừ."
Lâm Phi Lộc: "...!Còn giết rất nhiều triều thần? Tống huynh đệ vào đại lao?"
Tống Kinh Lan cúi đầu, phủi phủi tay áo: "Ừ."
Lâm Phi Lộc lẳng lặng nhìn chàng.
Tống Kinh lan ngước mắt, nhàn nhạt nở nụ cười: "Trước kia ta đã từng nói với nàng, con đường đoạt đích vạn phần hung hiểm.
Ta không giết bọn họ, họ cũng sẽ giết ta.
Công chúa, nàng hy vọng ta chết sao?"
Cô lắc đầu.
Tống Kinh Lan bật cười, nhéo nhéo vành tai trắng ngần của cô.
Lâm Phi Lộc lắc người, nghiêng đầu định tránh đi, ngón tay chàng đã nâng gò má cô, ngón tay chậm rãi lướt qua mí mắt, xuống đến gò má, chàng cúi người, nhỏ giọng nói: "Công chúa, đừng sợ ta, ta sẽ rất đau lòng."
Cả người cô căng lên, tim như ngừng đập, mất một lúc mới điều chỉnh được bản thân, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
Tống Kinh Lan hài lòng buông tay, quay đầu nhìn sắc trời sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Đêm đã khuya, mau đi ngủ đi."
Lâm Phi Lộc có chút khẩn trương: "Vậy còn huynh?"
Chàng đáp: "Ta phải đi."
Thời gian gặp nhau ngắn ngủi như vậy nhưng không biết chàng ta đã phải hao tâm tổn trí sắp đặt bao nhiêu lâu.
Lòng cô bỗng trào lên sự chua xót, đau lòng, bên trong còn cả cảm xúc bối rối, rung động không cách nào không chế được, cô rất ghét bản thân hiện tại, ghét mình không thể khống chế nổi tình cảm của mình.
Nhưng con người là thế lý trí và trái tim luôn song hành, và đôi lúc những rung cảm trái tim mạnh mẽ tới mức lấn át lý trí lạnh lùng.
Lâm Phi Lộc đột nhiên sợ hãi, nhân lúc tình cảm chưa đánh úp sự bình tĩnh, cô hất tay chàng ra, nhanh chóng nói lời tạm biệt: "Thuận buồm xuôi gió."
Nét mặt chàng liên tục biến hóa, như thể có điều muốn nói, lại chẳng nói lên lời, cuối cùng chỉ gật đầu cười nhẹ: "Được.
Công chúa cũng bảo trọng."
Chàng xoay người rời đi, đi được hai bước lại quay đầu nhìn lại.
Lâm Phi Lộc vốn đang thẫn thờ nhìn theo bóng lưng chàng, thấy Tống Kinh Lan quay lại, hoảng hốt đóng cửa sổ.
Ngoài cửa, có chàng thiếu niên lẳng lặng mỉm cười.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa đóng kín lại dần dần hé ra lần nữa.
Ngoại trừ tiếng gió đêm xào xạc cùng hương hoa nồng nàn, đã chẳng còn lưu lại điều gì.
Cảm xúc buồn bã vô cớ đánh úp cô, Lâm Phi Lộc hờn dỗi đóng mạnh cửa sổ, bò lên giường, trằn trọc một lúc mới chìm vào giấc ngủ.
Đến khi hô hấp của cô dần dần bình ổn, thân ảnh trên nhánh cây cạnh bờ tường mới chịu rời đi.
...
Hôm sau, phủ tướng quân phái một đội quân tinh nhuệ điều tra việc hành thích tối qua tại tửu lâu.
Nhưng tra kiểu gì cũng không tìm ra manh mối của thích khách, mà Hề Hành Cương đang có quân vụ trong người cần giải quyết vì vậy không có thời gian theo tiếp vụ này, sự việc cứ thế bị gác lại.
Sau một khoảng thời gian buồn bực, Lâm Phi Lộc cấp tốc điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu vui vẻ hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại ngoài cung.
Vào hạ, sự kiện được chú ý nhất toàn kinh thành chính là hôn sự của Tứ hoàng tử - Cảnh Vương điện hạ và đích nữ nhà Tả Đô Ngự Sử - Mục Đình Vân.
Lâm Cảnh Uyên cố gắng lâu như vậy, tất cả các skill đều lôi ra dùng hết, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được mối hôn sự này.
Trước ngày thành hôn một ngày, huynh ấy ở lì trong phủ Lâm Phi Lộc vừa uống rượu vừa than thở, khóc lóc: "Chờ sau khi kết hôn xong, ta sẽ lập cùng lúc 100 thiếp thất, cho nàng ta tức chết."
Lâm Phi Lộc:...
Cô dùng cây quạt trong tay, gõ vào trán huynh ta một cái.
Lâm Cảnh Uyên say khướt liền ngã chổng vó.
Hôm sau, Lâm sâu rượu đầu đau như muốn nổ tung mơ mơ hồ hồ mặc hỷ phục tân lang đi thành thân.
Lúc bái đường, Lâm Phi lộc liếc nhìn tân nương đầu đội mũ phượng, trùm khăn hỷ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, vừa vặn đứng đến ngực Lâm Cảnh Uyên.
Dạo gần đây quá nhiều việc liên tiếp xảy ra, cô không tìm được cơ hội đi nhìn lén dáng dấp tẩu tẩu này.
Nhưng mà nhìn tư thái uyển điệu của tân nương tử, có vẻ không phải một cô nàng cọp cái như Lâm Cảnh Uyên tưởng tượng.
Người trong hoàng thất đều là thân bất do kỷ, mặc dù cô cảm thấy tiếc nuối vì ca ca bị ép duyên không thể lấy người khiến mình rung động thực sự, vì vậy chỉ có thể cầu mong hai người sau khi về cùng một nhà có thể chung sống hòa thuận, tương kính như tân.
Hôn lễ của hoàng tử mặc dù kém hơn hôn lễ của Thái Tử, nhưng cũng đủ phô trương.
Cảnh Vương Phủ náo nhiệt, tấp nập đến tận đêm mới an tĩnh lại.
Phủ Vĩnh An công chúa cách Cảnh Vương Phủ gần nhất, nên Lâm Phi Lộc ở lại đây luôn để thu xếp việc lặt vặt sau hôn lễ.
Chờ tân khách về hết, Lâm Cảnh Uyên uống đến say khướt, một mực ôm cột trong viện không chịu xuống, nói không muốn động phòng cùng thê tử.
Lâm Phi Lộc vừa tức vừa buồn cười, ra lệnh cho hạ nhân kéo ca ca nhà mình xuống.
Biết tên này ăn mềm không ăn cứng, vì vậy chỉ có thể ra vẻ thấu hiểu mà dụ dỗ: "Cảnh Uyên ca ca, huynh nghe Lộc Nhi nói này."
Lâm Cảnh Uyên hừ một tiếng, giận dỗi quay đầu đi chỗ khác.
Lâm Phi Lộc kiên nhẫn hỏi: "Nếu ta gả cho một vị lang quân.
Nhưng phu quân của ta đêm động phòng vứt ta một góc không thèm quan tâm, vậy huynh có tức giận không?"
Lâm Cảnh Uyên lập tức gầm lên: "TA GIẾT HẮN."
Lâm Phi Lộc kéo tay áo hoàng huynh, tận tình khuyên bảo: "Huynh cũng cảm thấy thế, vậy người nhà tẩu tẩu nếu nghe được việc tối nay huynh hành xử như vậy chắc chắn cũng sẽ đau lòng và tức giận lắm.
Dù huynh không vui, nhưng xét cho cùng hôm nay cũng là ngày hai người thành thân, ngày quan trọng nhất của một nữ tử.
Chẳng lẽ huynh nhẫn tâm làm tẩu tẩu khó xử sao? Hôn sự của huynh, huynh không thể làm chủ, chả lẽ tẩu ấy có quyền làm chủ? Tẩu ấy cũng giống huynh, hai người đều là kẻ thiên nhai lưu lạc mà thôi? Tại sao không thể đồng cảm, bao bọc lẫn nhau chứ?"
Lâm Cảnh Uyên thoáng sửng sốt vì những lời này của muội muội.
Lâm Phi Lộc kéo tay Lâm Cảnh Uyên đi về phía tân phòng, vừa đi vừa nói; "Dù huynh không thích tẩu ấy, cũng không nên để tẩu ấy cô quạnh trong chính đêm tân hôn của mình, để người khác gièm pha, khinh hờn tẩu ấy.
Hiện tại tẩu ấy đã là Cảnh Vương Phi, người khác chê cười tẩu ấy, chẳng phải chính là xem thường huynh sao?"
Cứ nói chuyện như thế, chả mấy chốc đã đến trước cửa tân phòng.
Lâm Phi Lộc buông tay, vỗ vỗ vai động viên: "Cảnh Uyên ca ca đi đi.
Cố lên."
Lâm Cảnh Uyên ngơ ngác tiến vào hỷ phòng.
Chàng ta náo loạn lâu như thế, bà tử và nha hoàn bên trong đã sớm lui xuống, chỉ còn lại tân nương tử quy củ ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Trong phòng đốt nến long phụng đỏ tươi, trên mâm bao la là điểm tâm, hoa quả, còn có hai ly rượu hợp cẩn đã rót sẵn.
Lâm Cảnh Uyên uống quá nhiều có chút choáng váng, đứng trân trân ngoài cửa hồi lâu nhìn thân ảnh trên giường hỷ, im lặng một lúc mới thất thểu đi tới.
Tân nương tử nghe thấy tiếng bước chân, không tự giác cúi đầu xuống, khẽ lùi vào phía trong.
Lâm Cảnh Uyên đi đến trước mặt nàng, không vui cầm gậy như ý trực tiếp, nhanh chóng vén khăn trùm đầu.
Khăn trùm rơi xuống để lộ khuôn mặt nhỏ kiều diễm, ngọt ngào.
Nữ tử dường như cũng không nghĩ đến khăn trùm bị kéo xuống nhanh như vậy, ngây ngốc nhìn phu quân trước mặt, ánh nến bập bùng phản chiếu trong đáy mắt trong vắt, thanh thuần như làn thu thủy.
Lâm Cảnh Uyên cũng ngẩn người nhìn tân nương của mình.
Mục Đình Vân bị chàng nhìn đến mức hai má đỏ bừng, chậm rãi láy che mặt, thẹn thùng, bối rối thốt lên: "Đừng...!đừng nhìn nữa."
Lâm Cảnh Uyên:!!!!!!
A!! Là nhuyễn muội!!!.