Có vẻ như mình làm Tiểu Hồng Đậu giận rồi, Hề Hành Cương ảo não vỗ đẩu mấy cái rồi co cẳng đuổi theo.
Mặc dù Lâm Phi Lộc chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, vừa kéo Lâm Chiêu Viễn vừa chạy thẳng không thèm quay đầu lại, mặc cho Hề Hành Cương réo kiểu gì cũng không đáp.
Hề Hành Cương vò đầu bứt tai xin lỗi: "Tiểu Lộc, đừng giận nữa, không thì muội trèo lại lên cây đi, lần này nhất định ta sẽ đỡ được muội.
Lâm Phi Lộc: "?"
Cút đi! Đồ thẳng nam chết tiệt!
Cậu vươn tay ra định níu cô lại, nhưng còn chưa chạm tới đã bị Lâm Chiêu Viễn gạt chân: "Không được đụng vào muộimuội! Nam hài tử không được đụng vào muội ấy!"
Hề Hành Cương cảm thấy sức nhẫn nại của mình sắp bị hai huynh muội nhà này ép khô rồi, hô to gọi nhỏ theo đến tận Hà Sắc điện nhưng cũng chẳng nhận lại được một cái liếc mắt của Lâm Phi Lộc, chỉ biết quẹt mũi chán nản.
Ba ngày sau, hành cung đã bắt đầu chuẩn bị cho hội săn mùa hạ tổ chức mỗi năm một lần ở đây.
Người đứng thứ nhất trong hội săn sẽ được Lâm Đế ban thưởng một cây cung bằng vàng.
Mấy vị hoàng tử đã được học cung tiễn từ nhỏ, ai cũng ra sức thể hiện phong thái riêng ở lễ săn bắn này.
Lâm Phi Lộc chưa từng tham gia hoạt động săn bắn nào hoành tráng như thế, dù sao thì xã hội hiện đại cũng chủ trương bảo tồn động vật hoang dã, nhìn dáng vẻ tất bật chờ mong của mọi người mà cô cũng háo hức theo.
Cô đã tập cưỡi ngựa từ đầu xuân, dù chưa đạt tới trình độ vừa thúc ngựa lao nhanh vừa giương cung ngắm chuẩn nhưng điều khiển để ngựa chạy ung dung thong thả thì không vấn đề gì.
Tới nũng nịu với Lâm Đế mấy cậu, ông liền ngay lập tức gật đầu đồng cậu sẽ dẫn cô theo cùng.
Cô chỉ muốn đi mở mang kiến thức thôi, chỉ cần không ở một mình, xung quanh còn có thị vệ thì tính an toàn vẫn rất cao.
Lâm Chiêu Viễn không biết săn hạ là gì, nghe Tiêu Lam giải thích một hồi thì hiểu đại khái là đi tìm mấy con thú nhỏ, thấy bảo muội muội cũng muốn tham gia liền kéo tay cô nói rất nghiêm túc: "Ta muốn một con thỏ xám!"
Lâm Phi Lộc: "Được! Nhất định sẽ mang về cho huynh một con nguyên vẹn!"
Ngày mở hội săn, Lâm Phi Lộc dậy rất sớm.
Mấy ngày nay Tiêu Lam dành nhiều thời gian để sửa lại váy áo cho cô thành một bộ gần giống đồ cưỡi ngựa, rất thuận tiện cho việc vận động.
Tiểu cô nương sáu tuổi mặc kỵ trang màu trắng xanh, bớt mấy phần tròn trịa mũm mĩm đáng yêu thường ngày lại thêm mấy phần nhanh nhẹn hoạt bát.
Đến sân tập hợp, Lâm Đế vừa thấy cô đã hỏi: "Trẫm thấy hình như Tiểu Ngũ cao lên một chút rồi, các người thấy sao?"
Người nào người nấy gật đầu lia lịa.
Lâm Phi Lộc vô cùng hoài nghi, có phải mấy bộ váy cô hay mặc làm chân ngắn đi không?
Cung nhân đã chuẩn bị cho cô một con ngựa con, toàn thân trắng như tuyết, đứng giữa đàn tuấn mã cao lớn lại càng trở nên nhỏ bé.
Lâm Phi Lộc bò lên lưng ngựa, vuốt ve bờm nó, đơn phương đề nghị thiết lập mối quan hệ hữu nghị rồi mới bắt đầu giục ngựa xuất phát theo đoàn người.
Hề Hành Cương ruổi ngựa chạy quanh cô mấy vòng, hết chớp mắt, nhíu mày rồi lại nhăn mặt, Lâm Phi Lộc sắp bị thằng nhóc này làm phiền muốn chết.
Cậu cười hí hửng: "Tiểu Hồng Đậu thích gì ta săn cho muội nhé."
Lâm Phi Lộc: "Ta thích hổ! Loại mà ăn thịt người ấy!"
Hề Hành Cương hơi suy nghĩ: "Ta mà dám săn, muội dám chơi thật à?"
Lâm Phi Lộc: "..."
Á á á thằng nhóc này có bệnh đúng không!!!
Lâm Tế Văn đi qua nghe vậy, cao ngạo chen lời: "Ta nghe thị vệ tuần núi nói, đêm qua bọn họ nghe thấy tiếng hổ gầm, xem ra trong núi thực sự có mãnh hổ, đến lúc đó thế tử đừng tranh với ta nhé!"
Hề Hành Cương cười, làm thế "Mời".
Theo chân đội săn, bọn họ dần đi sâu vào núi, dấu vết của dã thú cũng ngày càng nhiều.
Lâm Đế phát hiện ra một con báo đen, lập tức dẫn thân vệ đuổi theo, chỉ tiếc tốc độ của báo đen quá nhanh, chẳng bao lâu đã mất dấu.
Lâm Phi Lộc chậm rãi cưỡi ngựa đi dạo quanh, chạy nhanh cũng không nổi, cảm giác như xương cốt toàn thân sắp rời cả ra vậy.
Tính tình tiểu bạch mã vẫn còn ngoan cường lắm, chẳng chịu ngoan ngoãn khuất phục, vừa tung móng là cứ lao vút đi, Lâm Phi Lộc cứ phải ôm chặt lấy nó không buông.
Cô bắt đầu hối hận vì đến đây hóng hớt.
Giờ mà được nằm trong phòng ăn dưa hấu thì còn gì bằng.
Nhìn xung quanh một vòng, bắt gặp Lâm Đình đang đi gần, cô nói: "Đại hoàng huynh, muội muốn một con thỏ." Không quên thêm hai chữ: "Còn sống."
Mặc dù Lâm Đình không thích săn bắn sát sinh, nhưng thuật cưỡi ngựa không sa sút chút nào, chẳng mấy chốc đã bắt được cho cô một con thỏ rừng.
Lâm Phi Lộc bảo người trói chân thỏ lại, rồi ruổi ngựa về phía trước, dự định tới báo với Lâm Đế một tiếng là cô muốn về.
Chuyện săn này chắc còn lâu mới kết thúc, nhưng mông cô đã đang kháng nghị kịch liệt rồi.
Vừa đi được chưa bao xa thì gặp Lâm Khuynh, trước đó vẫn luôn theo sát Lâm Đế giờ lại bị tụt lại phía sau, chầm chậm đi tới.
Một tay cậu ghìm dây cương, tay kia ôm bụng chỗ dạ dày, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Lâm Phi Lộc thúc ngựa lại gần, hỏi nhỏ: "Thái tử ca ca, huynh không khỏe à?"
Lâm Khuynh quay lại trông thấy cô, gượng cười: "Không sao."
Lúc nói chuyện, tay cậu ấn khẽ vào dạ dày.
Từ sáng nay lúc rời giường, dạ dày đã hơi khó chịu, cứ đau âm ỉ.
Nhưng sự kiện săn hạ hàng năm rất quan trọng với cậu, thân là Thái tử, tất phải xuất sắc mọi bề mới khiến phụ hoàng hài lòng.
Không thì giữa trời đông lạnh cậu cũng không một mình luyện tập ở bãi săn hoàng cung.
Sao có thể vì cơn đau bụng mà bỏ lỡ săn hạ cơ chứ?
Chịu đựng suốt dọc đường nhưng ngựa càng xóc thì dạ dày càng đau đớn, dưới cái nóng như đổ lửa của mùa hè mà toàn thân cậu vẫn thấm ướt mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn giọt máu.
Lâm Phi Lộc thấy thế cũng biết tình trạng của cậu không ổn, nhíu mày nói: "Thái tử ca ca, nếu huynh mệt thì đừng săn nữa, cứ cưỡi ngựa thế này sẽ càng đau hơn đó."
Buổi săn vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn chưa săn được gì, nếu không phải Lâm Khuynh thực sự khó chịu thì cũng sẽ không tách khỏi đội hình, tụt lại phía sau.
Cậu muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Phi Lộc chặn lời: "Sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu chỉ vì một lần săn thú mà để lại mầm bệnh thì con mất nhiều hơn được.
Săn hạ năm nào cũng có, nhưng thân thể thì chỉ một thôi."
Lâm Khuynh đau thật sự, với tình trạng thế này thì có ở lại cũng chẳng săn được gì.
Nghe Tiểu Ngũ nói xong, cậu khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị tái nhợt: "Để ta bẩm báo lại với phụ hoàng đã rồi hồi cung."
Lâm Phi Lộc ngồi trên lưng ngựa vuốt ve con thỏ: "Muội về cùng huynh nhé!"
Lâm Đến đang lăm lăm cung tên hứng trí tìm kiếm con mồi, nghe thấy thị vệ thông báo thân thể Thái tử không khỏe nên muốn về sớm, ông lập tức cậu mày.
Ban đầu còn định phê bình cậu hai cậu vì làm ông mất hứng, nhưng thấy sắc mặt Lâm Khuynh quả thực không ổn lắm nên cũng không nói thêm gì.
Hai người cái lui rồi được một đội hộ tống rời đi.
Lúc này vẫn còn sớm, ánh nắng lọt qua tán cây rậm ráp, rơi lốm đốm trên mặt đất, làm cảnh núi non yên bình càng trở nên vắng lặng.
Dạ dày Lâm Khuynh đau nên chẳng còn sức để nói chuyện, Lâm Phi Lộc đi bên cạnh cậu cũng im lặng không để cậu phân tâm, nhưng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn thử, chỉ sợ cậu ngất trên lưng ngựa.
Cả đoàn người đi rất chậm, nhận thấy ánh mắt lo lắng của muội muội, Lâm Khuynh không khỏi cười nói: "Ta không sao cả, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Lâm Phi Lộc thấy sắc mặt cậu đã khá hơn, khẽ gật đầu, rồi lại hỏi: "Thái tử ca ca, huynh ăn phải đồ gì bị hỏng ạ? Hay trước đó đã có bệnh dạ dày rồi?"
Đau dạ dày không phải chuyện nhỏ, hơn nữa ở thời đại này mà không may mắc bệnh liên quan đến lục phủ ngũ tạng thì chỉ có đường chờ chết.
Lâm Khuynh nhớ lại những thứ mình ăn hôm qua, lắc đầu: "Thức ăn đều đã được cung nhân kiểm tra, không có chuyện gì cả, có thể là do đêm nằm bị lạnh."
Hai người đang trò chuyện thì nghe rừng cây phía trước đột nhiên có tiếng náo loạn, chim chóc tứ phía tranh nhau bay ào lên, kín cả một khoảng trời, cây cối xung quanh rì rào xao động.
Ngay sau đó ngựa cũng bắt đầu hí vang đầy bất an, chân bước loạng choạng.
Thần sắc Lâm Khuynh nghiêm lại, nhìn bốn phía.
Thị vệ bên cạnh cũng cảnh giác nói: "Chim thú bất an, chỉ sợ phía trước có mãnh thú xuất hiện."
Một thị vệ khác tiếp lời: "Nhưng đây đã là bìa rừng rồi, đáng lẽ phải không sao chứ."
Lâm Phi Lộc thấy tiểu bạch mã mình cưỡi đang không ngừng cất vó, không thể khống chế nổi, chỉ biết ghìm chặt dây cương, run rẩy nói: "Thái tử ca ca, chúng ta mau..."
Còn chưa dứt lời, gió từ trong núi vọng ra lẫn với tiếng hồ gầm đinh tai nhức óc.
Dường như chỉ trong một tích tắc, con thú to lớn hung mãnh nhảy xổ từ trong bụi rậm gần đó ra.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, con hổ đã gầm lên một tiếng dữ tợn rồi lao về phía Lâm Khuynh.
Mấy thớt ngựa kinh hãi, đối mặt với chúa sơn lâm, bảo mã đen tuyền của Lâm Khuynh không giữ nổi bình tĩnh, hí lên một tiếng rồi tung móng trước lên chạy như điên.
Lâm Khuynh đau dạ dày nên sức yếu, bị con ngựa hất như thế lập tức ngã xuống, nhưng cũng nhờ thế nên mới không bị mãnh hổ vồ trúng.
Hắc mã đã phi nước đại chạy mất, lão hổ gầm vang một tiếng rồi quay đầu lại nhào về phía Lâm Khuynh.
Mọi việc phát sinh quá mức bất ngờ, dường như chỉ mới mấy giây mà tốc độ của con mãnh thú càng tăng lên gấp bội, chuyển động mạnh mẽ không thể đoán trước được.
Thấy Lâm Khuynh sắp sửa táng thân trong miệng hổ, Lâm Phi Lộc vội dùng hết sức ném con thỏ trong tay về phía hổ dữ.
Cô đứng gần Lâm Khuynh nhất, vận hết lực, con thỏ vừa đúng nện thẳng vào mặt hổ.
Thỏ vốn là vật sống, dù đã bị trói hai chân nhưng vẫn không thôi giãy dụa.
Con mồi béo bở dâng đến tận miệng, mãnh hổ gầm lên rồi mở cái mồm đỏ lòm như thau máu nuốt trọn.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này đã cho thị vệ và Lâm Khuynh thời gian phản ứng.
Lâm Khuynh lăn ra khỏi chỗ, tránh thoát móng vuốt của hổ, thị vệ xung quanh cũng đồng loạt lao tới, quần nhau với con thú dữ.
Nhưng cũng chỉ là con người, hoàn toàn không phải là đối thủ của một dã thú săn mồi, huống chi cách thức săn hổ tốt nhất là đánh tầm xa, công kích cận chiến như bây giờ rất khó nắm được ưu thế.
Chẳng mấy chốc mà một thị vệ đã bị lão hổ cắn trúng vai, cánh tay cũng rơi ra khỏi cơ thể.
Mặc dù thị vệ rất liều mạng đánh nhau với hổ, che chắn cho Thái tử rời đi, nhưng con thú này dường như đã nhắm sẵn Lâm Khuynh làm mồi ngon, gầm thét lao về phía cậu, dù không vồ trúng cũng chẳng chịu từ bỏ.
Chỉ trong nháy mắt, cả bìa rừng đã ngập tràn máu tươi và những tiếng kêu la thảm thiết.
Cả đàn ngựa đều vì kinh sợ mà điên cuồng chạy thoát thân, Lâm Phi Lộc vẫn chưa xuống ngựa, sau khi ném con thỏ xong không biết phải làm sao, được tiểu bạch mã phi nước đại đưa trốn thoát khỏi hiện trường đổ máu.
Lâm Khuynh vất vả thở dốc, chỉ kịp nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tiểu Ngũ.
Cậu vội vàng nhìn theo, thấy Tiểu Ngũ đã được con ngựa trắng mang đi, thầm thở phào.
Một phần thị vệ ở lại giao đấu với con hổ, phần còn lại yểm trợ đưa cậu rời đi, nhưng lúc này không có ngựa cưỡi, chỉ có thể tự chạy, rất khó thoát khỏi truy kích của con hổ dữ.
Lâm Khuynh nghe thấy tiếng thét sau lưng càng lúc càng thảm thiết, sau đó thì im bặt, chỉ còn tiếng gầm vang khắp núi rừng của con mãnh thú.
Thậm chí cậu còn có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu tươi phía sau lưng mình.
Hôm nay chỉ sợ phải bỏ mạng tại đây..